Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Lão Đại

Chương 40: Sói thuần chủng.




Tổ hợp người ở bên ngoài xem ra thập phần kỳ quái bản thân cũng không có quá nhiều sắc thái mộng ảo.

Thật ra là do chuyện buổi sáng thiếu chút nữa lau súng cướp cò, cho nên buổi tối Thẩm Niệm không dám cùng với Cố Thừa Dịch trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, trong lúc đi tản bộ một chút thì vô tình gặp Nhan Sổ.

Trùng hợp, Nhan Sổ.. lạc đường.

Không sai, đây là một người không phân biệt được đông nam tây bắc, ra cửa không mang theo quản lý hay trợ lý nhất định sẽ đi lạc đường.

Biết được thuộc tính mù đường của Nhan Sổ, Thẩm Niệm không những không có hạ thấp hảo cảm, ngược lại biubiubiu tăng lên vài điểm.

Bề ngoài giá trị nhan sắc thì cao, bên trong ngốc nghếch dễ thương, tương phản cực lớn, như mối tình đầu siêu đáng yêu!

Nhan Sổ mở đèn pin điện thoại, ở hội quán suối nước nóng đi không biết bao nhiêu vòng, thẳng đến khi pin cạn kiệt, vẫn không thành công tìm thấy trợ lý.

Thẩm Niệm chỉ có thể đem người mang về phòng cho mượn dây sạc dùng -- sau khi dùng kế mù đường, người nào đó không nhớ số di động trợ lý, không có biện pháp mượn di động của cô.

Một chuỗi chuyện xảy ra dài nói không phức tạp cũng không phức tạp, nói không đơn giản cũng không đơn giản, dẫn tới kết quả chính là buổi tối, Thẩm Niệm mang theo một người đàn ông xa lạ trở về, mở cửa đi vào.

"Vào đi."

Nhan Sổ co quắp gật đầu: "Được, quấy rầy rồi."

Cố Thừa Dịch đợi Thẩm Niệm hơn nửa ngày, kết quả cô lại trở về cùng một tên đàn ông khác: "..."

Thật có tiền đồ, ra cửa đi bộ một vòng liền thông đồng với người đàn ông khác, đã thế còn dám đem người mang về phòng, xem anh không tồn tại đúng không?

Cố tổng tài khoanh tay ôm ngực, đánh giá.. Hả? Nhan Sổ?

Bởi vì mẫu thân nhà mình đối với Nhan Sổ quá mức yêu thích, Cố Thừa Dịch để Thôi trợ lý tra qua tư liệu Nhan Sổ, bối cảnh trong sạch, không có kim chủ, không có phú bà, nếu thật muốn tính, mẹ nó có thể tính một cái.

Người như vậy như thế nào cùng Thẩm Niệm mỗi ngày trạch ở nhà thông đồng cùng nhau?

"Thẩm Niệm."

"Anh ấy muốn mượn dây sạc." Thẩm Niệm đáp, đi thẳng vào phòng tìm được đồ sạc liền / xẹt xẹt xẹt – tiếng dép đấy ạ / chạy ra, đem cáp sạc cùng đồ sạc đưa cho Nhan Sổ, "Đây."

Nhan Sổ yên lặng thu hồi tầm mắt dừng trên người Cố Thừa Dịch, cầm lấy dây sạc, sau khi tìm được ổ điện cắm vào sạc điện thoại.

"Cố tổng cũng ở đây, thật khéo."

Quá không khéo.

Cố Thừa Dịch mặt vô cảm, Thẩm Niệm quỷ dị mà dịch ra ý tứ trên mặt của anh "Tôi đây không muốn cái trùng hợp này".

Bầu không khí hai nam một nữ so với trai đơn gái chiếc càng xấu hổ hơn.

Thẩm Niệm cảm thấy lúc này mình là dư thừa, phải nhanh tìm cớ mà đi ra ngoài thôi, để cho bọn họ cô nam quả nam ở trong phòng thân mật đối diện nhau.

"Tôi, để tôi đi lấy nước." Thẩm Niệm lén lút rời đi.

Ở hội quán suối nước nóng phòng VIP có diện tích khá lớn khoảng hai trăm mét vuông, so với nhà bình thường 1 khách – 2 ngủ thì càng rộng hơn.

