Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thừa Mặc đứng ở bên cạnh cô: “Hóng một lát rồi thì xuống đi, ngồi đây lâu sẽ bị cảm.”
Mùa thu sắp đến, gió trên tầng thượng vừa mạnh lại vừa lạnh, bị thổi lâu quá cơ thể sẽ khó chịu.
Hơn nữa, còn chưa tới nửa năm nữa là đến giải đấu nên gần đây thời gian huấn luyện của họ tăng lên rất nhiều. Mỗi ngày đều huấn luyện với cường độ cao, do đó tuyệt đối không được để bị bệnh.
Giờ Thừa Mặc đã là sinh viên năm tư của một trường đại học tốt nhất thành phố. Còn Nguyễn Tiểu Ly thì vừa lên năm nhất, cũng là sinh viên của trường đại học tốt nhất thành phố, cùng trường với Thừa Mặc.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly còn học cấp 3, thành tích của lớp 10 của cô chỉ ở mức bình thường, nhưng lên đến 11 và 12 lại tiến bộ vượt bậc. Quả thật có thể nói là rất xuất sắc.
Thi đại học cũng là cả đội đưa cô đi. Và việc đạt được vị trí thủ khoa trong lần thi đó đã trở thành một tin tức động trời.
Do đó, Tuấn, người đã im hơi lặng tiếng trong một thời gian dài lại nhấc lên một hồi bàn tán xôn xao.
Tuy mấy năm qua Tuấn vẫn luôn nhạt nhòa nhưng cô vẫn nằm trong đội hình chính. Nhiều người theo dõi thể thao điện tử đều nói rằng cô nhất định là con át chủ bài của Hạ Trung! Con át chủ bài này chắc chắn sẽ xuất hiện trong giải đấu nửa năm sau.
Trước giải đấu quốc tế, tất cả các đội trong nước phải thi đấu với nhau để chọn ra đội mạnh nhất đi thế giới.
Nguyễn Tiểu Ly hóng gió một hồi, sau đó nhảy xuống bàn: “Đi thôi, chúng ta quay về đi.”
“Ừm.”
Trong mắt Thừa Mặc mang theo ý cười thấp thoáng. Hắn rất thích ở bên cô sớm chiều thế này.
Hơn bốn năm, Thừa Mặc đã biết mình thích cô.
Giờ Tiểu Ly đã trưởng thành, nhưng Thừa Mặc lại không vội vã bày tỏ tình cảm của mình vì sợ sẽ dọa cô, cũng sợ ảnh hưởng đến giải đấu cuối năm.
Thừa Mặc rất tha thiết muốn nói với cô, nhưng hắn lo lời tỏ tình của mình sẽ khiến cô bối rối, dọa cô sợ, mà giải đấu lại đang đến gần nên không thể làm ảnh hưởng đến trạng thái của cô.
Cho nên Thừa Mặc đã cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình, mỗi ngày như một người bạn, một người anh mà ở bên cạnh cô.
Thừa Mặc hy vọng giải đấu sẽ nhanh chóng kết thúc, hắn bức thiết muốn tỏ tình.
Hắn sẽ cố gắng đưa Hạ Trung bước chân ra đấu trường quốc tế, tốt nhất là lấy được chức vô địch thế giới!
Hắn muốn hợp sức với cô cùng tỏa sáng trên đấu trường quốc tế. Khoảnh khắc trao giải vô địch, hắn muốn cho cả thế giới nhìn thấy hắn tỏ tình với cô.
Nhưng tất cả đều là sự tưởng tượng của hắn.
Thừa Mặc không dám. Hắn không biết cô có thích hắn hay không…
Nếu cô gái bạn thích không thích bạn, bạn làm trò tỏ tình với cô ấy trước mặt bao người sẽ xúc phạm đến cô ấy, vì bạn làm như vậy sẽ khiến cô ấy xấu hổ.
Vậy Tiểu Ly có thích hắn không?
Không bao lâu nữa là giải đấu sẽ bắt đầu. Tập luyện cao độ thì Thừa Mặc có thể đối phó được, giờ hắn chỉ muốn biết cô có thích mình hay không.
Thừa Mặc yên lặng đi theo sau cô, ấn thang máy cho cô: “Tiểu Ly, tuần này được nghỉ nửa ngày, em muốn ra ngoài đi dạo không?”
Dù bọn họ đang học đại học nhưng đăng ký môn học rất ít, một tuần chẳng có mấy tiết, hầu hết thời gian đều ở tại Hạ Trung, mỗi ngày là tập luyện và tập luyện. Khó lắm mới được nghỉ nửa ngày, Thừa Mặc thấy đã lâu rồi cô không ra ngoài đi chơi nên mới hẹn.
Nguyễn Tiểu Ly vuốt ve ngón tay, nhỏ nhẹ đáp lời: “Chị Vũ Kỳ hẹn em đi mua quần áo với chị ấy rồi.”
Mấy năm nay, quan hệ của Lưu Vũ Kỳ và Nguyễn Tiểu Ly rất tốt, thân như chị em. Cả hai vẫn luôn lén giữ liên lạc với nhau.
Đã có hẹn.
Ánh mắt của Thừa Mặc ảm đạm xuống, sau đó hắn cười dịu dàng: “Con gái nên ra ngoài đi dạo nhiều cho vui vẻ. Nhớ về sớm một chút, ở bên ngoài trễ quá không an toàn.”
