Xuyên Thành Hào Môn Đại Mỹ Nhân,Ta Bị Cả Nhà Phản Diện Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 72




Phó Thanh Thù hài lòng cười trước phản ứng của hắn ta. Lệ Bỉnh Uyên trông vẫn còn hơi ngượng ngùng, có thể là vì làm M còn chưa quen lắm.

Bất quá không sao. Một lần không quen thì nàng sẽ làm thêm lần thứ hai, thứ ba. Kiểu gì cũng sẽ quen dần thôi. 

Sau này, nàng chỉ cần điều giáo nhiều hơn, sớm muộn gì cũng sẽ quen.

Trong lòng Lệ Bỉnh Uyên chắc hẳn đang rất khao khát, hy vọng có người giúp hắn ta gây thêm đau đớn, giải tỏa áp lực cùng nội tâm đau khổ trong lòng.

Một người luôn không hạnh phúc, luôn đấu tranh trong sự mơ hồ. Hắn ta không tự mình tìm được cách giải thoát, chỉ có thể thông qua sự giúp đỡ của người khác mới có thể giảm bớt thống khổ mà hắn đang kiềm chế.

Lệ Bỉnh Uyên trước đây vốn không biết làm thế nào để giải tỏa áp lực này. Nhưng hiện tại, ngay trong khoảnh khắc này, khi nhìn thấy Phó Thanh Thù, hắn ta đột nhiên hiểu ra. 

Hắn biết mình muốn gì!

Nhưng khi tỉnh táo lại có chút xấu hổ.

"Không...."

Phó Thanh Thù nhẹ nhàng an ủi hắn: "Không cần ngại, nói ra một cách dũng cảm mới là đứa trẻ ngoan. Bây giờ hãy thật lòng nói cho ta biết, ngươi thích ta đối xử với ngươi như thế này không?"

Nói xong, móng tay thon dài của nàng nhẹ nhàng cào cổ Lệ Bỉnh Uyên. Đầu móng tay sắc nhọn tạo ra cảm giác đau nhói, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên dấu vết đỏ bừng.

Cảm giác rất đau, rất nhói.

Thật giống mũi d.a.o ‌đang nhẹ nhàng cắt trên da.

Nhưng loại đau đớn này rất nhanh liền chuyển hóa thành cảm giác gây nghiện. Bất quá loại  cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến toàn thân mê đắm.

Trong lòng Lệ Bỉnh Uyên như có một giọng nói khiến hắn không thể kiềm chế được, muốn gật đầu, căn bản không nhịn được liền muốn đáp ứng ngay lập tức.

Phó Thanh Thù không quá ngạc nhiên trước phản ứng do dự của Lệ Bỉnh Uyên. 

Hiện tại tiểu M bé bỏng của nàng còn muốn giữ thể diện và lòng tự trọng. Nhưng một khi đã trở thành một M có thâm niên, việc bỏ đi tôn nghiêm, không thèm để ý đến hình tượng cũng là điều có thể xảy ra.

Phó Thanh Thù tiếp tục ra lệnh: "Lại đây, ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt ta."

Lệ Bỉnh Uyên do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng làm theo lệnh của Phó Thanh Thù, ngồi xổm xuống.

Phó Thanh Thù dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng nâng mặt hắn ta lên, mỉm cười hài lòng. Khuôn mặt anh tuấn này khiến nàng vô cùng vừa ý: 

"Cởi áo ra."

Lệ Bỉnh Uyên động tác chậm rãi, hành động tao nhã, từ từ cởi từng cúc áo. Cổ áo lộn xộn lúc này trông rất gợi cảm, nhìn vô cùng có cảm giác cấm dục.

Ngón tay gợi cảm của người phụ nữ nhẹ nhàng chạm vào cơ n.g.ự.c người đàn ông. Đột nhiên từ đâu đó, nàng lấy ra một cây roi điện tinh xảo. Sau khi điều chỉnh mức độ điện, trực tiếp đặt lên vị trí nhạy cảm nhất.

Lệ Bỉnh Uyên toàn thân run rẩy, sau đó không chịu nổi cơn đau mà thở hổn hển, từ trong miệng hắn phát ra tiếng rên nhẹ cực kì mê hoặc.

Bởi vì mức độ điện của cây roi không quá mạnh, không làm đối phương ngất đi. Nhưng do mức độ kích thích của roi điện vẫn rất lớn, khiến đầu óc hắn trống rỗng trong một khoảnh khắc, toàn thân run rẩy, ánh mắt hiện lên sự si mê.

Hắn ta dường như rất thích cảm giác này.

Phó Thanh Thù quan sát biểu cảm của Lệ Bỉnh Uyên, biết hắn đang lên đỉnh, sau này sẽ càng nghiện cảm loại cảm giác này.

