Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác

Chương 36: Thải bổ!




Hiện trường tiệc đóng máy.

Diệp Thư Đan nhìn thấy Trần Du ra khỏi phòng tiệc, yên lặng hồi lâu, đột nhiên đến bên cạnh Kỳ Minh, nhét một mảnh giấy vào trong tay Kỳ Minh.

Kỳ Minh nhìn về phía cô, cô làm như không có việc gì mà trở lại chỗ của mình. Cô vẫn là một người mới, người khác cũng không chú ý nhiều đến cô, nên cô bèn lẳng lặng ngồi trong một góc, mặt mày thả lỏng, dường như đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới xa hoa trụy lạc này, quạnh quẽ một mình.

Kỳ Minh cầm tờ giấy trong tay, không biết Diệp Thư Đan muốn nói cái gì cho cậu, lại ngại còn những người khác trong sảnh, nên không lấy tờ giấy ra xem mà nhét vào trong túi quần.

Vài phút sau, Trần Du trở lại, trong mắt đã không còn vẻ hoảng loạn, cô ta tự nhiên thoải mái trở về vị trí của mình, chỗ của cô ta vừa khéo lại ở bên cạnh Diệp Thư Đan.

Diệp Thư Đan tựa như không nhìn thấy cô ta đã trở lại, nhìn cũng không thèm nhìn Trần Du lấy một cái.

Ngược lại là Trần Du lại sáp tới gần, nhẹ giọng nói bên tai Diệp Thư Đan: “Không ngờ thế mà cô lại đuổi đến tận đoàn phim [Trao em một ngàn nụ hôn] này, đúng là âm hồn bất tán mà.”

Lúc này Diệp Thư Đan mới phát ra một tiếng cười khẽ, tràn ngập ý vị châm chọc.

Hai người bên này lời nói giấu dao, những người trên bàn tiệc đương nhiên là không biết, phó đạo diễn thấy các cô ngồi trong một góc liền dẫn đề tài đến hai người họ, “Tôi nhớ Tiểu Diệp và Tiểu Trần học cùng một trường nhỉ? Lúc trước khi thử vai, còn là Tiểu Diệp giới thiệu Tiểu Trần tới đây.”

Diệp Thư Đan không trả lời, ngược lại là Trần Du cười đáp: “Đúng vậy, Thư Đan là đàn chị của tôi, từ trước đến nay đều rất chiếu cố tôi, lúc ấy tôi không biết đoàn phim có thử vai, là đàn chị bắc cầu cho tôi đấy.” Nói đoạn còn mời Diệp Thư Đan một ly rượu, nhìn qua một bộ chị em tốt.

Diệp Thư Đan cười lạnh, cũng không để ý tới Trần Du. Nếu biết Trần Du là loại người như thế này, cô thà rằng chưa từng gặp gỡ cô ta.

Trần Du cầm ly rượu xấu hổ ngồi ở chỗ đó, tội nghiệp mà hô một tiếng: “Đàn chị.”

Diệp Thư Đan vẫn không để ý đến cô ta.

Nhưng người khác không biết ân oán giữa hai người Diệp Thư Đan và Trần Du, chỉ cảm thấy Trần Du đã hạ mình nói chuyện với cô như thế, mà cô còn làm ra vẻ như vậy, có phải là hơi không biết điều hay không?

Rất nhiều người cũng nghe nói chuyện lựa chọn nữ chính giữa Diệp Thư Đan và Trần Du lúc ấy, Diệp Thư Đan như vậy có phải là bởi vì ghi hận vì cuối cùng đạo diễn lại chọn Trần Du, nên cố ý làm Trần Du không xuống đài được?

“Nào, nào, mọi người uống một ly, chúc mừng [Trao em một ngàn nụ hôn] chính thức đóng máy!” Mắt thấy không khí ngày càng xấu hổ, phó đạo diễn nhanh chân đứng lên kêu gọi mọi người nâng ly, sau đó lại nói nói cười cười, dời đi không khí xấu hổ này.

Kỳ Minh đứng dậy theo uống một ly nước trái cây, bởi vì ngày mai còn có một hoạt động thương mại, nên cậu bèn nói một tiếng với Liên Á Thư rồi về trước.

