Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 10




"Trước đây con ngủ với ai?" Nguyễn Hạ ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêm túc hỏi.

Nhóc mập mạp ngồi đối diện với cô cũng muốn học theo tư thế này, tiếc rằng tư thế này có độ khó khá lớn đối với cậu, cậu cũng chỉ có thể bỏ qua, nhóc mập mạp suy nghĩ một lát, trả lời: "Với ba, với dì."

Nguyễn Hạ gật đầu: "Bây giờ mỗi ngày con đều ngủ với mẹ, con không sợ ba ghen sao?"

Tuy rằng nhóc mập mạp rất đáng yêu, có điều cô vẫn muốn ngủ một mình, ngủ một mình thì thoải mái hơn nhiều. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nhóc mập mạp không theo quy luật bình thường, mỗi ngày hơn chín giờ thì cậu đã buồn ngủ, hôm sau chưa tới sáu giờ sáng thì đã tỉnh lại. Tuy rằng Nguyễn Hạ không phải là cú mèo, thế nhưng sớm nhất là mười một giờ thì cô mới đi ngủ, kết quả cô vẫn còn đang nằm mơ, tên nhóc mập mạp này đã tỉnh rồi, hơn nữa còn muốn gọi cô dậy, phải biết rằng từ sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô đã không dậy sớm như vậy...

Thế này thì sao cô có thể ngủ nướng được?

Hiển nhiên nhóc mập mạp cũng chỉ mới nghe từ ghen, cậu mang vẻ mặt vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn cô.

Nguyễn Hạ vô cùng am hiểu việc lừa gạt trẻ con: "Trước đây con thường ngủ với ba, bây giờ lại không thèm ba nữa mà muốn ngủ với mẹ, vậy thì trong lòng ba sẽ không vui, sẽ ghen. Lại nói tiếp, con là nam tử hán, ba cũng là nam tử hán, con trai phải ngủ với con trai chứ, đúng không?"

"Mẹ không muốn ngủ với con." Nhóc mập mạp chỉ tay về phía cô rồi oan ức nói: "Trong lòng của mẹ không hề có con, con muốn ngủ với mẹ, thế mà mẹ lại không muốn ngủ với con."

"Không phải là mẹ không muốn, mẹ sợ ba con ghen thôi, mẹ cũng không muốn ba con ghen đâu." Năng lực đổi trắng thay đen của Nguyễn Hạ cũng rất mạnh: "Khi ghen thì người đàn ông rất đáng thương."

"Thật sao?" Nhóc mập mạp nửa tin nửa ngờ: "Nhưng lúc nãy khi con đi thì ba đâu có nói gì đâu, ba không bảo không cho con đi lại đây mà."

Nguyễn Hạ không hề có gánh nặng gì mà trợn mắt nói dối trước mặt trẻ con, cô cố gắng "Bôi đen" hình tượng của Tống Đình Thâm: "Không chừng lúc này ba con đang buồn bã ủ rũ đấy, ba cho rằng con không thích ba."

Quả nhiên nhóc mập mạp đã bị cô lừa dối, cậu suy nghĩ một lát, dưới sự giật dây của Nguyễn Hạ, cậu lại ôm cái gối đầu nhỏ của mình xuống giường rồi hùng hục đi qua phòng kế bên tìm ba, đương nhiên là muốn tỏ rõ quyết tâm, hơn nữa cũng thuận tiện an ủi người đàn ông đang đau lòng kia.

Từ khi còn nhỏ, cậu nhóc Tống Thư Ngôn ở chung với ba mình rất nhiều, cậu thích mẹ nhưng cũng rất thích ba, nghe được ba sẽ không vui và đau lòng thì cậu cũng vội vã, cậu lao vào phòng giống như một viên đạn vậy.

Lúc này, Tống Đình Thâm đang ngồi ở trước bàn máy vi tính xem tài liệu liên quan đến công việc, hôm nay anh đã ngủ một buổi trưa nên tinh thần lúc này rất tốt.

Anh đang giải quyết công việc liền thấy đứa con trai mập của mình lao vào, trên mặt là sự quan tâm không thể giấu diếm.