Lúc Thẩm Niệm chạy đi thuận tay đóng cả cửa, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Cố Thừa Dịch cùng Nhan Sổ.

Trầm mặc đối diện một phút, Cố Thừa Dịch dời ánh mắt trước, "Đến đây lúc nào?"

Cảm giác thái độ nói chuyện này so với lúc giương cung bạt kiếm khi Thẩm Niệm còn ở đây hoàn toàn khác xa nhau, ngược lại có chút như là bạn tốt quen biết nhiều năm.

Nhan Sổ: "Trước khi bạn gái anh tìm được tôi thôi, vừa mới đến không bao lâu."

Nghe được từ ngữ mấu chốt, Cố Thừa Dịch nheo mắt, "Cậu dùng cái thủ đoạn gì?"

"Nói dùng thủ đoạn có hơi khó nghe đấy? Tôi đâu cần dùng mấy cái đó." Nhan Sổ cười vô tội: "Kinh nghiệm diễn viên, kỹ thuật diễn 100 điểm, bạn gái anh lại là fans của tôi, nhiệt huyết fans nổ mạnh, không cần tôi cố tình mở đường liền chủ động mang tôi về, giúp tôi giải quyết vấn đề."

Mù đường là thật sự, điện thoại không gọi được cũng là thật sự.

Nhiều lắm chính là sau khi nhận ra Thẩm Niệm, cố ý đem bản thân xây dựng thành một người lạc đường siêu cấp đáng thương, kích thích bản năng bảo hộ của Thẩm Niệm, mang anh về.

Cố Thừa Dịch: "..."



Nếu không phải người này trong cơ thể còn có một nửa gien là họ hàng Cố gia, là em họ ngoại xa mười bảy mười tám, thì đã sớm bị anh ném đến nơi khỉ ho gà gáy cho cải tạo lao động rồi.

"Mục đích."

Nhan Sổ liếc mắt nhìn điện thoại, pin còn ở gần vạch đỏ, ít đến đáng thương, nhìn ra sau khi ra khỏi phòng này, càng không tìm được trợ lý của hắn.

"Anh cao tay như vậy tự tuyên bố có bạn gái, tôi thay cô đến xem như thế nào."

"Câm miệng!" Cố Thừa Dịch ấn xuống gân xanh nhảy lên, "Sau khi trở về không được nói lung tung, nếu không đại ngôn của cậu.."

Nửa câu uy hiếp còn lại còn chưa có nói ra, Nhan Sổ đã sớm biết anh muốn nói gì cười tủm tỉm mà tiếp lời: "Đổi người."

Cố Thừa Dịch: "..."

Nhan Sổ sớm đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị uy hiếp muốn hủy đại ngôn của mình, dù sao nháo đến cuối cùng Cố Thừa Dịch đều sẽ bởi vì lý do là mẹ của mình mà từ bỏ tính toán, anh một chút cũng không sợ.

"Nói thật vậy" Nhan Sổ điều chỉnh lại sắc mặt, tiến vào vấn đề: "Mới tiếp xúc một chút, tôi hoàn toàn nhìn không ra được cái cô Thẩm Niệm so với những người phụ nữ khác tốt hơn ở chỗ nào, anh thích cô ấy vì cái gì?"

Rất nhiều người sẽ nói: Thích một người không cần lý do.

Thật không có sao? Không biết được.

Có lẽ là bởi vì mặt đẹp, có lẽ là bởi vì dáng người tốt, có lẽ là người này cũng đủ ưu tú, đều có thể phân tích ra lý do thích, cho dù là bởi vì ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô ấy liền muốn ngủ.

Phân tích lợi và hại gần như là bản năng thương nhân, nhìn thấy người trước mắt liền phân tích ra cùng người này qua lại được lợi và hại như thế nào, nhiều lúc không chịu khống chế.

Ưu tú như Cố Thừa Dịch, Nhan Sổ thật sự không hiểu tại sao anh lại thích một người phụ nữ mà trên người nhìn không thấy điểm đặc biệt nào. Bản năng thương nhân của Cố Thừa Dịch mất đi hiệu lực sao.

Đối với anh ta mà nói, chẳng sợ Cố Thừa Dịch nói một câu "Tôi thích mặt cô ấy", Nhan Sổ vẫn cảm thấy có thể tiếp thu một chút.

Nhưng mà, Cố Thừa Dịch lại trầm mặc.

