Ngay khi quyết định gặp Chu Nghi Ninh, tôi liền gọi điện cho cô ta.
"Huyền Huyền? Cậu... cậu bên đó có chuyện gì sao?"
Không chỉ có sự thăm dò trong giọng điệu của cô ta, mà còn có một chút phấn khích. Tôi thấy điều đó thật buồn cười, nhưng tôi chỉ muốn gặp cô ta.
"Gặp cậu ở quán bar, tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu."
Nói xong tôi trực tiếp cúp điện thoại, ở nhà một hồi lâu mới đi gặp Chu Nghi Ninh.
Nhìn thấy tôi, Chu Nghi Ninh không kịp chờ đợi hỏi: "Sao cậu không làm theo lời tôi nói?"
Tôi nhướng mày hỏi: "Cậu thật sự muốn nhìn thấy tôi bị dập nát thành bánh mì thịt à?"
Chu Nghi Ninh lập tức lắp ba lắp bắp: "Đương... đương nhiên không phải, Huyền Huyền, cậu quên rồi sao, là ai cứu cậu trong đám cháy chứ?"
Nói tới đây, Chu Nghi Ninh cố tình vén tay áo lên để lộ ra một vết sẹo, vết sẹo này đã để lại khi Chu Nghi Ninh cứu Chu Huyền khỏi đám cháy.
Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì hồi đó chính cô ta đã đốt lửa.
Cô ta muốn g.iết Chu Huyền, nhưng vì Diệp Thước đến kịp nên cô ta cố tình làm một màn cứu người để tăng sự thiện cảm tốt đẹp của cô ta trong lòng mọi người.
Kể từ đó, Diệp Thước cho rằng Chu Huyền bị hoang tưởng và vô lý.
Mỗi lần nguyên chủ muốn phản bác Chu Nghi Ninh, Chu Nghi Ninh đều dùng ân cứu mạng của mình để dụ dỗ xúi giục cô ấy.
Tôi nhếch môi cười, chủ động chuyển đề tài.
"Uống trước đi."
Tôi đã kêu rất nhiều, hầu như đều là loại mạnh nhất. Tất cả là chuẩn bị cho cô ta.
"Ninh Ninh, tối nay cậu phải uống say với tôi, tôi khó chịu lắm." Tôi nói rồi đưa cho cô ấy một ly rượu.
"Được." Chu Nghi Ninh do dự một lúc, thấy tôi có vẻ "đau lòng", cô ta đành cắn răng cầm lấy ly rượu uống cạn.
Hết cốc này đến cốc khác.
Nếu tôi nhớ không lầm Chu Nghi Ninh này làm rất nhiều chuyện xấu, dạ dày cũng không tốt lắm. Nếu cứ tiếp tục uống rượu mạnh như thế này có bất ngờ hại c.hết cô ta không?
Bên cạnh đó, nếu cô ta say xỉn, hình ảnh quý cô mà cô ta đã tạo dựng bấy lâu nay sẽ sụp đổ.
Uống hết ly này đến ly khác, Chu Nghi Ninh không kìm được mà nóng nảy, "Huyền Huyền, tôi làm là vì muốn tốt cho cậu. Nếu cậu không thể có được tình yêu của Diệp Thước, tại sao cậu không trở thành ánh trăng sáng trong trái tim anh ta."
Đúng rồi, đây là lý do Chu Nghi Ninh kêu Chu Huyền nhảy lầu. Hãy để Chu Huyền thể hiện tình yêu của cô ấy với Diệp Thước một cách mãnh liệt nhất.
Tôi bật cười.
"Ừ, cậu làm điều đó vì muốn tốt cho tôi."
Không sai.
Mặc dù là một cuộc hôn nhân thương mại nhưng ban đầu Diệp Thước không hề ghét Chu Huyền.
Cho đến khi Chu Nghi Ninh bắt đầu làm mọi chuyện.
Đầu tiên, cô ta sử dụng tên của Chu Huyền để buộc thư ký của Diệp Thước phải nghỉ việc.
Thứ hai, lấy danh nghĩa của Chu Huyền và công ty của Chu Huyền để làm giàu cho công ty gia đình mình.
Cuối cùng, để Chu Huyền thể hiện tình yêu hoang tưởng của mình với Diệp Thước càng nhiều càng tốt.
Tất cả những gì cô ta làm, thay vì thúc đẩy mối quan hệ của họ thì thay vào đó, mối quan hệ giữa Diệp Thước và Chu Huyền càng lúc càng căng thẳng đến mức sụp đổ.
Nguyên chủ tốt bụng, nhớ kỹ "ân cứu mạng" của Chu Nghi Ninh, nhưng Chu Nghi Ninh lại dùng hết lần này đến lần khác.
Thậm chí, Chu Nghi Ninh còn muốn ép c.hết Chu Huyền và thay thế cô ấy.
Không sai, Diệp Thước không biết tính cách của Chu Huyền, chỉ nghĩ rằng Chu Huyền đã hiểu chuyện không tiếp tục càn quấy nữa.
Nhưng Chu Nghi Ninh biết, Chu Huyền yêu Diệp Thước rất nhiều, chắc chắn sẽ c.hết.
Nếu tôi không xuyên qua kịp thời, thì vào lúc này, Chu Huyền sẽ thật sự nhảy lầu c.hết rồi.
Tôi nâng ly, nhướng mày nhìn trà xanh trước mặt, làm bộ ủy khuất nói: "Ninh Ninh, có cậu thật tốt, cậu lúc nào cũng nghĩ cho tôi. Chúng ta cạn ly đi."
Tôi không tin không ép c.hết được cô ta, tin cô ta cái quái thế nào được.