Trần Du vốn dĩ đang muốn chờ một cơ hội để hoàn thành cái đánh dấu cuối cùng với Kỳ Minh, không ngờ tới Kỳ Minh lại nửa đường rời đi, đang muốn đứng dậy đuổi theo ra ngoài thì tay đã bị kiềm giữ gắt gao.

Bàn tay nắm giữ tay cô ta vô cùng lạnh lẽo, không cần quay đầu lại Trần Du cũng biết đó là ai, cô ta tránh né: “Buông ra.”

Diệp Thư Đan một tay ấn Trần Du ngồi lại chỗ ngồi, nghiêng đầu nói bên tai Trần Du: “Cô cảm thấy tôi sẽ cho cô cơ hội đi hại người khác nữa sao?”

Trần Du giả ngu: “Tôi không biết chị đang nói cái gì.”

Diệp Thư Đan cũng không khua môi múa mép, chỉ ấn tay Trần Du lại, không cho Trần Du đuổi theo Kỳ Minh nữa.

Cô đã từng trải qua loại đau khổ này, nên không hi vọng có người sẽ giống như cô, gặp phải sự thống khổ như vậy.

Kỳ Minh vừa trở về xe liền lấy mảnh giấy Diệp Thư Đan đưa cho cậu ra xem.

____ Cẩn thận Trần Du. Nếu tin tưởng lời tôi nói, có lẽ anh nên đi chùa miếu hoặc đạo quán, để đại sư ở đó xem cho anh đi.

Đây là nhắc nhở của Diệp Thư Đan đối với Kỳ Minh, còn trước đó vì sao không nói, có lẽ là do cảm thấy chuyện mình nói khó mà khiến người ta tưởng tượng được, chỉ sợ Kỳ Minh sẽ không tin. Nhưng hôm nay có lẽ nhận thấy đánh dấu trên người của Kỳ Minh đã trở nên đậm hơn, nên không thể không nói.



Rốt cuộc đánh dấu này là gì?

Kỳ Minh nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, nghĩ nghĩ, liền gọi cho Liên Á Thư một cuộc điện thoại.

Liên Á Thư còn ở tiệc đóng máy, đêm nay anh ta uống không ít rượu, nhưng tửu lượng của anh ta rất tốt, nên vẫn còn tỉnh táo.

Kỳ Minh: “Bên cạnh anh có người không?”

Liên Á Thư: “Tôi đi ra ngoài nói với cậu.”

Vài phút sau, Kỳ Minh lần nữa nghe được âm thanh của Liên Á Thư truyền ra từ điện thoại: “Có chuyện gì, cậu nói thẳng đi.’

Kỳ Minh hỏi anh ta: “Có một lệ quỷ làm đánh dấu trên người tôi, anh có biết vì sao không?”

“Đánh dấu?” Ngữ khí của Liên Á Thư lập tức trầm xuống, “Cậu bị đánh dấu sao?”

Kỳ Minh: “Việc này trước tiên anh đừng quản, anh chỉ cần nói cho tôi biết vì sao là được.”

Liên Á Thư hỏi lại Kỳ Minh: “Cậu có từng nghe qua hai từ thải bổ này chưa?”

Kỳ Minh: “Thải âm bổ dương hoặc thải dương bổ âm.”

“Ừm.” Liên Á Thư tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói với Kỳ Minh: “Trước đó, tôi có nhìn thấy trong một quyển sách cổ, có một vài lệ quỷ sẽ thông qua một môi giới nào đó đánh dấu lên người có khí vận mạnh, đánh dấu tổng cộng có bảy tầng, một khi đánh dấu xong toàn bộ bảy tầng này, thì lệ quỷ sẽ lần theo đánh dấu mà tìm được người, sau đó...” Liên Á Thư dừng một chút, thay đổi một từ tương đối ôn hòa, “Cưỡng ép người đó quan hệ với nó, để tăng cường tu vi của lệ quỷ.”

Đâu ra mà quan hệ? Cái này cmn là chính là cưỡng h***!

Sắc mặt của Kỳ Minh trong nháy mắt trở nên xanh méc, cậu gần như là nghiến răng nghiến lợi mà hỏi: “Vậy thứ môi giới đó là gì? Người sao?’

“Đúng vây, là người.” Liên Á Thư nói: “Chỉ có thông qua người sống đánh dấu lên bảy tầng dấu ấn, thì lệ quỷ mới có thể quan hệ với con người, làm trao đổi, lệ quỷ có thể chuyển khí vận của người bị hại lên trên người của người phối hợp kia.”

