Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 1: XUYÊN SÁCH




Ý thức vẫn còn mơ màng, Thẩm Niệm đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lắp bắp: "Thừa Dịch, năm đó em chia tay anh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi." Trong đó bốn phần vô tội, ba phần bất đắc dĩ, hai phần kiều nhu* còn có một phần muốn nói lại thôi.

(*kiều nhu: Yêu kiều+ ôn nhu)

Thật lợi hại.

Đúng là Bạch Liên Hoa thủ đoạn cao tay!

Bỗng nhiên Thẩm Niệm bị một cảm giác mát lạnh ập vào mặt làm bừng tỉnh.

Cơn buồn ngủ mông lung bị một cái khăn bông lạnh như băng không chút lưu tình ném vào mặt xua tan.

Gần đó truyền đến giọng nam dễ nghe: "Ồ".

Tích chữ như vàng, một chữ chứa đầy hàn băng.

Âm thanh phát ra từ phía đối diện.

Trước mặt cô là một người đàn ông mặc tây trang cùng giày da, áo sơ mi mùa hè cài đến cúc trên cùng, âu phục màu đen cùng sơ mi trắng lộ ra ngoài áo gile, khuy măng sét* kim cương trên cổ tay áo tỏa ra ánh sáng chói mắt.

(*Khuy măng sét: Là một loại phụ kiện thời trang nam tương tự như cúc áo, được cố định ở cổ tay áo sơ mi có cổ tay gập)

Nhưng so sánh với cái đồng hồ bên cạnh thì nó liền kém xa xỉ đi nhiều.

Nam nhân giống như có hào quang sau lưng, có chút chói mắt, Thẩm Niệm nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát.

Hắn có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, môi mỏng lănh đạm hơi mím lại, hàm chứa sự tức giận, giấu đi lãnh ý.

Hắn tức giận? Vì cái gì?

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Thẩm Niệm đã thấy có gì đó không đúng.

Cô không phải đang ở nhà ngủ hay sao? Sao nơi này lại sáng như vậy, đối diện cô còn có một đại soái ca mà cô chưa thấy bao giờ?

Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ cái đó nhưng sẽ không có chuyện trong mộng đột nhiên xuất hiện bộ mặt của người lạ mà lại có biểu cảm rõ ràng như thế đi?

Vừa nghĩ như vậy, Thẩm Niệm đưa tay xuống đùi, nhéo một cái.

A, đau.

Không phải nằm mơ.

Hành động của Thẩm Niệm không thoát khỏi con mắt của nam nhân kia, Cố Thừa Dịch trơ mắt nhìn bạn gái cũ của hắn "bức không được hắn" liền tự véo đùi mình, hừ lạnh một tiếng.

Nhìn mắt của cô đỏ cả lên, khóe miệng co lại.. Vẫn là không thể lưu tình với loại người này.

Chia tay chín năm, bạn gái cũ của hắn đúng là đầu óc càng ngày càng không tốt.

Đầu óc không tốt Thẩm Niệm đột nhiên đứng dậy, thân mình hơi lảo đảo, một tay chống lên bàn tránh ngã.

Sau đó cô quăng ra một nụ cười có chút xấu hổ lại không mất lễ nghi: "Xin lỗi, tôi vào toilet một chút."

Cô như chạy trối chết, hai ba bước đã biến mất tăm hơi.

Cố Thừa Dịch còn đang đợi cô lấy cớ: "..."

Chia tay chín năm, bạn gái cũ đầu óc không tốt hình như coi ai cũng đầu óc không tốt giống mình.

Chẳng lẽ cô nghĩ hắn nhìn không ra nụ cười kia có bao nhiêu xấu hổ sao?

Cũng thật kỳ quái, cô đă chủ động tìm tới cửa, hắn cũng đă sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác, như thế nào nửa đường cô lại tháo chạy đây?

Cố Thừa Dịch rũ mắt, giấu đi nghi hoặc cùng thăm dò trong mắt.

Ở bên kia, Thẩm Niệm đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào khuôn mặt lạ lẫm lại quen thuộc trước mắt cùng lớp trang điểm thanh thuần tinh xảo và trang phục màu trắng của Tiểu bạch hoa, lâm vào trầm mặc.