Khi thấy Lệ Bỉnh Uyên đã gần đến đỉnh điểm, nàng lấy ra thỏi son, viết tên và số điện thoại của mình lên cơ thể hắn.

Làn da trắng nõn cùng thỏi son đỏ tươi tạo nên hiệu ứng thị giác vô cùng mạnh mẽ. Gần như là sự quyến rũ công khai!

Không có người đàn ông nào có thể từ chối sự cám dỗ như vậy, đặc biệt là một M mê S.

Cảm giác lạnh lẽo cùng với cảnh tượng kí.ch thích, Lệ Bỉnh Uyên không thể nào quên được những gì đã xảy ra hôm nay.

Thậm chí hắn còn có cảm giác, tối nay mình chắc chắn sẽ mất ngủ!

"Trở về nhớ phải gọi điện thoại cho ta."

Phó Thanh Thù viết xong danh tính, cười duyên một cái rồi rời đi ban công. Để lại Lệ Bỉnh Uyên đang ngây ngốc ngồi ở đó với thân thể đầy chữ.

Nhìn theo nữ nhân xinh đẹp kia rời đi đến khi không thấy thân ảnh, rồi lại nhìn xuống số điện thoại cùng tên được viết trên người mình. Lúc này hắn mới cảm giác được, hết thảy là sự thật chứ không phải là mơ.

Đợi đến khi Phó Thanh Thù đi ra, Phó Mây Kỳ đã đợi sẵn dưới xe, thấy nàng ra liền vội hỏi: "Thanh Thù, mọi chuyện thế nào rồi?"

Phó Thanh Thù giơ tay làm dấu hiệu không vấn đề gì: "Xong rồi, đợi hắn liên lạc với ta là được."

Phó Mây Kỳ trong lòng vẫn có chút lo lắng: "Lúc ngươi rời đi, hắn ta thế nào? Thực sự…có thể thành công không?"

Phó Mây Kỳ thật sự khó hiểu, làm sao có người lại thích bị người khác đánh mà thấy thoải mái được chứ! Cái này cũng quá kì quái đi!

Kế hoạch hôm nay là Phó Thanh Thù thuê diễn viên, diễn một cảnh S/M phổ biến trước mặt Lệ Bỉnh Uyên. Mục đích là khơi dậy khát vọng sâu thẳm trong lòng đối phương về loại quan hệ kíc.h thích này.

Lúc trước, hắn cũng không chắc là có thực sự hiệu quả không. Mặc dù đã biết Lệ Bỉnh Uyên có thể là người như vậy, nhưng hắn vẫn lo sợ sẽ xảy ra bất ngờ gì, nên đã sắp xếp vệ sĩ xung quanh bảo vệ Phó Thanh Thù. 

Nếu trên ban công có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, sẽ lập tức xông lên giải cứu.

May mắn là không có chuyện gì xảy ra, chỉ là không biết Lệ Bỉnh Uyên có mắc câu không.

Phó Thanh Thù tự tin nói: 

"Nhị ca, ngươi yên tâm đi! Hắn khẳng định sẽ yêu thích cảm giác này. Liên lạc với ta là điều chắc chắn!

Một khi đã thức tỉnh thì không có đường lui, biện pháp giải quyết duy nhất là trầm luân."

Phó Mây Kỳ không hiểu lắm những lý luận này của Phó Thanh Thù, trước mắt chỉ có thể yên lặng theo dõi mà thôi.

"A! Đúng rồi! Nhị ca mang tất cả những thứ ta mua đến khách sạn của Phó gia đi, khi nào cần ta sẽ dùng."

Phó Mây Kỳ khó hiểu hỏi: "Tổng cộng có hai thùng lớn. Bên trong đến cùng là có cái gì mà lại phải sắp xếp ở khách sạn? Phó gia chúng ta vẫn còn khá bảo thủ, ngươi đừng làm chuyện quá đáng, mẹ không chịu nổi đâu."

"Bên trong toàn là ngọn nến, nhỏ nến, dây trói, roi da. Nến cháy khoảng 60 độ, có chút cảm giác nóng, nhỏ lên người thì khỏi phải nói, đủ để Lệ Bỉnh Uyên sướng đến tiêu hồn."

"...."

Phó Mây Kỳ thật sự không muốn nghe.

Hắn cảm giác mình hỏi cũng bằng thừa!

Bất quá ‌Phó Thanh Thù vẫn còn nói tiếp.

"Nhị ca biết chơi trò nhập vai không? Mặc đồ ren của nô lệ, cảnh tượng vẫn gọi là rất hoành tráng lệ. Huấn luyện kiểu này nhất định phải ở khách sạn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người khác. Ta cá chắc nhị ca không muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó đâu."

"...."

Thật quá kinh khủng!

Thật điên rồ!

Quá điên cuồng rồi!