Xuyên Qua - Ta Là Quận Chúa Bắc Mạc

Chương 61: Xin lỗi, ta nên nhânn ra chàng sớn hơn.






Mấy ngày sau đó Mạc Thị Giai luôn cố tình giữ khoảng cách với Lê Duy Đàm, hơn nữa cô còn bảo Thu Cúc mưa một đôi găng tay cho mình. Lúc quay phim thì không nói vừa quay xong liền lập tức mang vào.

-Em bị sao vậy sao cứ mang găng tay suốt thế không bất tiện à.

Thu Cúc cảm thấy có chút quái nhưng không biết vì sao. Mấy ngày gần đây chị luôn cảm thấy nghệ sĩ nhà mình và Lê ảnh đế có cái gì đó lạ lắm, không những chị mà cả đoàn phim này điều nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bọn họ.

-Không có gì, tay em hơi lạnh thôi.

Mạc Thị Giai tìm đại lí do nói qua loa với Thu Cúc lại tiếp tục chăm chú vào kịch bản.

Mười giờ đêm cảnh quay cũng kết thúc, đạo diễn vừa hô cắt Lê Duy Đàm không nói một lời trực tiếp kéo Mạc Thị Giai đi, cả ekip đứng hình. Trợ lý của anh và Thu Cúc định chạy theo, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của anh doạ cho mất mật bất giác lùi về phía sau.

Bên trong đình sen Lê Duy Đàm nhìn cô gái lãnh đạm trước mặt. Dưới ánh trăng cô mặt một bộ cổ phục càng tăng thêm khí chất thoát tục không nhiễm bụi trần. Anh biết bản thân không có tư cách lại gần cô, anh biết cô chán ghét mình, thế nhưng 3 ngày qua đối với anh mà nói cảm giác bị cô xa lánh tựa như đang ở trong địa ngục vậy, anh không thể chịu đựng, càng không muốn chịu đựng thêm nữa.

-Em chán ghét tôi đến vậy sao.

Mạc Thị Giai không trả lời, thật ra cô không chán ghé Lê Duy Đàm, chỉ là làm gì có người nào cảm thấy thoải mái khi biết một người đàm ông si mê một bộ phận nào đó trên cơ thể mình, còn là loại si mê không thể khống chế được.

Nhìn thấy biểu hiệu lạnh nhạt của cô Lê Duy Đàm cười chua chát. Anh không hiểu vì có gì bản thân lại mắc một chứng bệnh lạ lùng như thế, trước kia anh cũng đã nhìn qua vô số bàn tay đẹp vì sao chỉ khi nhìn thấy tay cô thì mới phát bệnh không thể khống chế. Hai đêm nay anh không ngừng mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó anh là một hoàng tử bị vứt bỏ.

Trong lúc anh đói khát và tuyệt vọng có một bàn tay xinh đẹp bé nhỏ chìa ra với anh. Trong mơ anh bị quân lính đưa đi, trong mơ anh trở thành hoàng đế, cả một đời tìm kiếm một người cuối cùng vẫn là không thể tìm được. Mà bàn tay trong giấc mơ ấy lại vô cùng giống bàn tay cô, cảm giác mềm mại ấm áp khi nắm lấy, thứ cảm xúc ấy khiến trái tim anh khẽ siết lại.

-Em xem tôi là một kẻ bệnh hoạn cũng được, tôi biết tôi không có tư cách gì để nói với em điều này. Lần cuối cùng tôi mong em có thể cho tôi chạm vào nó được không. Tôi muốn xác định một chút.

Mạc Thị Giai khẽ nhíu mày, cô cảm thấy tâm trạng của Lê Duy Đàm lúc này có chút lạ.

-Xác định cái gì.

Lê Duy Đàm nhìn cô, anh biết nói cho cô chuyện này rất hoang đường, nhưng mà anh vẫn muốn xác nhận, xác nhận phải chăng đó chỉ là giấc mơ hay là tiền kiếp của mình.