Cô, bị một cái Tiểu bạch hoa thâm sâu làm hại nhưng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, định ngày mai sẽ lấy kế hoạch suốt đêm hoàn thành để vả mặt Tiểu bạch hoa tại nơi làm việc, khi tỉnh dậy lại xuyên thành một đóa cực phẩm bạch liên.

Còn đang tại hiện trường cầu bạn trai cũ hợp lại, sắp tới sự tình lật xe trong cốt truyện.

Hai phút trước, khi ý thức được tình huống hiện tại có chút không đúng thì đột nhiên trong đầu đau đớn mãnh liệt, không ít thứ bị nhồi nhét vào đầu, điều này làm cho cô trong kinh hoảng vô thức đứng dậy nên chân mới không vững.

Sau đó ngay thời khắc quan trọng liền chạy trốn.

Kỳ thực, ngoài chạy ra cũng không còn biện pháp nào khác.



Không có ký ức của nguyên chủ, không biết diễn biến tình huống hiện tại như thế nào thì làm sao che dấu thân phận lúc này của nguyên chủ được?

Tạm không nói sao cô lại xuyên qua, có thể quay trở về được hay không, trước tiên phải giải quyết chuyện trước mắt đã.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Niệm không nhìn khuôn mặt vừa lạ vừa quen trước mắt nữa, cô nhớ lại khoảng thời gian trước bạn thân từng đề cử cô một quyển truyện tổng tài bá đạo.

Tên là "Kiều thê giá trên trời: Mua một tặng một", là một tiểu thuyết bá đạo tổng tài bình thường cũ rích, vừa nhìn tựa đề cùng mở đầu liền biết được kết cục loại này rồi.

Cốt truyện đại khái là thế này: Nam chính thiết thụ khai hoa*, ngủ rồi lại ngủ với nữ chính, nữ chính mang con chạy, thiên tài cầu cầu sau đó mang theo Mommy lơ mơ cường điệu trở về, HE.

(*Thiết thụ khai hoa: Cây vạn tuế ra hoa, có nghĩa là lớn tuổi mới biết yêu)

Mở đầu đặc biệt bùng nổ, bởi vì nam chính có thịnh thế mỹ nhan cùng dáng người cực phẩm nên Thẩm Niệm đành nhẫn nhịn kịch bản 7 vạn chữ cũ rích, còn vì nghĩ đến tác giả có thể ít nhiều viết mấy vạn chữ về cầu cầu liền nhịn tiếp 7 vạn chữ.

Thời điểm viết được 15 vạn chữ, bạn gái cũ của nam chính, nữ phụ kinh điển xuất hiện, không khéo lại trùng họ trùng tên với cô.

Cô vốn ghét nhất là loại hình Bạch Liên Hoa.

Nữ phụ trong mọi quyển tổng tài bá đạo đều có kết cục cố định, không phải là bị giết thê thảm thì cũng là tan cửa nát nhà đi tha hương, hoặc là bị bắt ép sống tại bệnh viện tâm thần cả đời.

Bởi vì trùng tên với nữ phụ pháo hôi nên Thẩm Niệm từ bỏ xem cầu cầu nghĩ cách, nhìn thấy tiêu đề chương "Thẩm Niệm lành lạnh" liền xác định bỏ truyện.

Bây giờ nghĩ lại, cô hối hận đến hận không thể đâm đầu vào tường chết!

Sớm biết sẽ xuyên sách thì có cái rắm cô bỏ truyện! Chắc chắn cô sẽ đọc một lượt từ đầu đến cuối, học thuộc đến một cái dấu chấm câu cũng không bỏ sót!

Thẩm Niệm hồi tưởng hăng say đến nỗi lông mày cũng nhăn lại thật sâu

Mặc dù là pháo hôi nhưng không nhất định sẽ chết, chỉ cần không ngăn nam nữ chính yêu đương liền có khả năng sống rất cao.

Vấn đề là cô đang ở hiện trường vụ lật xe sắp tới.

