Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ

Chương 2




Sau khi xuống máy bay, An Mẫn đeo kính râm ngồi trên xe tài xế ông nội An trở về nhà chính, đừng trách An Mẫn làm ra vẻ, cô không muốn như vậy, hơn nửa năm tuy nói là đã thích ứng được nhưng vẫn chưa thể khiến cô có thể vận dụng lễ nghi trôi chảy như nguyên chủ cho nên cẩn thận một chút không sai, cũng may An Mẫn đi mấy năm, số lần trở về cũng không nhiều, không cần quá lo lắng.

Cha mẹ ông nội bà nội quả thật đều rất thương yêu An Mẫn, lúc An Mẫn về đến nhà gần như tất cả mọi người đều ở đây, nói gần như là vì An Thụy không có mặt, đương nhiên không phải vì An Thụy yêu đến mù quáng, trên thực tế nguyên tác tiểu thuyết cũng không phải Tiểu bạch văn cho nên An Thụy là vì công việc nên đến chiều tối lúc ăn cơm mới có thể trở về.

(*) Tiểu bạch văn: văn ngây thơ, đơn giản, chủ yếu thỏa mãn sự tưởng tượng của tác giả.

Từ hiện tại đã có thể nhìn ra An Thụy cũng là người có năng lực, hiện tại An Mẫn hai mươi hai tuổi nhưng từ sau mười tám tuổi đã ở nước ngoài, dù vậy cũng kém An Thụy rất nhiều, trưởng bối nhà họ An có thể thoải mái như thế là vì có một người con trai/cháu trai xuất sắc.

Sau khi nghỉ ngơi đủ, An Mẫn xuống lầu thì thấy anh trai mình đang ngồi trên ghế sofa nhìn cô, hồi lúc đọc tiểu thuyết cô có ấn tượng tốt với hai vai chính nên lúc này không có ý gì khác, khẽ cười rồi nói chuyện với An Thụy.

Ăn xong cơm chiều, ông nội đại nhân tuyên bố An Mẫn trở thành CEO nhảy dù mới của công ty giải trí An thị, An Mẫn để ý thấy vẻ mặt An Thụy không có nhiều thay đổi, cúi đầu không nói lời nào, quả thật là một nhân vật nguy hiểm, An Mẫn nghĩ tình tiết gì đó cũng kệ, quả thật con người của An Thụy không dễ dàng bị người khác dao động.

Cùng An Thụy đi ra khỏi thư phòng, An Thụy đi trước dừng bước lại, nói: “Tiểu Mẫn, có là ai cũng không thể cản được anh.”

An Mẫn cười cười, “Vậy thì thể hiện cho em thấy quyết tâm của anh đi, nếu hai người dù thế nào cũng ở bên nhau, thì em cũng không thể nói bất cứ điều gì phải không?”

Đúng vậy, An Mẫn giờ khắc này cũng đã quyết định, cô không phản đối cũng không chán ghét, nhưng cũng không có nghĩa cô nhất định sẽ ủng hộ, nếu người nhà đã muốn tốt cho An Thụy vậy thì vượt qua được toàn bộ thử thách, tất cả mọi người sẽ không nói gì, nhưng nếu không vượt qua được chỉ có thể nói lên rằng do bọn họ chưa đủ yêu nhau không phải sao?

Ông nội tự mình hạ lệnh để cho đại tiểu thư nhà họ An An Mẫn tiếp nhận công ty giải trí, cho nên dù có người nghi ngờ An Mẫn cũng không dám nói thẳng, đợi An Mẫn hiểu đại khái về tình hình công ty, khi đi cùng An Thụy – đương gia đương nhiệm trong công ty, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn An Mẫn cũng coi là thản nhiên, dù sao cô cũng là danh môn quý nữ chân chính, có thể danh chính ngôn thuận quản lý công ty này.