Nhan Sổ không thể ngờ được -- không tìm ra lý do.

Cố Thừa Dịch suy nghĩ, Thẩm Niệm chín năm trước trong ấn tượng của anh đã bắt đầu mơ hồ, khắc sâu trong anh là Thẩm Niệm hiện giờ.

Thích trạch ở nhà, không thích vận động, thích tiền, không thích giao tiếp, là một người phụ nữ rất bình thường.

Nếu phải nói cái đặc biệt của cô, đại khái là.. câu "Đương nhiên là bởi vì tôi có người bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền" kia một lần nữa khiến cho anh chú ý.

Ngốc nghếch lắm tiền, một từ ngữ rất mới mẻ rất đặc biệt, Cố Thừa Dịch nghĩ hỏng đầu cũng không suy nghĩ ra bốn chữ này gắn trên người mình.

Thẳng cho đến khi, nhìn thấy Thẩm Niệm để ý tìm mua nhà.

Sau khi về nước lập tức đi tìm anh, không phải muốn nối lại tình xưa, không phải bắt chuyện quan hệ, mà chỉ là vì tiền, vì nhà ở.

Một người phụ nữ kỳ quái vì tiền chia tay anh, lại vì tiền tiếp cận anh, sau khi quay lại quen nhau cũng không hỏi muốn một phân một hào nào của anh.

Bên môi Cố Thừa Dịch mang theo tươi cười mà chính anh cũng không ý thức được, Nhan Sổ nhìn đến cả người run run, thật dọa người.

"Không có gì đặc biệt, chính là muốn ở bên nhau."

Nhan Sổ: "..."

Bất đắc dĩ mà thở dài, vuốt vuốt đầu tóc, "Loại lý do tùy tiện này có thể nói với tôi, nhưng nó không thuyết phục được cô đâu."

Mẹ Cố Thừa Dịch năm đó có thể đem Cố Thừa Dịch đang tuổi vị thành niên đuổi ra khỏi nhà, để anh trong tay chỉ có vỏn vẹn ba vạn tệ dùng trang trải trong ba năm cấp 3, có thể thấy được là con sói chân chính.

Như vậy thì mẹ Cố Thừa Dịch có thể tiếp thu được loại lý do vừa nghe giống như là lấy cớ này, để cho một cô con dâu bình thường ném vào trong một đám người tìm không ra tiến vào cửa nhà Cố gia sao?

Dùng mông nghĩ cũng biết không có khả năng.

Con dâu nhà sói chỉ là cừu con, quá buồn cười a.

Sắc mặt Cố Thừa Dịch mắt thường cũng thấy được khó coi lên.

Nhan Sổ bực bội túm tóc, muốn nói anh cùng Cố Thừa Dịch có bao nhiêu mâu thuẫn? Không có.



Thân thiết? Cũng không có.

"Chính anh suy nghĩ lại cho thật tốt đi, thừa dịp trước khi cô còn chưa có động thủ."

Việc phu nhân hào môn thích làm nhất chính là ném chi phiếu, dùng tiền, mấy chiêu như vậy tuy thổ hào nhưng lại rất hữu hiệu.

Trong vòng không ít phu nhân hào môn dùng chi phiếu xử lý một người lại một người gia thế không xứng đôi, các bà không thích người con dâu không phải mình chọn.

Nhan Sổ không cảm thấy Thẩm Niệm sẽ là ngoại lệ.

Cố Thừa Dịch đương nhiên biết Thẩm Niệm không phải là ngoại lệ.

Thẩm Niệm có thể vì 300 vạn cùng anh bảo trì khoảng cách, tận lực làm được yêu cầu "Biến mất ở trước mặt tôi" của anh, hiện tại vừa mới quay lại, nếu mẹ anh ném ra chi phiếu quá mức khả quan ra, sợ là một giây sau là chia tay liền-- Thẩm Niệm quá lý trí, cô biết ở thời điểm nào nên đưa ra lựa chọn gì.

Nhan Sổ nhìn sắc mặt của Cố Thùa Dịch thật sự khó coi, ánh mắt lóe lên, ngữ khí mềm xuống: "Cô không bảo tôi tới đây làm gì đâu, cho nên anh vẫn còn có thời gian suy nghĩ lại đối sách."

