Lúc Mai Cẩm bị người cưỡi ngựa xông thẳng tới đổ nghiêng người túm lên trên lưng ngựa, cô đã nhận ra người này chính là Bùi Trường Thanh.
Tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở Long Thành? Mai Cẩm tỉnh táo lại sau cơn sốc, ra sức giãy giụa, có điều dựa vào sức lực của cô không thể thoát được vòng tay của Bùi Trường Thanh. Hai tay cô bị vặn ra sau lưng và bị giữ lại, lưng cô như có một ngọn núi nặng đè xuống, không thể cử động được. Cô bất lực nhìn hắn mang theo mình phóng như bay ra khỏi cửa thành và đi về hướng Tây Bắc.
Hai phủ binh đi theo cô chắc chắn sẽ báo cáo tin cô bị bắt đi với Lý Đông Lâm, Bùi Trường Thanh cũng đã dự đoán được điều này, vừa ra khỏi thành cũng không hề giảm tốc độ, vẫn phóng ngựa chạy như điên. Mai Cẩm bị khống chế úp mặt xuống đất, trời đất quay cuồng, căn bản không phân biệt được phương hướng. Chạy được một đoạn toàn thân cô đau đớn đến nôn mửa, cũng không biết chạy được bao xa, khi cô cảm thấy như sắp chết thì con ngựa cuối cùng cùng đi chậm lại và dần dần dừng lại, sau đó cảm giác xóc nảy cuối cùng ngừng lại. Cô như bò ra đất, từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm dưới đất, Bùi Trường Thanh đang ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra lau vết bẩn trên miệng cô.
Mai Cẩm nhắm mắt lại, chờ cơn choáng váng kia đỡ hơn một chút, cô tránh tay hắn, chống đất ngồi dậy nhìn quanh, thấy nơi đây là một cánh đồng bát ngát, tứ phía không phân biệt phương hướng, cũng không biết mình đã được hắn đưa đi đến đâu, kết luận duy nhất chính là nơi này cách Long Thành đã rất xa.
– Trường Thanh, chàng làm gì vậy? – Mai Cẩm quay sang trách mắng Bùi Trường Thanh.
Bùi Trường Thanh đẩy nón lá trên đầu, nói:
– Cẩm Nương, ta nghĩ rồi, hôm đó chúng ta hòa li không tính. Đó là do mẹ kéo tay ta ấn lên thôi chứ không phải mong muốn của ta. Chúng ta bây giờ vẫn là phu thê. Ta tới là để mang nàng đi.
Khi hắn nói, giọng điệu lạnh lùng, như thể đó là lẽ tự nhiên. Mai Cẩm hết sức kinh ngạc, nhìn chàng trai trẻ trước mặt khó có thể so sánh với thiếu niên trong trí nhớ cô, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, không cần suy nghĩ, cô giơ tay tát thẳng vào mặt hắn, giận dữ nói:
– Bùi Trường Thanh, vốn dĩ thiếp cho rằng chàng chỉ bốc đồng xốc nổi, giờ mới biết được chàng không chỉ bốc đồng xốc nổi mà còn mặt dày vô sỉ.
Nói xong cô đứng lên, không ngờ vừa đứng dậy liền loạng choạng ngã xuống đất.
Trong cơn tức giận, cô đã tát một cái rất mạnh đến mức lòng bàn tay đau rát, Bùi Trường Thanh bị cô đánh mặt lệch sang một bên, một bên má đỏ rực, nhưng hắn không có phản ứng nào, quay mặt lại, đưa tay đỡ lấy cô, nói:
– Ta có nước uống, nàng có muốn uống không, chúng ta nghỉ một lát rồi lên đường nhé?
Mai Cẩm chán ghét hất tay hắn, cô đứng lên và chạy về phía con đường phía trước.
Bùi Trường Thanh cũng không đuổi theo cô, chỉ đứng đó, nói theo bóng lưng cô:
– Cẩm Nương, nếu ta đã mang nàng rời khỏi Long Thành thì làm sao sẽ để nàng có hội cầu cứu? Ngựa của ta tuy không thể ngày đi ngàn dăm, nhưng ngựa bình thường muốn đuổi theo kịp rất khó. Nơi này phạm vi hai mươi dặm không một bóng người, dù nàng có đi bộ một canh giờ cũng không gặp được ai đâu.
Mai Cẩm dừng bước, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đè nén cơn tức giận trong lồng ngực, quay người đi về phía hắn, nói:
– Bùi Trường Thanh, chàng nghe đây, chàng và thiếp đã không còn là phu thê nữa. Bây giờ thiếp đã có trượng phu. Chàng cho rằng chàng mang thiếp đi là không bị làm sao ư, trượng phu của thiếp sẽ không bỏ qua cho chàng đâu.
Khóe mắt Bùi Trường Thanh giật nhẹ, nói:
– Nếu Lý Đông Đình tới tìm ta thì đúng ý ta quá. Hôm nay tốt nhất nàng ngoan ngoãn đi theo ta, còn nếu không, ta chỉ đành để nàng chịu thiệt một chút. Tới chỗ ta bên kia rồi, ta sẽ xin lỗi nàng sau.