An Thụy đã đưa ra thông báo từ trước cho nên lúc đi vào phòng họp tất cả nghệ sĩ tuyến một và người đại diện đều đã có mặt, An Mẫn đi theo An Thụy lên ghế chủ, đợi An Thụy nói ra thân phận cô xong lùi lại một bước, thì cô bước lên phía trước, bình tĩnh nói: “Không nói đến phong cách quản lý của CEO An Thụy trước kia thế nào, bản thân tôi cách làm riêng của mình, việc công có thể bàn nhưng việc tư tôi hy vọng sẽ không có ai xui xẻo đụng tới tôi, còn sở thích của tôi không cần tìm hiểu, hiện tại tôi nói thẳng, dù tuổi tôi còn nhỏ nhưng tôi không ngốc, lúc muốn lừa tôi thì hãy nghĩ xem tôi là người thế nào; tôi không thích công ty bẩn thỉu rối loạn, việc này trước đây công ty làm tốt nhưng về sau sẽ tốt hơn; tôi hi vọng nghệ sĩ của công ty được đánh giá toàn diện về mọi mặt bằng thực lực, còn những người muốn dùng đường ngang ngõ tắt mà để tôi biết được, à…, đúng rồi, nữ nghệ sĩ ở trong công ty không cần mặc quá ít, lộ ra nhiều như vậy không sợ vì ngực mấy người to hơn tôi mà bị tôi chèn ép sao?”

Bên dưới nghe An Mẫn nói xong có người cười ra tiếng, cũng có người sắc mặt không tốt lắm, An Mẫn đều thu hết vào mắt, sau đó cũng không nói gì nữa, dù sao cô đã nói đại khái ý mình rồi, nói thêm nữa thì có vẻ cô chỉ biết nói, cứ nói đơn giản thế rồi cho tan họp.

Trở lại văn phòng tổng giám đốc An Mẫn nhìn tứ phía, tuy gọn gàng nhưng tổng thể không phải là phong cách cô thích, quá nam tính rồi, “Để em tìm thời gian rồi sửa lại nơi này, anh không ngại chớ?”

“Cứ làm theo ý em.”

An Mẫn gật gật đầu, lại nói: “Trình Thần rất có tiềm lực, em mặc kệ anh làm cái gì, hiện tại ở trong mắt em anh ta là cây rụng tiền, đừng làm gì để sau này mất nhiều hơn được.”

“Ah! Con bé này còn dạy ngược lại anh nhỉ.”

An Mẫn cứ như vậy trở thành CEO của giải trí An thị, vốn An Mẫn cũng không nghĩ tới để một công ty lớn như thế cho một cô gái như cô quản lý sẽ thế nào, sau đó người lớn nhà họ An không cảm thấy An Mẫn sẽ làm công ty lỗ vốn, ba An đến nhìn cũng lười nhìn.

An Mẫn không thể thay thế hoàn toàn vị trí trước đây của An Thụy nhưng xây dựng hình tượng cho mình thì có thể, mỗi ngày cô đều về nhà học hỏi với ông nội, thuận tiện còn viết luận văn, An Mẫn cứ bận rộn ngày qua ngày, đợi đến khi thư kí nhắc đến sự kiện phỉ báng, An Mẫn mới nhớ ra còn có một chuyện như vậy.

Trong tiểu thuyết Trình Thần vì sự kiện phỉ báng lần này mới bước lên hàng ngũ siêu sao, cũng là vì chuyện này mà cuối cùng sự tin tưởng và an ủi của An Thụy đã khiến Trình Thần mở lòng. Mà nguyên nhân gây ra chuyện này là do có người không muốn thấy Trình Thần hot nên làm ra chút chuyện mờ ám khiến mọi người tưởng Trình Thần là một kẻ dối trá, chỉ có hào nhoáng bên ngoài.

Nhớ lại tình tiết kịch bản, hình như là một người nào đó của một công ty khác bị một nữ nghệ sĩ tuyến một của giải trí An thị châm ngòi, sau đó mới ra tay với Trình Thần nhỉ? An Mẫn nhớ rõ là một trong số những nữ nghệ sĩ ngày đó bị cô châm chọc, Lam Thấm.

Nghĩ nghĩ An Mẫn nói: “Đề Na, để Trình Thần nghỉ ngơi trước, nói phòng PR xử lý cho tốt, còn có người đại diện của cô Lam Thấm, tôi đã nói nghệ sĩ công ty chúng ta không cần phải lòe thiên hạ.”

An Mẫn đợi thư kí ra ngoài, dựa lưng vào ghế quay về phía cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, gọi điện thoại cho An Thụy, “Anh trai đại nhân, người trong lòng anh hiện tại đang gặp sóng gió, anh không muốn đi an ủi người ta sao?”

“Anh đang đi qua đó.”

An Mẫn nghe thấy âm thanh trong điện thoại, hơi cong môi một cái, nói: “Anh trai đại nhân thật sự là bận rộn.”

“Em đang châm chọc anh hả?”

“Có đâu.”

“Anh đến rồi, cúp đây.”

An Mẫn giật giật khóe miệng, cô thật sự không muốn để ý tới người đàn ông đang yêu này!