“Anh tin tôi sao?”
Bách Lý Vũ nghe xong câu hỏi của Dĩnh Dĩnh thì quay sang nhìn cô, từ lúc rời khỏi khách sạn anh và cô như ngầm hiểu ý nhau mà cùng im lặng.
Một lúc lâu sau vẫn thấy Bách Lý Vũ không trả lời mình Dĩnh Dĩnh khó chịu nói tiếp: “Anh không muốn trả lời thì thôi! Nhưng đừng có mà nhìn tôi chầm chầm như vậy!”
Nghe cô nói xong, khoé miệng anh nở ra một nụ cười nhàn nhạt, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe giọng trầm ấm nói: “Tôi tin vào trực giác của mình.”
“Trực giác sao? Nếu nói như vậy há chẳng phải mấy chuyện lần trước là do Anh không có trực giác nên mới không tin tôi sao?”
“Không phải như vậy!” Bách lý Vũ lại quay đầu lại nhìn Cô nói tiếp: “Lúc trước là trực giác của tôi không tin em, nhưng bây giờ nó lại bảo tôi hãy tin em.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong câu trả lời của anh thì liền chấn động, tuy câu trả lời của anh làm cho cô buồn cười vì nó quá là vô lý, nhưng chuyện anh tin cô là thật.
Hôm nay Bách Lý Vũ đã quan tâm, lo lắng, cử chỉ nhẹ nhàng ôn nhu lau mặt cho cô là thật, ngoài ra anh còn đứng về phía cô thay vì nữ chính cũng là thật Dĩnh Dĩnh thật sự không hiểu Bách Lý Vũ đang nghĩ gì, không phải anh rất ghét cô sao?
Thôi thì mặc kệ, nghĩ nhiều cũng vô ít, anh ta không còn ghét mình nữa thì cũng là một chuyện tốt, Dĩnh Dĩnh chỉ mong bây giờ xe chạy thật nhanh cho đến nhà, cô thật sự muốn đi ngủ lắm rồi.
Trong khoang xe thật sự rất tối, xe cũng đã đi vô đoạn đường núi rất yên tĩnh, đây cũng là lúc phù hợp cho cô ngủ nhưng khổ nỗi Bách Lý Vũ cứ lâu lâu lại nhìn cô, làm cho cô bất giác lạnh sống lưng không ngủ được. Dĩnh Dĩnh thật sự không hiểu ánh mắt của Bách Lý Vũ hiện giờ nhìn cô đã dịu dàng hơn trước rất nhiều rồi nhưng sao cô vẫn thấy sợ sợ.
Về đến nhà Dĩnh Dĩnh dùng tốc độ nhanh như tia chớp để tắm, sau đó cô ngã nhào lên giường đi ngủ: “Hôm nay quả thật mệt chết tôi rồi.”
Bách Lý Vũ thấy cô đã ngủ rất sâu rồi, thì nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, tháo dây buộc tóc của cô xuống, sau đó đắp chăn thật kỹ cho cô rồi mới lẳng lặng đi tắm.
……………………………..
Ngay chiều hôm sau Bách Lý Vũ đã lên máy bay, ra nước ngoài để công tác, nghe đâu chuyến công tác này sẽ kéo dài đến tận tết nguyên đán mới kết thúc.
Hai tuần đã trôi qua, Dĩnh Dĩnh vẫn như mọi ngày sáng đi học làm bánh, chiều đi học pha trà, chủ nhật rảnh rỗi thì cũng Bách Lý Hồng đi ăn uống mua sắm. Tất nhiên người đi ăn uống là cô còn người đi mua sắm là Bách Lý Hồng.
Hôm nay lại đến ngày chủ nhật, sáng sớm tinh mơ Bách Lý Hồng lại đến đón Dĩnh Dĩnh đi ra ngoài.
“Bách Lý Hồng! Cậu có thể nào để cho mình yên ổn ngủ nướng một ngày chủ nhật thôi có được không?” Dĩnh Dĩnh giọng vẫn còn ngáy ngủ trách móc nói.
