Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 41




Editor: Linh Kim

Lúc nãy Ngôn Thành có nói qua người một nhà Lăng Thế Dũng cùng nhau tới, nói như vậy liền khẳng định Lăng Phong cũng đi cùng Lăng Thế Dũng.

Lăng Phong hiện tại nếu còn cho rằng cô là người khi còn nhỏ đã cứu hắn, như vậy đối với hai người Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu, đối phương khẳng định cũng đã sớm điều tra rõ ràng.

Mà lấy thái độ của một Lăng Thế Dũng cưng chiều Lăng Phong, đuơng nhiên là ở yêu cầu của Lăng Phong có thể làm ra loại chuyện không có ánh mắt này.

Lúc sau biết không có đường sống quay lại, Tần Văn Châu có chút nghẹn khuất cúp điện thoại, sau đó đối với Ngôn Cẩn oán giận nói: “Còn tốt lần này chúng ta là mời bác họ ăn cơm, người một nhà dễ nói chuyện, nếu là mời người khác, trong lòng của họ khẳng định cảm thấy nhà chúng ta không biết lễ nghĩa.”

Ngôn Cẩn cười cười, ôm cánh tay Tần Văn Châu an ủi nói: “Mẹ đừng nóng giận, ba ba cũng là không có biện pháp. Người ta là một công ty lớn như vậy, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, phỏng chừng công ty của ba ba liền không hoạt động được.”

Tàn Văn Châu nghĩ nghĩ, xác thật cũng đúng như Ngôn Cẩn nói, lúc này bà mới áp chế xuống nội tâm không thoải mái của mình.

Bởi vậy thời điểm Ngôn Thành lái xe trở về gấp, liền ngạc nhiên trong điện thoại rõ ràng là một người vợ như sư tử hà đông, bây giờ nhìn thấy hắn cũng không mắng hắn, ngược lại còn đáp lại hắn bằng một gương mặt tươi cười.

Ngôn Thành lập tức phản ứng lại liếc mắt nhìn con gái nhà mình một cái, quả nhiên thấy trong mắt đối phương là ẩn ẩn hàm ý đắc ý.

Ngôn Thành cong cong môi, lặng lẽ đối với Ngôn Cẩn giơ ngón tay cái.

Làm thật đẹp!

Tần Văn Châu tiến lên một bước nói: “Vị trí ăn cơm nên đặt tốt đi.”

Ngôn Thành gật gật đầu, trả lời: “Lăng tổng kêu chúng ta đến chỗ hắn đặt.”

Tần Văn Châu nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Thật phô trương.”

Bà lại nói: “Anh có biết vì cái gì hắn kêu chúng ta cùng ăn cơm không?”

Ngôn Thành lắc lắc đầu, nếu hắn biết vì cái gì hiện tại làm sao còn phát sầu như vậy.

Hắn thật sự nghĩ không ra, công ty hắn là một công ty nhỏ, có gì đáng giá để đối phương để mắt tới.

Lúc này, trong khách sạn Đế Hào.



Phong Lị cũng hỏi vấn đề tương tự.

“Bảo bối, Ngôn gia rốt cuộc có cái gì đặc biệt, con như thế nào liền nhất định kêu ba ba cùng họ ăn cơm? Không phải đã nói mẹ cùng cha con lần này chính là chuyên tâm cùng con đi chơi sao!”

Lăng Thế Dũng hiển nhiên cũng có cùng nghi hoặc với vợ mình.

Hắn tựa hồ oán giận nói: “Chính là họ đều đã nói họ mời khách, con như thế nào còn phải làm ba ba mời hắn cùng nhau ăn cơm, đây thật quá mất mặt. Cũng may con là người sai sử ta, đổi lại người khác, ta thế nào cũng làm cho đầu óc hắn thanh tỉnh lại.”

Chỉ là Lăng Thế Dũng tuy rằng oán giận mà nói, như biểu tình trên mặt hắn lại chói lọi ý hắn đối với việc này là không thèm để ý.

Cũng xác thực Ngôn Thành chẳng qua cũng chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ mà thôi, toàn bộ công nhân của hắn phỏng chừng còn không bằng số người tùy tiện lấy một bộ phận nhỏ trong tập đoàn của hắn.

Lăng Thế Dũng cảm thấy bản thân nguyện ý kêu đối phương cùng nhau đến ăn cơm, cũng là đủ cho đối phương mặt mũi.

Mà lấy thân phận của hắn cùng vợ, bọn họ có nơi nào có thể không muốn?

Sở dĩ hiện tại nói ra, bất quá chỉ là nói cho Lăng Phong biết cha hắn vì hắn mà trả cái giá gì thôi.

Đối với nghi hoặc của cha mẹ mình, Lăng Phong thập phần có vẻ không kiên nhẫn.

Mỗi một lần đều như thế này, thời điểm hắn muốn làm gì, hai người sẽ bắt đầu dò hỏi tới cùng.