Tống Đình Thâm thấy cậu ôm cái gối đầu nhỏ, điều đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là Nguyễn Hạ đã đuổi con mình ra ngoài, điều này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, bản thân cô không hề yêu thích trẻ con, hành vi trong hai ngày nay đã khiến cho người ta cảm thấy rất bất ngờ rồi, bây giờ lại quay về trạng thái trước đó, ít nhất thì Tống Đình Thâm cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Trước đây, không phải là Tống Đình Thâm không hề có ý kiến gì với Nguyễn Hạ, thế nhưng mấy năm trôi qua, anh đã không còn cảm giác gì đối với hành động của cô nữa rồi.

Chỉ có điều, dường như Vượng Tử vẫn chưa thói quen.

Tống Đình Thâm khẽ vẫy tay với nhóc mập mạp, trên khuôn mặt của anh là sự ôn hòa: "Con sao vậy?"

Cũng may là tính cách con trai của anh không tệ, vừa hướng ngoại, hoạt bát lại rộng rãi, mặc dù sẽ không vui vì thái độ của mẹ, thế nhưng trẻ con rất dễ quên, Tống Đình Thâm có thể cho con trai của mình cuộc sống tốt đẹp nhất, có thể cho cậu tình thương của cha, thế nhưng anh không thể yêu cầu Nguyễn Hạ làm một người mẹ xứng đáng

Dù sao từ bốn năm trước thì hai người bọn họ đã ở trong tình trạng nước giếng không phạm nước sông, cũng đã giao hẹn một cách cẩn thận là không can thiệp vào cuộc sống của đối phương rồi.

Tống Đình Thâm cũng không cho là mình có năng lực thay đổi Nguyễn Hạ.

Nhóc mập mạp cẩn thận nhìn Tống Đình Thâm, cậu còn nhỏ nên không biết ba vui hay không vui nữa, chỉ có thể hỏi: "Ba, con và mẹ ngủ cùng nhau, có phải là ba không vui hay không?"

Tống Đình Thâm không hề nghĩ đến con trai của mình sẽ hỏi vấn đề này, anh sửng sốt một cách hiếm thấy.

Nhóc mập mạp lại hiểu lầm, cậu nghĩ, ba thực sự không vui.

Chuyện này thật sự là khó xử mà.

"Ba à, ba đừng có không vui mà." Năng lực ngôn ngữ của nhóc mập mạp là số một, giống như ông cụ non vậy, trái lại cậu còn bắt đầu khuyên bảo ba mình: "Con đâu có ngủ với mẹ mỗi ngày đâu, mẹ ngủ một mình thì rất sợ hãi, vậy nên con mới ngủ với mẹ thôi."

Khóe miệng của Tống Đình Thâm khẽ co giật một cách khó có thể phát hiện: "Mẹ đã nói gì với con thế?"

Anh hiểu rất rõ con trai của mình, nếu không có người hướng dẫn thì cậu sẽ không nói ra được lời nói như vậy.

Khỏi cần suy nghĩ cũng biết người hướng dẫn này chính là Nguyễn Hạ.

Nhóc mập mạp rất không khách sáo mà khai mẹ ra: "Mẹ nói, con ngủ với mẹ thì ba sẽ ghen, sẽ không vui và khổ sở. Ba à, ba không nên như vậy chứ, nam tử hán thì phải hào phóng một chút."

Tống Đình Thâm: "... Ba không ghen."

Nhóc mập mạp liếc mắt nhìn anh, hỏi: "Thật sự không ghen sao?"

Tống Đình Thâm nhẫn nhịn: "Không có."

Nhóc mập mạp hỏi tiếp: "Vậy hôm nay con có thể ngủ với mẹ không?"

"...Có thể."

Nhóc mập mạp hoan hô một tiếng, đi được mấy bước lại xoay người về, không yên tâm nên hỏi thêm một câu: "Có thật không?"

"Thật mà."

Nhóc mập mạp dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy về căn phòng kế bên.

Lúc này Nguyễn Hạ đang nhàn nhã lướt Weibo, thấy nhóc mập mạp quay đầu trở về, cô còn chưa kịp hỏi vì sao cậu lại ôm gối lại đây, cậu đã đạp đạp mấy bước rồi bò thật nhanh lên giường, thật sự là một tên nhóc mập linh hoạt, cậu nằm bên cạnh Nguyễn Hạ rồi nói: "Ba nói ba không có ghen."

Nhóc mập mạp lại bổ sung thêm một câu: "Ba thật sự không ghen, vì vậy, hôm nay con có thể ngủ với mẹ rồi."

Nguyễn Hạ: "..."