-Anh đã từng mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó anh đã lạc mất một người một người mà anh dùng cả đời cũng không thể tìm lại được. Bàn tay của nàng ấy rất giống bàn tay em, chỉ có điều nó nhỏ hơn một chút. Cho nên em có thể hay không...

Trái tim Mạc Thị Giai khẽ run lên, cô chưa từng nhìn thấy dung mạo của Lê Duy Đàm khi trưởng thành cho nên cô không biết liệu người đàn ông trước mặt có phải là chàng hay không, hay chỉ là một người có trùng tên họ mà thôi.

Mạc Thị Giai theo bản năng đưa tay ra, không phải để Lê Duy Đàm nắm lấy mà khẽ chạm lên mặt anh. Cảm giác khi bàn tay chạm vào gương mặt anh trong đầu cả hai hiện lên vô số hình ảnh.

-Kinh Hoa tay tỷ thật đẹp, mềm như bột gạo vậy.

-Ngốc người ta nói bàn tay đẹp như búp măng non, ai lại đi so với bột gạo hả.

-Bởi vì tay tỷ vừa mềm vừa mát giống như bột gạo, búp măng chẳng phải vừa xấu vừa có lông sao, còn ngứa nữa.

Kinh Hoa đưa tay véo véo cái má nhỏ của tiểu Duy Đàm.

-Tiểu Duy Đàm đệ đó, tỷ đẹp như vậy đệ không nhìn, suốt ngày cứ nhìn tay của tỷ, không lẽ đệ theo tỷ chỉ vì thích bàn tay của tỷ thôi à.

-Không phải đệ thích tỷ, cái gì của tỷ đệ cũng điều thích, chỉ là...chỉ là...

-Chỉ là thích tay tỷ nhất chứ gì, được rồi mỗi ngày cho đệ nắm một lần thế đã được chưa.

Tiểu Duy Đàm sau đó cầm tay của tiêu Kinh Hoa cười khúc khích.

Từng dòng ký ức tràn về, đã qua hai kiếp người nhưng Mạc Thị Giai lại cảm thấy bản thân lại nhớ rõ ràng đến thế, khoé mắt cô chợt cay.

-Duy Đàm em đẹp như vậy anh không nhìn, suốt ngày chỉ nhìn tay em, không lẽ anh chỉ thích bàn tay này thôi sao.

Giọng cô rất nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng lại khiến trái tim Lê Duy Đàm run rẩy, lời này... Vì sao lại giống như thế, giọng anh có chút run.

-Không, anh thích em, cái gì của em anh điều thích, chỉ là ...chỉ là.

-Chỉ là thích tay em nhất chứ gì, được rồi vậy sau này mỗi ngày cho anh nắm một lần.

Nước mắt Mạc Thị Giai rơi xuống, cô đưa tay chạm vào một một bộ phận trên gương mặt anh. Ra là tiểu Duy Đàm của cô khi trưởng thành sẽ có bộ dáng như thế này, rất ưu tú.

-Ta đã tìm chàng, tìm rất lâu, rất lâu.

Lê Duy Đàm run rẩy nắm lấy tay người con gái trước mặt, không phải là mơ. Không phải anh ảo tưởng, anh không tài nào hiểu được vì sao. Anh chỉ biết một điều thời khắc này anh muốn giữ chặt người trước mặt, khắc cô vào trong tâm khảm vĩnh viễn không rời không bỏ.

-Xin lỗi nàng, là ta không giữ lời hẹn ước.

Lê Duy Đàm ôm chặt Mạc Thị Giai vào lòng, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, có thể tìm thấy nhau đã là một ân huệ lớn mà ông trời ban cho bọn họ.

-Duy Đàm đáng lẽ ra ta nên nhận ra chàng sớm hơn.

Dưới ánh trăng hai bóng hình ôm chặt lấy nhau, khủng cảnh cổ kính, trên người bọn họ vẫn còn đang mặc trang phục diễn. Giờ phút này tựa như đưa bọn họ quay trở về mấy trăm năm trước để bù đắp tiếc nuối chờ mong của cả mấy kiếp người.