“Em biết rồi.”
Sau khi xuống lầu, họ lại tới phòng huấn luyện. Hôm nay còn phải tập luyện thêm năm tiếng nữa.
Bên cạnh tập luyện sự ăn ý, còn phải tập luyện để nhuần nhuyễn các chiến thuật và cách chiến đấu và hơn hết là tập luyện phản xạ cho cơ. Một động tác lặp lại hàng trăm lần cho đến khi cơ bắp có ký ức, sau này khi đối đầu với đối thủ mói không cần phải suy nghĩ mà vẫn có thể tự động phản xạ.
Huấn luyện nặng nhọc đã khiến nhóm thanh niên trẻ có chút nuốt không trôi, nhưng đồng thời càng khơi dậy nhiệt huyết bên trong họ.
Làm cho họ nhận thức rõ ràng hơn rằng thể thao điện tử không phải là trò đùa!
Ngày nào cũng phải tập luyện đến khuya, khi huấn luyện viên đi rồi họ vẫn còn đang tập.
Chiều hôm sau là thời gian nghỉ ngơi. Hiếm khi được nghỉ, phần lớn đội viên lựa chọn ở lại trong ký túc xá, sau đó gọi một bữa ngon nào là gà rán và bia!
Đồ ăn ở Hạ Trung tuy khá ngon, nhưng họ đã ăn mấy năm rồi, bây giờ lại thèm đồ ăn bên ngoài hơn.
Nguyễn Tiểu Ly thay một bộ quần áo đơn giản, cầm một cái túi rồi ra ngoài. Thừa Mặc mở cửa phòng ra thì nhìn thấy cô: “Giờ em đi chơi à? Muốn anh đưa em đi không?”
Thừa Mặc đã mua một chiếc xe và lấy xong bằng lái. Mỗi lần Nguyễn Tiểu Ly về trường đều ngồi bằng xe của hắn.
Gia đình Thừa Mặc rất giàu nhưng cũng rất kín tiếng. Nhà hắn kinh doanh ở nước ngoài, tài sản vô số kể, nhưng mọi sự tập trung của hắn đều dồn về thể thao điện tử.
Chiếc xe này được mua bằng số tiền mà hắn tự kiếm được trong mấy năm nay.
Tiểu Ác nói sơ: “Cho đến khi giải nghệ, Thừa Mặc mới trở về kế thừa gia sản. Những năm đầu tiên rất khó khăn, sau mấy năm dần dần đã kiểm soát được việc kinh doanh của gia đình. Cuối cùng, anh ta dồn nguồn vốn đầu tư chính vào thể thao điện tử, mở ra một kỷ nguyên huy hoàng hơn cho ngành này.”
Kể từ đó, thể thao điện tử không còn bị coi là một nghề không đàng hoàng nữa mà trở nên rất “hot”, mở ra một thời kỳ huy hoàng.
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì nhiệt huyết dâng trào. Mấy năm nay cô cũng là một phần của cộng đồng, vì vậy cô rất mong chờ thời kỳ huy hoàng mà Tiểu Ác nói.
Đây có lẽ là cống hiến của nam chính cho thế giới này. Với tư cách là nam chính, anh ta đã mở ra một kỷ nguyên mới cho ngành công nghiệp thể thao điện tử nói chung.
Nguyễn Tiểu Ly sờ sờ túi của mình, lắc đầu: “Không cần đâu, em đi dạo trong trung thương mại gần đây thôi, đi bộ là được rồi.”
Trung tâm thành phố bên này khắp nơi đều là khu để dạo phố, đi vài bước là đến, rất thuận tiện.
Thừa Mặc gật đầu: “Được, vậy em đi đường cẩn thận.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly đi thang máy xuống sảnh, sau đó ra khỏi tòa nhà của Hạ Trung. Cô lấy điện thoại ra và gửi một tin nhắn cho Lưu Vũ Kỳ: “Chị Vũ Kỳ, bỗng dưng em có việc phải về nhà, hẹn chị lại buổi tối được không? Tối nay em đãi chị một bữa.”
Sau khi gửi tin này đi, Nguyễn Tiểu Ly cho điện thoại vào túi, đồng thời kiểm tra đồ bên trong.
Chứng minh nhân dân, sổ khám bệnh đều đã mang đủ.
Nguyễn Tiểu Ly bắt một chiếc taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Lúc từ bệnh viện trở về trời đã gần tối. Đúng lúc Lưu Vũ Kỳ gọi đến: “Tiểu Ly, chị đã đến trung tâm thương mại rồi. Chị ngồi ở quán trà sữa đợi em nha. Hôm nay em dám cho chị leo cây, tối nay chị sẽ cho em một trận nhớ đời.”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ cười: “Ok, lát nữa chị muốn gọi món gì cũng được, chút em sẽ qua tới.”
Trong vòng hai mươi phút, Nguyễn Tiểu Ly đã tìm thấy Lưu Vũ Kỳ. Lưu Vũ Kỳ kéo cô ngồi xuống: “Đã hẹn đi chơi rồi sao lại đột nhiên phải về nhà? Trong nhà có chuyện gì hả? Hửm... sao trên người em có mùi thuốc sát trùng vậy?”