Khi Mai Cẩm nhìn thấy hắn quay lại và lấy ra một đoạn dây từ trong túi trên lưng ngựa ra, cô quay người bỏ chạy, nhưng bị hắn đuổi theo dễ như trở bàn tay vặn hai tay cô lại trói lại.
– Bùi Trường Thanh!
Mai Cẩm tức tối uất ức nhấc chân đá hắn, miệng cô bị bịt lại bằng một mảnh vải khác mà rõ ràng là hắn đã chuẩn bị sẵn, tiếp theo hai chân cô bay lên bị hắn ôm lên lưng ngựa, hắn cũng trèo lên ngồi phía sau cô, nói:
– Ngồi như này nàng sẽ thoải mái hơn. Nàng chịu đựng một chút, đến đằng trước chúng ta sẽ đổi sang xe ngựa.
Mai Cẩm tức muốn ngất đi, cả người lảo đảo sắp ngã xuống, đột nhiên phía trên đầu cô tối sầm lại, Bùi Trường Thanh cởi áo khoác che kín cô lại, tiếp đó một tay khống chế cô, tay khác giật dây cương tiếp tục tiến về phía trước. Cả đường không ngừng nghỉ, gần sẩm tối, cũng không biết là tới nơi nào rồi, Mai Cẩm được chuyển lên một chiếc xe ngựa bình thường.
Khi xe ngựa tiếp tục tiến lên phía trước, Mai Cẩm từ ban đầu hoảng sợ phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại.
Không hề nghi ngờ, cô đã bị mang đi cách Long Thành càng lúc càng xa. Tuy không biết lúc này đang đi hướng nào, nhưng mà cô đoán chắc là đi Kiềm Trung Đạo, chỉ có đi hướng này mới tránh được Điền Tây Bắc có bố trí trọng binh mà tiến vào Tứ Xuyên.
Rơi vào tay Bùi Trường Thanh, tính mạng mình không có vấn đề, cô không hề lo lắng chút nào.
Điều duy nhất làm cô lo lắng chính là khi Lý Đông Đình biết được tin sẽ tìm mọi cách để cứu cô. Dù không suy xét đến cục diện chiến sự căng thẳng hiện giờ của Kiếm Nam Đạo, nhưng nếu như cô thật sự bị Bùi Trường Thanh mang vào địa bàn của hắn, đến lúc đó Lý Đông Đình không thể không xâm nhập vào trung tâm Tứ Xuyên giải cứu cô. Làm như vậy, chàng chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Bùi Trường Thanh còn lợi dụng cô để gài bẫy, đến lúc đó tình cảnh của Lý Đông Đình sẽ càng nguy hiểm hơn gấp bội.
Xe ngựa đi suốt đêm, Mai Cẩm bị nhốt bên trong, cô không ngủ cả một đêm.
Để Lý Đông Đình hoặc người của chàng thâm nhập vào bụng Tứ Xuyên cứu cô, đây là kết quả xấu nhất, cô không muốn chứng kiến chuyện này phát sinh.
……
Buổi tối ngày hôm sau, đến khuya muộn, Bùi Trường Thanh dừng lại, mang Mai Cẩm xuống xe đi vào một hộ nông gia bên đường xin ngủ nhờ.
Thời tiết rất lạnh, Mai Cẩm bị nhốt trong xe liên tục xóc nảy cả một ngày một đêm, trong khoảng thời gian đó cô chỉ có thể đi ra ngoài vệ sinh hoặc hoặc ăn uống thì được cởi trói cho xuống dưới một chút. Cho nên khi bước xuống đất, cô gần như không đứng thẳng được, suýt nữa thì ngã xuống. Cô được Bùi Trường Thanh đỡ lấy, gần như nửa ôm nữa đỡ đến trước cổng tre gõ cửa. Một lát sau, một đôi vợ chồng già cầm đèn đi ra, khi nghe Bùi Trường Thanh nói mình đi ngang qua, thê tử đang bị mệt, muốn xin ngủ nhờ một đêm, đang do dự thì thấy Bùi Trường Thanh đưa bạc qua, họ lập tức đáp ứng.
Trên người Mai Cẩm vẫn phủ áo khoác ngoài của Bùi Trường Thanh, che đi đôi tay bị trói của cô, hai vợ chồng già cũng không phát hiện ra được, dẫn hai người đến một gian phòng trống, nói đây là gian phòng của vợ chồng con trai mình, hôm nay hai người đi nhà ngoại và ở bên đó qua đêm, vừa lúc hai người có thể nghỉ tạm một đêm ở đây.
Bùi Trường Thanh cảm ơn và nhờ hai vợ chồng gia đi nấu một ít đồ ăn nóng. Bởi vì vừa nãy hắn đã đưa không ít tiền, vợ chồng già nhiệt tình đồng ý, để lại nến rồi đi ra ngoài.