Chỉ là trong lòng Lăng Phong đột nhiên nghĩ, đợi lát nữa Ngôn Cẩn khẳng định sẽ cùng cha mẹ mình cùng nhau lại đây, lấy thái độ hiện tại của cha mẹ hắn, Ngôn Cẩn đối với mình có ý kiến thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên, chẳng sợ trong lòng không muốn, Lăng Phong vẫn là đối với Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị giải thích một chút.

“Con ở trường học mới gặp được cô bé đã cứu con lúc nhỏ, cô ấy chính là con gái của ông chủ công ty nhỏ mà con vừa kêu ba ba ngăn lại.”

“Cái cô bé kia!” Phong Lị kinh ngạc lên tiếng, bao tay cũng không tự giác nắm chặt.

Lăng Phong ngẩng đầu liếc nhìn bà một cái: “Làm sao vậy mẹ? Có vấn đề gì sao?”

Phong Lị vội vàng lắc đầu, sau đó có chút chần chừ nói: “Bảo bối, con xác định không nhận nhầm người? Lúc trước ta cùng cha con tìm lâu như vậy, chính là không thể tìm được người nhà người này.”



Huống hồ…….. Lúc trước bà sợ cô bé cứu con trai mình sẽ nương chuyện này quấn lên người Lăng Phong, chính là không thiếu lần bà cho người đi làm cho việc tìm kiếm của Lăng Phong thêm phiền toán.

Cũng may mắn lúc ấy thông tin của cô bé cứu con trai mình được cảnh sát bảo mật, mặc kệ Lăng Phong dò hỏi họ phương thức liên hệ với cô bé kia như thế nào, bọn họ cũng đều không nói cho Lăng Phong.

Cuối cùng, Lăng Phong cũng dần dần từ bỏ chuyện này.

Vốn dĩ Phong Lị đã yên lòng, chính là không ngờ lúc này đây con trai của mình thế nhưng lại cho mình một kinh hỉ lớn như vậy.

Hơn nữa vì lúc trước không thèm để ý, Phong Lị cũng không có điều tra qua tình huống của gia đình cô bé đã cứu con trai mình.

Kết quả hiện tại biết được đối phương là con gái của ông chủ một công ty nhỏ.

Đáy lòng Phong Lị liền cảm thấy đối phương không xứng với Lăng Phong nhà mình.

Hơn nữa vì cái gì cô bé kia sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, liền cố tình sau khi bà đem Lăng Phong chuyển tới trường cao trung thành phố Tĩnh An mới xuất hiện.

Nói đối phương không có ý đồ, Phong Lị cảm thấy đối với cô bé kia chính là không tin đi.

Lăng Phong nghe được mẹ cẩn thận nói không khỏi buồn cười, hắn chẳng để ý nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, sao con có thể nhận sai người được? Mẹ cũng đừng nhọc lòng.”

Lăng Phong cảm thấy, phỏng chừng chính Ngôn Cẩn cũng không biết hắn tại sao lại nhận ra cô.

Lúc ấy ánh sáng trong phòng tối như vậy, căn bản hắn không có biệt pháp thấy được rõ ràng mặt của cô bé kia, chỉ ở cuối cùng đối phương dẫn lên bờ vai hắn leo lên cửa sổ từ bên trong bò ra ngoài, Lăng Phong thông qua khe hở từ cửa sổ thấy được ánh sáng, liền thấy được mắt cái chân đối phương mang một cái lắc chân hình dạng đặc thù.

Cho nên, nếu có người muốn lừa hắn, chẳng lẽ đối phương còn có thể nhìn được trong đầu hắn suy nghĩ cái gì?

Lăng Thế Dũng cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn vợ mình một cái, lúc trước Phong Lị làm vài động tác nhỏ, làm chồng Lăng Thế Dũng tự nhiên cũng biết đến rõ ràng.

Tuy rằng trong lòng Lăng Thế Dũng cũng không cảm thấy cô bé cứu Lăng Phong có thể có cái ảnh hưởng gì đối với Lăng Phong. Nhưng nếu vợ mình đã làm như vậy, hắn cũng liền ngầm đồng ý với hành vi của đối phương.

Bất quá đáy lòng Lăng Thế Dũng vẫn cảm thấy Lăng Phong có thể bị thiệt gì chứ, rốt cuộc Lăng Phong cũng không phải là một cô gái, còn có thể bị người lừa sắc sao.

Không thể không nói, hai vợ chồng nhà này tuy có tư duy không giống nhau, nhưng đối với Lăng Phong chính là tin tưởng mù quáng.

Bên này Phong Lị bởi vì sự tình của Lăng Phong mà rốt cuộc ruột muốn bốc hỏa, Ngôn Cẩn bên này cũng thuận lợi chờ được bác sĩ Tần nghỉ trưa ra tới.