Đôi mắt Diệp Thước tràn đầy tò mò. Cũng biết rõ anh chỉ là tò mò.
Nhưng nguyên chủ đã hoàn toàn mất đi não khi yêu, đừng nói đầu tư thời gian, cho dù là tài sản cơ bản nhất với cô ấy cũng là quá sức.
Sau khi cả hai kết hôn, tài chính trong nhà đều là Diệp Thước kiếm được.
"Hoà Phát Nhĩ kết hôn, không có gì để nói hay dự định làm gì à?" Hoà Đại hỏi Diệp Thước với ánh nhìn không mấy thân thiện.
Diệp Thước không nói nên lời.
Đúng lúc có điện thoại, Hoà Đại lười nói chuyện cùng Diệp Thước nên kêu anh ta rời khỏi.
Dù sao những người đến đầu tư đã nhận được những gì họ nên nhận, và bước tiếp theo là vận hành nó như thế nào, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào đội ngũ sáng tạo chính của họ, ngoài ra không liên quan gì đến thương vụ.
"Huyền Huyền, chúng ta ra ngoài xem túi đi, tôi nghe nói gần đây LV có một số mẫu mới, có thể được sử dụng như vali nữa." Chu Nghi Ninh gọi điện thoại.
Vài hình ảnh trong ký ức chợt thoáng qua, Chu Nghi Ninh trước đây thích kêu nguyên chủ đi cửa hàng LV nhất.
Mua một số túi giá siêu cao, nhưng đôi khi rất thiết thực. Thậm chí, cô ấy còn có một chiếc nĩa LV tại nhà.
Bởi hành động giựt dây tiêu xài phung phí của Chu Nghi Ninh mà nguyên chủ hoàn toàn mất đi hình tượng trong mắt Diệp Thước.
Còn nhớ nguyên chủ nói Chu Nghi Ninh mua gì thực tế hơn, nhưng Chu Nghi Ninh nói cái gì?
"Huyền Huyền, Diệp Thước là chủ tịch, nếu cậu sử dụng thứ gì đó ở nhà thì phải xứng tầm mới được."
"Cậu xem mấy cái nĩa dĩa ăn mấy chục nghìn kia có xứng với địa vị của Diệp Thước không?"
"Cậu rất yêu anh ta? Nếu cậu yêu anh ta, cậu nên sắp xếp tốt nhất cho anh ta."
"Anh ta mỗi ngày lo việc bên ngoài đã quá mệt mỏi rồi. Quan trọng nhất là cậu phải quan tâm đến những gì cậu có thể làm cho anh ấy ở nhà."
Tôi bất đắc dĩ xoa xoa trán, giờ thì tôi đã hiểu lúc tiếp nhận thân thể này đã trông thấy vài món trong đơn hàng không hợp lẽ thường rồi.
Bàn chải đánh răng điện hai vạn.
Hoàn toàn là do Chu Nghi Ninh xúi giục tẩy não nên khiến nguyên chủ cho rằng đồ mà Diệp Thước dùng, dù nhỏ nhất cũng phải dùng thứ đắt tiền nhất.
Đắt cũng tốt nhưng đắt quá lại hỏng, loại tốt, đủ tốt, Diệp Thước là tốt nhất.
Trời ơi, tình yêu mất não quái quỷ gì đây?
Tôi che mặt, có cảm giác như bị ngón chân cào vào.
Đối với những lời kia, nguyên chủ vẫn là bị thuyết phục không chút nghi ngờ.
Tâm trạng tốt tôi nói: "Được rồi, qua đó đi."
Nguyên chủ ngốc nghếch nên bị mất mạng bởi Chu Nghi Ninh, tôi nhất định sẽ giúp nguyên chủ, trả lại tất cả cho cô ta.
Trong cửa hàng LV, Chu Nghi Ninh đã sớm ngồi đợi ở đó.
"Huyền Huyền, cậu thấy cái túi này như thế nào?" Chu Nghi Ninh xem xét một chút, lập tức mang cái túi màu hồng qua.
Như thế nào về nó?
Nguyên tắc là túi đơn giản thì càng dễ phối đồ. Nguyên chủ bị Chu Nghi Ninh lừa nên đã mua cả mười cái.
Bây giờ cô ta lại chuẩn bị muốn lừa tôi mua tiếp?