Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 56




Editor: Linh Kim

Ngày hôm sau trong tiết ngữ văn, giáo viên đem nội dung bài giảng xong, liền đem thời gian còn lại giao cho học sinh.

Chính hắn còn muốn đem theo ba học sinh tham gia thì viết văn trở lại văn phòng.

Giáo viên ngữ văn của ban nhất là một thầy giáo thân hình gầy gò nhưng rắn chắc.

Hắn dạy ngữ văn đã hai mươi năm, học sinh của hắn có không ít người từng tham gia thi viết văn.

Trong đó có một bộ phận không nhỏ mang được giải thưởng trở về.

Bởi vậy ở phương diện thi viết văn của học sinh cao trung, hắn vẫn thập phần có kinh nghiệm.

Lúc sau tới văn phòng rồi, thầy giáo ngữ văn từ trên bàn của mình lấy ra một ít tư liệu đã sửa sang tới, phân cho mấy học sinh theo mình tới đây.

“Đây là tập hợp các bài thi văn đoạt giải mấy năm nay của tỉnh S, các em lấy về nghiên cứu đi. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi tiết tự học thứ hai buổi tối liền cùng các bạn dự thi lớp khác cùng đi tới phòng học riêng, tôi cùng mấy giáo phiên cùng tổ sẽ thay phiên phụ đạo cho các em.”

“Đúng rồi, tôi cho các em tư liệu bên trong còn có một cái đề bài, các em trước đi xuống viết một bài về đề đó, sau đó ngày mai tôi sẽ nhận xét.”

Mấy cái học sinh nghe lời gật gật đầu, sau đó liền trở về phòng học.

Thời điểm Ngôn Cẩn đang muốn đi, thầy giáo ngữ văn đột nhiên gọi cô lại.

“Bạn học Ngôn Cẩn, em chờ một chút!”

Thầy giáo ngữ văn do dự một chút, sau đó mới nói: “Cũng không có chuyện gì, tôi chỉ muốn biết tình trạng thân thể gần đây của em thế nào.”

Ngôn Cẩn không rõ nguyên do: “Gần đây thân thể em không có vấn đề gì thưa thầy.”

“Có thể tiếp thu được khảo sát cường độ cao chứ?”

Hóa ra thầy giáo là lo lắng cái này, Ngôn Cẩn trong lòng minh bạch.

Cô gật gật đầu nói: “Không thành vấn đề đâu thầy, chỉ cần lúc đó không đột nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn dọa em sợ nhảy dựng, ngày thường em khảo thí học tập linh tinh, cũng không chịu ảnh hưởng gì.”

“Hơn nữa ngày thường không phải em khảo thí vẫn rất tốt sao? Cho nên thầy không cần lo lắng.”

Thầy giáo ngữ văn nghe đến đó thì yên tâm, hắn liền nói hai tiếng: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Là vừa rồi đột nhiên hắn có suy nghĩ Ngôn Cẩn là một học sinh có bệnh, lại đã quên kỳ thật trước đây cô cũng đã thông qua vài lần khảo thí.

Thầy giáo ngữ văn vừa lòng nhìn Ngôn Cẩn, lại dặn dò nói: “Vậy em đi xuống nỗ lực cho tốt, thầy đối với em kỳ vọng rất lớn, ngày thường em viết văn đều không tồi, nếu lúc đó làm đâu chắc đấy, không xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lấy giải thưởng vẫn rất dễ dàng.”

Hiển nhiên hắn đối với Ngôn Cẩn là kỳ vọng rất lớn.

Ngôn Cẩn nghe vậy cười cười, nghe lời gật đầu, sau đó mới xoay người đi về phòng học.



Kỳ thực cô đối với kỳ thi viết văn này vẫn rất coi trọng.

Ở tỉnh S, kỳ thi viết văn xem như một kỳ thi tương đối quan trọng.

Mỗi năm tỉnh S sẽ tổ chức thi một lần, mà người đạt giải nhất ở kỳ thi sẽ có thêm một phần đặc quyền ở kỳ thi đại học trong tương lai.

Tuy rằng Ngôn Cẩn nắm chắc với thành tích của mình tương lai có thể thi đậu vào một trường đại học tốt. Nhưng hiện tại có cơ hội đối với kỳ thi đại học ở tương lai có thêm một phần đảm bảo, cô vẫn thập phần vui vẻ đi làm việc này.

Càng đừng nói vốn dĩ Ngôn Cẩn cũng có hứng thứ rất lớn đối với những việc này.

Tác phẩm Ngôn Cẩn sáng tác ở đời trước tuy không nhiều lắm, nhưng tương đối nhận được hứng thú của người đọc.

Đặc biệt là mấy tiểu thuyết linh tinh, Ngôn Cẩn vẫn đều thích.

Bằng không lúc trước cô cũng không trong lúc xoát video trong trang web, lại đi download cái app tiểu thuyết kia, sau đó trong vòng vài ngày liền đọc xong.

Thời điểm nghĩ như vậy một chút, nội tâm Ngôn Cẩn đột nhiên có một cái ý tưởng.

Không biết thế giới này có app tiểu thuyết cô từng xem hay không?

Ngôn Cẩn tạm thời đem chuyện này gác lại, chuẩn bị chờ đến thời điểm lúc tan học trở về lấy di động xem.

