Dư Dao đem tầm mắt điềm đạm đáng yêu rơi xuống trên người Lưu Dương, vẻ mặt lên án nhìn đối phương, không tiếng động kháng nghị.
" Đồng chí Dư Dao, mẹ tôi hiểu lầm rồi, em đừng để bụng… "
" Lưu Dương, con có đi hay không? " Ngô Hồng hét lớn, kéo Lưu Dương rời đi.
Lưu Dương dắt xe đạp, đi được vài bước vẫn còn quay đầu lại nhìn Dư Dao, " Đồng chí Dư Dao, tôi sẽ giải thích với mẹ sau.
Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? "
Hai mẹ con đi rất nhanh, không bao lâu đã không còn nghe thấy tiếng của họ nữa.
Nhưng tiếng hét lớn của Ngô Hồng lúc nãy đã thu hút sự chú ý của không ít người qua đường, phần lớn là công nhân nhà máy dệt.
Nhưng chẳng ai muốn xen vào chuyện nhà bà Ngô, chỉ đứng xem náo nhiệt là cùng, nếu dám can thiệp thì sau này sẽ phải chịu khổ thôi.
Ông cụ gác cổng đối diện cũng lắc đầu, như thể đang nói "Tôi biết ngay là không được mà, giám đốc Ngô là ai chứ, ai mà dễ dàng vào được nhà họ Lưu bọn họ a.
"
Dư Dao cảm thấy màn diễn của mình đã đủ, vẫn giữ vẻ mặt lã chã sắp khóc, giả vờ buồn bã bước đi.
Chờ vòng qua xưởng dệt, cô nhất thời giống như thay đổi thành người khác, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi thẳng đến nhà máy thép.
Khi Dư Dao đến nhà anh cả và chị dâu, chỉ có mẹ của chị dâu, bà Vương Liên, là đang ở nhà.
Vừa nghe là em gái của Dư Bình, Vương Liên rất nhiệt tình, nụ cười trên mặt đặc biệt sáng lạn.
" Cháu là Tam nha đầu đúng không? Cô thường nghe anh cháu nhắc về cháu, mau vào ngồi đi, anh và chị dâu cháu sắp về rồi.
"
Mặc kệ đối phương có thật lòng hay không, nhưng lời nói thật sự rất dễ nghe, miệng Dư Dao cũng tương đối ngọt, đem hết quà cáp mang đến đưa cho bà.
" Cháu đến chơi thôi mà, sao lại mang nhiều đồ thế này, mau vào ngồi đi.
"
Đặt đồ xuống, thím Vương liền đi rót nước nóng cho Dư Dao, còn bỏ thêm rất nhiều đường đỏ, đãi ngộ như vậy không thể nói là không tốt, đúng là quá ngọt ngào.
Thím Vương nói chuyện với cô vài câu rồi chuẩn bị đi nấu cơm cho bữa tối.
Dư Dao cũng không tiện ngồi, nhanh nhẹn tiến lên hỗ trợ.
Sau khi phát hiện Dư Dao thật sự làm việc không phải là làm ra vẻ, thím Vương cười đến càng thêm chân thành, còn không tiện bảo Dư Dao làm nhiều, chỉ cho cô một ít việc nhẹ nhàng nhặt rau.
Thời gian tan tầm của xưởng sắt thép và xưởng dệt không chênh lệch nhau nhiều lắm, hôm nay hai vợ chồng Dư Bình trở về rõ ràng muộn hơn mọi ngày, bởi vì Triệu Điềm phải xử lý một chút chuyện, Dư Bình chờ cô ấy tan tầm, liền chậm một chút.