Cô vẫn chưa đọc xong truyện nhưng có một chương bởi vì có nữ phụ trùng tên cô xuất hiện lần đầu nên cô vẫn phí thời gian xem qua.

Trong trí nhớ, nguyên chủ là điển hình của loại người ngại bần yêu phú, sĩ diện cùng hư vinh quan trọng như mạng, thời điểm học cấp 3 cùng nam chính nói chuyện yêu đương, lúc chia tay rất không để ý tình cảm lúc trước mà nói: "Tại sao chia tay ư? Bởi vì anh nghèo a."

Lúc đó vô cùng chán nản nam chính, chế nhạo cùng lừa gạt tất cả đều không thiếu, đến khi nam chính phát tài liền vứt sạch liêm sỉ chạy đến cầu quay lại.

Xác thực là một nữ phụ pháo hôi.

Cuộc gặp mặt lúc năy là khi nguyên chủ về nước chưa lâu, nhận ra bạn trai cũ mà cô từng vứt bỏ nhanh chóng biến hóa, trở thành soái ca nhiều tiền, đây chính là con đường trở thành phu nhân hào môn tốt nhất, lúc này liền tính toán lừa gạt lần nữa.

Ai ngờ lại bị đụng xe.

Ngay tại nơi cách chỗ bọn họ nói chuyện không xa có một người năm đó thầm mến nam chính, nhìn thấy nguyên chủ cùng nam chính nói chuyện yêu đương liền thập phần khó chịu nghe xong cả quá trình, còn thu âm lại.

Trùng hợp là cũng chính người này năm đó đã nghe được toàn cảnh nguyên chủ chia tay nam chính.

Sao có thể thê thảm thế được?

Bạch Liên Hoa sắp bị đụng xe, làm thế nào cứu vãn đây? Việc cấp thiết a!

"Đặng đặng đặng", một người phụ nữ mặc váy liền đi giày cao gót đi vào toilet, tiến vào buồng vệ sinh.

Tiếng giày cao gót khiến Thẩm Niệm bừng tỉnh, cô nhìn vào chính mình trong gương, thầm động viên.

Không có khả năng làm Bạch Liên Hoa, cũng không có khả năng quấy rầy nam nữ chính yêu đương, như vậy chỉ có duy nhất một chuyện cô có thể làm!

Thẩm Niệm nhìn vào gương làm ra vẻ tươi cười: "Thẩm Niệm, ngươi làm được, không thành công thì cũng thành nhân!"

Lặp đi lặp lại ba lần như đang tiếp thêm dũng khí.

Nữ nhân mặc váy voan màu trắng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, lưng thẳng tắp, mang theo khí thế như chuẩn bị ra chiến trường thấy chết không sờn rời khỏi toilet.

Người phụ nữ vừa bước ra khỏi buồng vệ sinh phía sau "..."

Đây là chuẩn bị đi ăn cướp hả?

Người bị nghi ngờ đi ăn cướp Thẩm Niệm ngồi xuống ghế.

Cặp mông vừa đặt lên nệm, phía đối diện liền phóng tới hai ánh mắt lạnh như băng, mà giọng nói phát ra còn lạnh hơn: "Tôi còn tưởng cô bị bắt cóc rồi, đang định giúp cô gọi 119."

Nói xong Cố Thừa Dịch liền để điện thoại lên mặt bàn, giao diện còn hiện ba chữ số 119.

Thẩm Niệm: "..."

Đây là sử dụng tiền hợp lý phải không?



Trong lòng nghĩ chính sự, nên cô không tính toán cùng người đàn ông keo kiệt này, dù sao qua hôm nay cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa.

"Chúng ta tiếp tục."

Nghe vậy, Cố Thừa Dịch lạnh lùng liếc một cái như muốn nói: Tôi nghe cô lảm nhảm.

Thẩm Niệm: "..."

Cô nhịn!

"Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này. Nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác*. Năm đó tôi lấy cớ nghèo để chia tay anh là để đốc thúc anh học tập cho tốt, mỗi ngày đều phấn đấu, sau này trở thành.." người có ích.