Bởi vì nguyên nhân thân thể, lúc sau được chủ nhiệm thông qua, đối phương cho phép Ngôn Cẩn đem điện thoại tới trường học.

Như vậy nếu Ngôn Cẩn xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào, Ngôn Hi không cần sốt ruột đi mượn di động của người khác, trực tiếp có thể gọi cho bệnh viện, còn có gọi cho cha mẹ của mình.

Ngôn Cẩn trở lại phòng học, vừa mới ngồi xuống chỗ ngồi của mình, một nam sinh cùng tham gia cuộc thi viết văn tiến đến bên người cô.

“Ngôn Cẩn, vừa nãy thầy giáo ngữ văn nói cho cậu cái gì vậy?”

Ngông Cẩn ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, sau đó chú ý đến cảm xúc khẩn trương trong ánh mắt đối phương, cô liền lĩnh ngộ ra.

Đây là lo lắng thầy giáo ngữ văn cho mình thông tin gì sao.

Ngôn Cẩn không nhịn được cảm thấy cạn lời trong nháy mắt, trên mặt vẫn là ôn ôn nhu nhu nói: “Không có chuyện gì. Thầy giáo ngữ văn chỉ quan tâm thân thể của tớ một chút, hắn lo lắng đến lúc tham gia kỳ thi thân thể tớ liền không thoải mái.”

Nghe được lời này, cái nam sinh kia rõ ràng là yên tâm.

Cũng có lệ mở miệng quan tâm Ngôn Cẩn hai câu.

“Xác thực thân thể cậu không tốt, đến lúc đó bầu không khí thi đua lại khẩn trương, vạn nhất xảy ra chuyện gì chính là mất nhiều hơn được.”

Ngôn Cẩn cười: “Cảm ơn đã quan tâm.”

Vừa vặn lúc này chuông vào học cũng vang lên, nam sinh cảm thấy mỹ mãn trở về chỗ ngồi của mình.

Ngôn Cẩn lại không suy nghĩ chuyện này, cô lấy sách vở của tiết học đã chuẩn bị tốt, sau đó nghiêng túc lắng nghe giáo viên trên bục đang giảng bài.



……….

Buổi tối trở lại ký túc xá, Ngôn Cẩn rửa mặt rồi bò lên giường của mình, lấy di động ra xem.

Động tác này của cô bị mấy học tỷ thấy được, đối phương trong nháy mắt còn kinh ngạc.

“Ngôn Cẩn, em thế nhưng lại mang theo di động?”

Cao trung thành phố Tĩnh An không cho phép học sinh mang di động vào trong trường.

Chỉ cần ở trong trường giáo viên nhìn thấy học sinh có cầm di động, như vậy di động của học sinh kia sẽ bị thu giữ, vẫn luôn bảo quản cho đến khi kỳ thi đại học chấm dứt.

Lấy một cái thu một cái, lấy hai cái thu một đôi.

Bởi vậy ánh mắt của Trần Hiểu Mẫn cùng mấy học tỷ khác nhìn Ngôn Cẩn phảng phất như là đang nhìn một dũng sĩ.

Loại này chính là không biết sống chết.

Không nghĩ tới học muội Ngôn Cẩn này tuy rằng học tập khá tốt, nhưng luôn phảng phất tính cách phản nghịch.

Ngôn Cẩn ngượng ngùng mím môi.

Giải thích nói: “Em cầm di động các giáo viên đều biết. Bởi vì thân thể không tốt, cha mẹ sợ hãi em ở trong trường thời điểm phát bệnh không mượn được di động của ai gọi cấp cứu, cho nên cha mẹ liền cùng các giáo viên xin cho em đặc quyền này.

“Như vậy sao…”

Trần Hiểu Mẫn lúc này mới cảm thấy có điểm thông suốt, cô lại quan tâm thân thể Ngôn Cẩn vài câu, liền tiếp tục học tập.

Sang năm các cô liền phải thi đại học, hiện tại một phân thời gian đều thực quý giá, thật là không nên lãng phí ở chuyện khác.

Ngôn Cẩn nhìn mấy học tỷ đều ngồi trên giường đệm của mình hạ bàn ghế lên trên mà học tập, lúc này mới lại yên tâm lấy di động ra.

Thời điểm mở cửa hàng ứng dụng ra, không biết trong lòng Ngôn Cẩn nghĩ thế nào, theo bản năng ở ô tìm kiếm đánh mấy chữ.

Biểu tượng văn học màu xanh lục hiện ra!

Sau đó Ngôn Cẩn liền mở to hai mắt kinh ngạc mà nhìn.

Biểu tượng văn học màu xanh lục chính là có có quan hệ với nguyên tác mà ở đời trước Ngôn Cẩn đã xem.

Download ứng dụng, đăng ký, đăng nhập.

Thuộc tính tiên tiến đầu tiên tiến vào app tiểu thuyết này đều giống nhau như đúc với đời trước của Ngôn Cẩn. Ngay cả việc app này có thuộc tính xoay tròn load một chút, cũng thực giống đời trước giống nhau như đúc.

Duy nhất chỉ có điểm bất đồng, thời điểm tiến vào app, trên mặt tiểu thuyết đề cử không có quyển sách mà đời trước Ngôn Cẩn đã thấy.

Ngôn Cẩn thả khí trong miệng ra, sau đó có chút thất vọng thở dài.