“Ây ya! Thím nhỏ của tôi ơi, đứa cháu gái này không phải lo cho thím vì ở nhà quá nhớ chú nhỏ mà sinh bệnh trầm cảm, nên mới trở thím đi chơi sao.”
“Cậu! Ai thèm nhớ anh ta chứ, ăn nói bậy bạ.”
Bách Lý Hồng đang lái xe thì quay sang nhìn cô nở nụ cười trêu chọc: “Thật sao? Thật không nhớ chú ấy sao.”
Mặt Dĩnh Dĩnh bỗng dưng đỏ lên, khi cứ bị Bách Lý Hồng dò hỏi như vậy cô liền đánh trống lãng: “Cậu hãy lo tập trung nhìn đường lái xe đi kìa, tương lai tươi sáng còn đang chờ mình ở phía trước, cho nên không muốn mất mạng trên xe của cậu đâu.”
“Ồ! Tương lai tươi sáng mà cậu nói đó là chuẩn bị sinh em bé với chú nhỏ của mình đúng không?”
Dĩnh Dĩnh thật sự hạn hán lời với Bách Lý Hồng, quả thực cô không cãi lại được Bách Lý Hồng những lúc thế này thì chỉ đành chịu thua ngồi im lặng.
Thấy Dĩnh Dĩnh mãi không trả lời lại Bách Lý Hồng lại nói: “Cậu giận rồi sao bảo bối! Yên tâm kỹ năng lái xe của mình rất tốt…”
“Mà cậu thật sự không nhớ chú nhỏ của mình một chút nào sao?”
“Nè! Bách Lý Hồng cậu có thôi đi không.” Dĩnh Dĩnh tức giận quay sang trừng mắt với cô.
“Hahaha! Thôi được rồi! Cậu đừng giận, cậu đừng giận, còn mấy ngày nữa là đến tết dương lịch rồi cậu có dự đi đâu không.”
“Mình không biết nữa.” Dĩnh Dĩnh trả lời xong liền dựa đầu lên kính chắn gió của cửa sổ, cô híp mắt lại nhìn những hàng cây xanh thẳm bên lề đường, sau đó chậm chậm nhắm mắt lại suy nghĩ, xem ra mình đã đến đây được 5 tháng rồi.
Nữa năm, một thời gian không dài cũng không ngắn, nhưng có lẽ cô đã thích nghi với nơi đây hoàn toàn rồi, nhiều khi còn thật sự quên mất mình là Triệu Dĩnh Dĩnh ở thế giới khác.
Bách Lý Hồng dẫn Dĩnh Dĩnh đi dạo mấy vòng ở khu trung tâm thương mại, sau đó thì ghé vào ăn lẩu, vì buổi tối Bách Lý Hồng phải đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, cho nên mới phá lệ đưa Dĩnh Dĩnh về nhà sớm.
Ông bà cụ Bách Lý cuối tuần nào cũng sẽ đi tới câu lạc bộ người cao tuổi, đến chiều tối hai ông bà mới trở về, cho nên Dĩnh Dĩnh về đến nhà thì đã đi thẳng lên lầu.
Nắng chiều vẫn chưa tắt, Dĩnh Dĩnh kéo hết rèm cửa sổ ra, cô nằm cuộn tròn trên giường nhìn ra cửa sổ bằng kính thật lớn ở phía trước. Mặt trời đã bắt đầu lặng, những tia nắng vàng ấm áp đang cố len lỏi vào căn phòng của cô và anh.
Dĩnh Dĩnh vô thức nhìn qua chiếc sô pha nơi mà anh đã nằm ngủ suốt 5 tháng qua, 2 tuần qua đi công tác chắc anh ta ngủ thoải mái lắm vì được nằm trên giường mà, nằm suy nghĩ một lúc Dĩnh Dĩnh bỗng bật người ngồi dậy, cô đi thẳng tới ghế sô pha sau đó ung dung nằm xuống, sau đó thư thả nhắm mắt lại.
“Đúng vậy! Mình phải nằm ở đây ngủ thử thì mới biết được có thoải mái hay không.”