Liên Á Thư nói tới đây thì ngừng một chút, lại có chút không thể tin được mà hỏi: “Cậu đừng nói với tôi là cậu bị đánh dấu nha?”

Kỳ Minh: “Đúng vậy, chính là tôi.”

Liên Á Thư: “...”

Liên Á Thư: “Tiểu quỷ cũng không phát hiện?” Tiểu quỷ lợi hại như vậy, khẳng định vào lúc Kỳ Minh chưa bị đánh dấu đã phát hiện ra, nếu là như thế, tại sao Kỳ Minh còn bị đánh dấu?

Kỳ Minh nhìn thoáng qua tiểu quỷ đang ngồi rung chân bên cạnh mình, “Hẳn là nó đã sớm biết, bất quá tôi đoán là nó muốn chờ lệ quỷ kia chủ động hiện thân, sau đó sẽ một ngụm nuốt luôn lệ quỷ kia.”

Cuối cùng, lệ quỷ kia đến bây giờ còn chưa từng hiện thân, mà đều thông qua việc Trần Du đánh dấu lên người Kỳ Minh, tiểu quỷ lười đi tìm lệ quỷ kia nên liền lựa chọn ôm cây đợi thỏ.

Từ sau lần tiểu quỷ nuốt nữ quỷ kia, Kỳ Minh đã biết tiểu quỷ này là một quỷ ham ăn, tuy nhiên sẽ không ăn bậy ăn bạ, mà chỉ ăn quỷ hại người.

Kỳ Minh đoán lệ quỷ lần này có đạo hạnh tương đối cao, tiểu quỷ muốn ăn no nê, nên ngay từ thời điểm nhận thấy sự tồn tại của lệ quỷ kia liền ẩn giấu chính mình rồi, lệ quỷ kia không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, cho nên mới dám để một mình Trần Du hết lần này đến lần khác đánh dấu lên người của Kỳ Minh.

“Vậy cậu định làm sao bây giờ?” Liên Á Thư ngược lại không lo lắng cho Kỳ Minh, dù sao thì có tiểu quỷ lợi hại như vậy ở bên cạnh Kỳ Minh, vài phút là có thể đem lệ quỷ kia giải quyết tốt a.

Kỳ Minh: “Ôm cây đợi thỏ.”

Nếu tiểu quỷ đã muốn ăn uống no nê, thì Kỳ Minh đương nhiên sẽ bằng lòng thỏa mãn tiểu quỷ, chẳng qua là lệ quỷ kia thật sự khiến cho người ta ghê tởm, nên Kỳ Minh sao có thể để cho lệ quỷ kia bị tiểu quỷ ăn một ngụm sảng khoái như vậy chứ? Trong khoảng thời gian này, cậu vừa lúc đã học được mấy loại bùa tra tấn quỷ, chờ đến khi lệ quỷ kia chủ động hiện thân, trước tiên sẽ tra tấn lệ quỷ kia một phen, sau đó lại đem cho tiểu quỷ ăn.



Liên Á Thư: “Được, đến lúc đó cần tôi giúp đỡ thì nói một tiếng.”

Kỳ Minh: “Bên này tôi không cần giúp đỡ, nhưng có một chuyện anh giúp tôi xem thử.”

Liên Á Thư: “Cậu cứ việc nói.”

Kỳ Minh: “Giúp tôi để ý Trần Du một chút, đừng để cô ta đi đánh dấu người khác nữa.”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Liên Á Thư, Kỳ Minh dựa vào sau ghế, đáy mắt một mảnh thâm trầm.

Trước đó, tiểu quỷ đã nói là trên người của Diệp Thư Đan có đánh dấu giống với cậu, nhưng mà đánh dấu của Diệp Thư Đan đã sắp tan rồi, đó có phải là nói Diệp Thư Đan đã bị lệ quỷ kia...

Kỳ Minh không thể nào tưởng tượng tiếp, tựa như cậu cũng không thể tưởng tượng được khi Diệp Thư Đan đối mặt với chuyện đó thì sẽ có tâm trạng như thế nào.

Trong phút chốc đó, Kỳ Minh bỗng nhiên hiểu rõ sự lạnh nhạt xa cách trên người của Diệp Thư Đan là xuất phát từ đâu, có lẽ đó không phải là lạnh lùng mà là sự bi quan chán đời.