Đem lời thoại đã chuẩn bị từ trước mới nói một nửa, Cố Thừa Dịch đã đổi ánh mắt nhìn cô thành: Chia tay chín năm, đầu óc của cô bị xe đụng qua mấy lần?

Thẩm Niệm: "..."

Một lần cũng không, cảm ơn.

Thẩm Niệm tùy cơ ứng biến: "Tôi biết anh sẽ không tin, nói ra chỉ để điều chỉnh không khí thôi, không cần quá khẩn trương. Bằng hữu cũ nhiều năm không gặp, chúng ta tùy tiện tâm sự đi."

Lần này Cố Thừa Dịch chuyển ánh mắt thành: Đầu óc này của cô không bị đụng qua tám, chín, mười lần tôi liền không tin.

Thẩm Niệm: "..."

Ở trong truyện nam chính không thích nói chuyện, hóa ra là do hắn nói tất cả qua ánh mắt sao

Mà đúng thế thật.

Nếu thằng nhăi này dùng lời nói thay cho ánh mắt thì tập đoàn Cố thị sớm đã bị hắn đắc tội không ít người, phá sản rồi.

"Không đùa nữa." Thẩm Niệm phớt lờ ánh mắt gợi đòn: Tôi cảm thấy cô mới là người đang đùa của Cố Thừa Dịch, vì nguyên chủ bao biện: "Thời niên thiếu không hiểu chuyện mới nói ra những lời có chút tàn nhẫn."

Lời vừa dứt, Cố Thừa Dịch không hề lộ ra bất cứ cảm xúc gì trong mắt, lãnh lãnh trầm trầm.

Nếu như ánh mắt có thể biến thành đao kiếm thì ắt hẳn trên người cô đă bị đâm vô số lỗ thủng.

Thẩm Niệm tiếp tục nói: "Chê anh nghèo muốn chia tay là sự thật."

"Nói đến hiện tại." Ngón tay Cố Thừa Dịch nhẹ nhàng gõ hai cái lên bàn, hắn không có công phu cùng bạn gái cũ đã chia tay chín năm trước tại nơi này nhớ lại chính mình thời niên thiếu ngu ngốc thế nào.

Điều này khiến hắn cảm thấy mình thời niên thiếu từng vì người này mà phiền lòng quả thực không thể ngốc hơn!

"Hiện tại.." Thẩm Niệm không hề không vui khi bị cắt ngang, chợt cười cười, nói chuyện vòng vo: "Cố tổng, chúng ta làm một cái giao dịch, thể nào?"

Giao dịch?

Thời điểm học cấp 3 hắn còn nghèo mới chia tay với bạn gái cũ, chín năm sau cô trở về liền cùng hắn giờ là tổng giám đốc có tiền làm giao dịch.

Cố Thừa Dịch thật ra muốn nhìn xem cô có thể nói ra cái gì: "Nói."

Kịch lớn đến rồi!

Thẩm Niệm tỏ vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nói: "Cho tôi 200 vạn, tôi giúp anh tìm bạn gái."

Không cản trở nam nữ chính yêu đương còn không phải rất đơn giản sao?

Trước tiên là phải thúc đẩy bọn họ a!

Thì ra là đòi tiền.

Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một cô gái ngại bần yêu phú sẽ không vì chín năm trôi qua mà thay đổi tính tình.

Bàn tay Cố Thừa Dịch đang nắm chặt dần buông lỏng, khi hắn biết được bạn gái cũ tính tình vẫn vậy, tâm tình có phần phức tạp.

Chín năm trước hắn nhất định là mắt mù mới coi trọng cái loại người phiền phức này, chín năm sau còn bỏ thời gian tới gặp cô! Được rồi, tiền có thể giải quyết tất cả, không cần tốn sức lực.

"Cho cô 300 vạn, mau biến khỏi trước mặt tôi."

Thẩm Niệm cực kỳ cố gắng mới có thể khống chế khóe miệng không điên cuồng giương lên.

Nam chính à, anh thật hiểu kịch bản!

Không làm pháo hôi còn không đơn giản sao?

Giám đốc Thẩm dạy ngươi kỹ thuật diễn trực tuyến! Thưởng thù lao, 300 vạn!