Anh chính là nhìn thấy hot search, lại nhìn thấy định vị trên vòng bạn bè của Tả Hương Vi, lập tức tìm tới nơi nhìn xem bạn gái Cố Thừa Dịch đến tột cùng là dạng người gì, không nghĩ tới lại thất vọng như vậy.

Bất quá nhìn thấy bộ dáng Cố Thừa Dịch bị hãm ở lốc xoáy tình yêu không thể tự kiềm chế, anh lại không muốn nhẫn tâm để cô thật sự dùng gậy đánh uyên ương.

Cố Thừa Dịch quét mắt liếc một cái, trong mắt ý vị không rõ, Nhan Sổ theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, cảnh giác mà nhìn chằm chằm: "Anh làm gì? Đừng nghĩ tính kế tôi, tôi sẽ không giúp anh!"

Cố Thừa Dịch hoàn toàn không thèm để ý Nhan Sổ đang cảnh giác, tò mò hỏi một câu: "Nhan Sổ, cậu yêu đương bao giờ chưa?"

"Đương, đương nhiên là rồi!" Nhan Sổ tay phải hơi hơi phát run, dùng sức mà vén lên tóc mái trên trán, tự luyến khoe khoang, "Tôi là người như thế nào? Hàng tỉ thiếu nữ yêu thích.."

"Haiz, thôi đừng nói nữa." Cố Thừa Dịch nháy mắt đã hiểu.

Nhan Sổ: "..."

Anh muốn phản bác một hai ba bốn năm sáu bảy câu, mỗi một câu đều chứng minh anh có bao nhiêu fans thiếu nữ, mỗi người kêu hắn "Siêu liêu" "Liêu thần", không nói qua yêu đương? A.

Lúc này, Thẩm Niệm biến mất hồi lâu gõ cửa tiến vào.

Trên mặt cô không nhìn ra chút dị thường nào, đặt hai ly thả nước đá lại đây.

Nhìn nước dính đầy ở thành ly, Cố Thừa Dịch trong lòng khẽ run.

Cô, ở ngoài cửa nghe bao lâu, nghe được nhiều hay ít?

Nhan Sổ ánh mắt chột dạ, anh cũng không phải là cố ý vạch rõ ngọn ngành, vương tử cùng cô bé lọ lem có thể ở bên nhau tiền đề là cô bé lọ lem xuất thân chính là hào môn, Thẩm Niệm muốn gả vào hào môn không phải là đơn giản như vậy.

Nhan Sổ - anh đây, chẳng qua chỉ là một nước cờ đầu không tính là khó, sói chân chính còn chưa có lên sân khấu đâu.

Thẩm Niệm không có bất luận biểu hiện khác thường nào, chỉ là đặt hai cốc nước, sau đó quan tâm hỏi Nhan Sổ: "Thế nào, liên lạc với trợ lý chưa?"

Nhan Sổ cứng đờ, mắt nhìn lượng điện di động: "Sạc thêm chút nữa, tôi sẽ gọi cho trợ lý."

Thẩm Niệm gật gật đầu, cũng không hỏi thời gian vừa rồi lâu như vậy như thế nào không gọi điện thoại, xoay người lại đi ra ngoài.

Chờ sau khi cô rời khỏi, phòng khách một mảnh yên tĩnh.

Nhan Sổ trong lòng chột dạ mà ho khan hai tiếng, "Khụ khụ, chờ tôi gọi trợ lý đến liền đi ngay."

Cục diện rối rắm gì đó, vẫn là để Cố Thừa Dịch chính mình tới thu thập.

Anh là diễn viên, không làm thêm phục vụ giải quyết vấn đề.

Cố Thừa Dịch không rảnh truy cứu trách nhiệm, trong đầu vẫn luôn lặp lại ánh mắt Thẩm Niệm nhìn mình trước khi rời đi.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút giống như "Sau khi thu tính sổ", thật sự nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, cô muốn cầm chi phiếu chạy trốn?

Cố tổng tài rũ xuống mi mắt, che khuất âm trầm trong mắt.

Thẩm Niệm nếu là lần thứ hai dám vì tiền vứt bỏ anh, ha, vậy anh cũng phải cho cô biết đạo lý "Sói con cũng là sói".

Cùng thời khắc đó, Thẩm Niệm chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cả người run run.

Đ**, nam chính sẽ không nghĩ cô nhận con mẹ nó chi phiếu chứ?