Bùi Trường Thanh đóng cửa lại đi đến gần Mai Cẩm, cởi dây thừng cho cô, thấp giọng nói:
– Cẩm Nương, ta không muốn tổn hại người vô tội. Nhưng nếu như nàng muốn cầu cứu họ đi thông báo tin tức, ta cũng chỉ đành giết họ thôi.
Mai Cẩm không lên tiếng, dựa vào thành giường, lặng lẽ xoa bóp chân tay vì bị trói đã tê cứng do không lưu thông máu.
Bùi Trường Thanh nhìn thấy trên cổ tay cô có vài vết tím xanh do dây thừng gây ra, đưa tay ra như muốn xoa nắn giúp cô, Mai Cẩm tránh đi, lạnh lùng nhìn hắn.
Tay hắn khựng lại giữa trừng, một lát sau rụt về, nói:
– Chỗ này sắp tiền vào Kiềm cảnh. Ta biết trói nàng làm nàng rất khó chịu. Ngày mai ta không trói nàng nữa, nhưng nàng đừng có ý nghĩ chạy trốn. Nơi này trời xa đất lạ với nàng, nàng không thể chạy thoát khỏi ta đâu.
Mai Cẩm nói:
– Vậy đa tạ ngài đã nhân từ, Bùi đại nhân.
Bùi Trường Thanh nhìn cô, như muốn nói gì rồi lại thôi, chỉ ngồi xuống một bên, lặng thinh.
Một lát sau, đôi vợ chồng già mang tới một chậu than cùng với một nồi mỳ nóng hổi, đặt đó rồi đi ra ngoài. Bùi Trường Thanh múc một bát cho Mai Cẩm, đặt tới bên cạnh cô.
Mai Cẩm nghỉ ngơi một lát, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn một chút. Cô nghĩ đến việc phải bảo dưỡng tinh thần, liền cầm bát mỳ lên. Nhưng mà cô thật sự không có lòng để ăn, ăn được vài miếng lại đặt xuống.
Bùi Trường Thanh nói:
– Chúng ta đi đường nhỏ. Ngày mai chưa chắc đã được ăn món nóng. Nàng cố ăn thêm chút đi.
Mai Cẩm dựa vào giường nói:
– Trường Thanh, chàng đã trở thành người mà thiếp không còn nhận ra nữa, thiếp cũng không còn là thiếp trước đây. Trong lòng chàng hiểu rõ, chúng ta không thể quay lại như trước đây được nữa rồi. Chàng cứ trói thiếp bắt thiếp đi, có ý nghĩa gì không?
Bùi Trường Thanh làm như không nghe thấy, lại cầm bát mỳ lên gắp miếng mỳ muốn bón cho cô.
Mai Cẩm quay đi không nhìn hắn.
Bùi Trường Thanh tự mình ăn xong, đặt bát xuống nói:
– Vậy nàng đi ngủ đi.
Nói rồi chuyển chậu than đến gần giường cho cô, mình thì kéo ghế ngồi ngay gần cửa, dựa vào cửa nghỉ ngơi.
Nơi này gần núi, nửa đêm lò than tắt, không khí trở nên lạnh hơn. Ban đêm Mai Cẩm rúc ở trên giường không dám ngủ, nửa tỉnh nửa ngủ, Bùi Trường Thanh cũng vẫn ngồi dựa vào cửa suốt cả một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã mang theo Mai Cẩm tiếp tục lên đường đi về hướng Tây Bắc. Cứ thế năm sáu ngày đường, ngày hôm nay tới một địa phương, lúc Bùi Trường Thanh hỏi đường người khác, Mai Cẩm nghe thấy họ nói địa danh này tên là Nam Bàn, trong lòng cô lại dấy lên hy vọng.
Mấy ngày qua trên đường đi cô vẫn luôn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng mà Bùi Trường Thanh tuy đã nới lỏng trói cô nhưng lại giám thị cô rất nghiêm. Kể cả trên đường đi cô muốn đi vệ sinh, hắn cũng phải đứng cách đó không xa. Buổi tối khi ngủ, chỉ cần cô vừa động đậy, hắn như cảm ứng được đang ngủ sẽ mở mắt ra, cô không tìm được cơ hội chạy trốn nào.
Đây là Thổ tư phủ Nam Bàn, Mai Cẩm từng nghe đến rồi.
Tây Nam có năm đại thổ ty, Lý thị Côn Ma đứng đầu, tiếp theo là Miêu gia Bàn Vân, thứ ba là Thổ tư phủ Nam Bàn.
Lão thổ ty Nam Bàn có giao tình rất sâu với phụ thân của Lý Đông Đình. Sau khi Lý Đông Đình kế vị chức thổ ty thì vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với lão thổ ty Nam Bàn. Lần này xuất binh Kiếm Nam đạo, Thổ Tư phủ Nam Bàn cũng xuất ra 5000 nhân mã.
Vừa rồi khi Bùi Trường Thanh hỏi đường, dân bản xứ kia dường như đề cập Thổ tư phủ Nam Bàn cách nơi này cũng không xa.
Nếu cô có thể tìm cơ hội truyền tin cho Thổ tư phủ Nam Bàn, biết đâu sẽ có hy vong thoát thân.