Tống Đình Thâm có một thói quen là mỗi lần anh đi công tác trở về thì luôn luôn sẽ nghĩ cách nghỉ ngơi mấy ngày để ở cạnh con trai, lần này cũng không ngoại lệ.

Ngày hôm sau, nghe thấy tin Tống Đình Thâm trở về, ông Nguyễn và bà Nguyễn lập tức gọi điện thoại tới, bảo một nhà ba người đến ăn cơm.

Lúc đầu ông Nguyễn gọi điện thoại còn cảm thấy lo sợ bất an: "Tống Đình Thâm chắc chắn sẽ dẫn cả Vượng Tử tới, nhưng Nguyễn Hạ cũng sẽ đi cùng sao?"

Cũng không thê trách ông Nguyễn lo lắng như vậy, thật sự là một nhà ba người này số lần đi chung với nhau rất ít vô cùng ít, Tống Đình Thâm thì thỉnh thoảng cũng dẫn hài tử đến nhà ông bà dùng cơm, còn con gái ruột của họ một năm gặp vài lần cũng hết sức khó khăn, hàng xóm đã từng chê cười bọn họ, xem ra Tống Đình Thâm giống con ruột của bọn họ, còn Nguyễn Hạ là con dâu mới đúng, mối quan hệ cũng không được tốt cho lắm.

Cho dù là ông Nguyễn hay bà Nguyễn thì căn bản cũng không quản được Nguyễn Hạ, con gái so với bọn họ thì có chủ kiến hơn nhiều, dường như bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là do con gái quyết định.

Sau khi Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm kết hôn, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của ông Nguyễn và bà Nguyễn cũng được nâng cao, bọn họ từ căn nhà nhỏ cũ nát tồi tàn chuyển đến căn nhà lớn hơn, mặc dù Nguyễn Hạ và ông Nguyễn, bà Nguyễn cũng không gần gũi cho lắm, nhưng mỗi tháng sẽ đúng ngày sẽ chuyển khoảng năm đến sáu ngàn vào tài khoản ngân hàng của hai người.

Năm đến sáu ngàn đối với Nguyễn Hạ mà nói chẳng đáng là bao, tuy nhiên đối với ông Nguyễn, bà Nguyễn, chi tiêu hằng ngày thì dư dả, ngày qua ngày sống rất thoải mái.

Cho dù là muốn nói lại con gái ruột, nhưng hiện tại hai người vẫn còn sức khỏe mà phải dựa vào con gái, nên ông Nguyễn và bà Nguyễn càng không thể nói được Nguyễn Hạ.

Lúc này, bà Nguyễn cũng cảm thấy không tin tưởng cho lắm: "Mấy ngày trước tôi thấy thái độ của Nguyễn Hạ cũng dần dần thay đổi, chúng ta làm cha mẹ, cũng chỉ hi vọng con gái có cuộc sống tốt đẹp, nếu con nó đã có ý nghĩ này, vậy thì chúng ta phải giúp con."

Mặc dù không biết con gái có phải là cảm kích không, chính là. . .

"Kỳ thật Tống Đình Thâm cũng rất tốt, nó dù gì cũng là ông chủ của một công ty lớn, nhưng mỗi lần đến nhà chúng ta đều khách khí như vậy." Ông Nguyễn cũng có ấn tượng khá tốt về con rể: "Cũng không biết Hạ Hạ sao lại không thích nó."

Bà Nguyễn cũng không biết đến tốt cùng là con gái với con rể xảy ra chuyện gì, tuy nhiên mấy năm qua mối quan hệ của hai đứa hình như quá bình thường, trước kia bà cũng có hỏi qua con gái, nhưng con gái lại rất lạnh nhạt nói chuyện của nó không cần hai người quản.

Ông Nguyễn gọi điện thoại cho Tống Đình Thâm, rồi gọi cho Nguyễn Hạ, sau khi xong, thì cùng bà Nguyễn cầm giỏ đựng đi ra ngoài mua thức ăn.

Tống Đình Thâm cũng có ấn tượng không tệ với ông Nguyễn và bà Nguyễn, mặc dù không thật sự đối đãi hai người như cha mẹ của mình, nhưng vẫn rất cư xử đúng mực, chí ít người ngoài cũng không tìm ra sai xót của anh.

"Tôi lái xe hay là anh lái?" Nguyễn Hạ thay xong quần áo, trang điểm rồi đi xuống tầng nhìn hai cha con hỏi.