Nhưng mặc dù là như vậy, sự thiện lương ở trong nội tâm của cô lại không hề bị hủy diệt. Sau khi biết cậu cũng bị đánh dấu, cô tình nguyện bị người ta hiểu lầm là bệnh thần kinh cũng muốn nhắc nhở cậu một lần.

Một người như vậy, không nên bị đối xử như thế.

Kỳ Minh duỗi tay chọt chọt gương mặt đầy thịt của tiểu quỷ, “Em nói xem em có khả năng có thể khiến cho một người quên đi một đoạn ký ức không hề vui vẻ không?”

Chuyện đã xảy ra, khẳng định là không có cách nào xóa nhòa, nhưng con người có thể quên đoạn ký ức không vui đó hay không?

Tiểu quỷ lắc đầu: “Cái này không có biện pháp.”

Kỳ Minh có hơi thất vọng.

Tiểu quỷ dẩu mông bò lên người Kỳ Minh ngồi xuống, “Em biết là anh nói đến ai, tuy không thể xóa đi ký ức của cô ấy, nhưng anh có thể khiến âm khí trên người cô ấy biến mất.”

Sau khi Diệp Thư Đan bị quỷ xâm phạm như thế, trong cơ thể khẳng định sẽ hội tụ một lượng lớn âm khí, một người sống sao có thể chịu nổi nhiều âm khí như vậy? Nếu cứ như thế mãi, cơ thể của Diệp Thư Đan nhất định là chịu không nổi. Khó trách ngày hôm đó, khi Kỳ Minh và Diệp Thư Đan bắt tay nhau, tay của Diệp Thư Đan lại lạnh như vậy.

Tiểu quỷ lại bổ sung: “Trên người cô ấy không chỉ có âm khí, dường như lệ quỷ kia còn thiết lập một trận pháp hấp thu khí vận trên người cô ấy, trận pháp đó sẽ không ngừng hút đi khí vận của cô ấy.”

Lại là hút khí vận!

Kỳ Minh lập tức bắt lấy trọng điểm này, đột nhiên cảm thấy sau lưng lệ quỷ kia có khi nào cũng có một đôi tay vô hình đang chỉ huy không?

Vấn đề này phải tạm thời gác qua một bên, hiện tại quan trọng nhất là làm sao để âm khí trong cơ thể của Diệp Thư Đan biến mất, hơn nữa còn phải loại trừ cái trận pháp hút khí vận kia nữa.

Nghĩ như vậy, Kỳ Minh liền hỏi tiểu quỷ.

“Trừ âm khí rất đơn giản, chính là tìm lại khí vận của cô ấy đã bị hút đi, sau đó để nó tuần hoàn trong thân thể của lão tổ tông một vòng, rồi dẫn vào trong cơ thể của cô ấy một lần nữa, giống như lần trước ông trả khí vận lại cho con trai của con vậy.” Tiểu quỷ ngẫm nghĩ rồi nói.

Đừng nhìn thấy tâm trí của nó chỉ dừng lại lúc ba bốn tuổi, nhưng trên phương diện này lại rất hiểu biết.

Lần trước, nữ quỷ kia đã quấn lấy Hướng Viên Bác thật lâu, trên người của Hướng Viên Bác cũng tích tụ rất nhiều âm khí, vừa lúc tiểu quỷ lại cướp được đoạn khí vận của Hướng Viên Bác từ trên người của nữ quỷ kia, khí vận đó còn tuần hoàn ở trong cơ thể của Kỳ Minh một vòng nữa. Sau đó được Kỳ Minh tìm cơ hội đem khí vận trả lại cho Hướng Viên Bác. Kỳ Minh cho rằng chuyện này cứ như vậy là xong, lại không ngờ khí vận tuần hoàn trong cơ thể cậu một vòng như vậy lại còn có hiệu quả trừ âm khí a.

Khí vận của Diệp Thư Đan hẳn là có một phần đang ở trên người Trần Du, cái này thì dễ tìm, chỉ là trận pháp hút khí vận phải phá như thế nào đây?

Tiểu quỷ: “Cái này thì càng đơn giản nha, trận pháp là do lệ quỷ kia thiết lập, chỉ cần lệ quỷ kia biến mất thì trận pháp sẽ được phá thôi.”