Xuyên Thành Nhân Ngư Nơi Biển Sâu

Chương 2: Nhân ngư Debby




Editor: Đông Đông

Chu Nghị, nga, không đúng, chúng ta hiện tại phải gọi hắn là Rebertin, rốt cuộc cũng phải nhập gia tùy tục đúng không.

Rebertin lại lần nữa tỉnh dậy, nhưng lúc này đây trong mắt hắn không có mờ mịt khiếp sợ mà chỉ có một chút xíu thất vọng, tất cả giống với trước khi hắn ngủ, chẳng thay đổi chút nào, không có phòng bệnh, không có y tá bác sĩ, chỉ có đuôi cá cùng căn nhà xám xịt.

Rebertin ngồi dậy, có chút bực bội mà dùng cái đuôi vỗ vỗ trên mặt đất, gãi gãi tóc: "Tới cũng tới rồi, vậy cứ an tâm ở lại đi, đừng lại nghĩ này nghĩ nọ nữa." Nói xong hắn đứng lên chuẩn bị đi dạo xung quanh, chính là chưa bơi được hai bước thân hình Rebertin liền bắt đầu lắc lắc, không phải do thân thể, mà là do trong tiềm thức của hắn cứ nói cho hắn biết đây là hai cái đùi của con người, theo thói quen mà bước chân trái rồi lại bước chân phải, sau đó chờ bước được nửa bước hắn mới phát hiện ra là đuôi cá lớn, thân thể theo quan tính mà ngưỡng về phía sau, cho nên không lắc lắc mới lạ.

Tiến tiến lùi lùi trái trái phải phải, nga, không đúng, là bơi vài vòng, Rebertin lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng thích ứng phương thức di chuyển của mình từ đi bộ sang bơi lội.

Tập bơi một lát, Rebertin cũng không quên đánh giá nhà mình, một bên đánh giá một bên nhe răng trợn trắng mắt, đầy mặt viết chữ chướng mắt, cái này có thể gọi là nhà sao? Nhà gì như cái kén thô, chỗ nào cũng xám xịt, không có một cái gia cụ nào, còn cái giường kia cũng là từ một khối đá ngầm khô ráp mài giũa mà thành, bộ dáng lồi lõm đó Rebertin quả thực không dám tin tưởng mình từng nằm bên trên ngủ một giấc ngon lành.

Đúng vậy, lúc đầu là Chu Nghị hiện tại là Rebertin chính là một tên lưu manh, nhưng hắn là một tên lưu manh có gia cảnh ưu việt, từ nhỏ đến lớn đều ăn ngon uống ngon dùng toàn đồ tốt, cho nên đừng trách hắn chướng mắt đối với cách bài trí của căn nhà này, loay hoay một lát hắn đã bắt đầu suy xét trang hoàng cái nhà thô sơ của mình như thế nào rồi.

Bên này Rebertin đang một bên bơi một bên tự hỏi như thế nào cải tạo nhà ở của mình, cửa bên ngoài liền truyền đến tiếng đập cửa: "Reb, cậu có bên trong không?"

Nghe được thanh âm, Rebertin biết là Ngải Phật cùng Chu Lạp Nhĩ, hắn một bên đáp một bên đi mở của: "Tới đây, đợi chút."

Sau khi mở cửa nhìn đến là gương mặt tươi cười của Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ: "Hắc, anh bạn, ngủ có ngon không?"

Rebertin nhún nhún vai: "Cũng không tệ lắm." Nói rồi nghiêng người: "Vào đi."

Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ cũng không khách khí bơi vào nhà, chờ sau khi Rebertin đóng cửa kỹ càng Ngải Phật liền hướng hắn bơi tới, ý bảo y có mang theo cá tới: "Tớ cùng Lạp Phu Nhĩ vừa mới đi bắt, là loại cậu thích ăn đó."

Phần quan tâm của Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ này đối với bằng hữu làm Rebertin cũng rất hưởng thụ, hắn bơi đến nhận lấy mấy đuôi cá, sau đó ôm từng người: "Cảm ơn nhiều nha, anh bạn!"

" Hắc, đừng có khách sáo như vậy, chúng ta là anh em mà!" Ngải Phật ưỡn ngực vỗ vỗ bả vai Rebertin.

Một bên cùng Lạp Phu Nhĩ nói đùa: "Đúng vậy, hiện tại nhìn thấy cậu bị thương, chờ cậu khỏe lại chính cậu phải tự mình bắt cá đó!"

"Biết rồi." Rebertin làm mặt quỷ: "Đến lúc đó trả lại cho các cậu gấp đôi."

Lạp Phu Nhĩ nhướng mày: "Như vậy mới được chứ."

Rebertin liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn Lạp Phu Nhĩ một cái, mở miệng hỏi: "Các cậu ngày hôm qua về nhà không bị các ba ba mắng chứ?"

Ngải Phật lắc đầu: "Không có, bất quá chậm môt chút nữa thì tớ không chắc lắm đâu."

Lạp Phu Nhĩ cũng theo đó nhún vai: "Tớ cũng vậy."

"Rất tốt." Ngày hôm qua Rebertin đã cảm thấy hai người này từng người rất sợ gia trưởng, hắn cũng không muốn bọn họ vì mình mà bị ăn đập.

"Bất quá, Reb, miệng vết thương của cậu ngày hôm qua của cậu còn đau không?" Ngải Phật ở trong phòng Rebertin bơi qua một vòng sau đó quan tâm hỏi.

Rebertin lắc đầu: "Không đau, chắc do quá mệt mỏi, cho nên ngủ một giấc đến giờ mới dậy."

Lạp Phu Nhĩ nghe xong thập phần vừa lòng: "Đó là vì miệng vết thương đang chậm rãi khép lại."

Rebertin cảm thấy Lạp Phu Nhĩ nói có lý, cũng gật gật đầu, sau đó mới có chút do dự hỏi: "Ừm, các cậu, bên trong nhân ngư của chúng ta có nhân ngư nào tóc màu ánh vàng kim, đuôi cá mà xanh lam không?"

"Hửm? Cậu đang nói tới Debby hả? Cậu hỏi cậu ấy làm gì? Cậu nhìn thấy cậu ấy?" Nói chuyện đầu tiên là Ngải Phật, y đối với Rebertin đưa ra vấn đề như vậy hết sức tò mò.

"Ách, không, đương nhiên không phải." Rebertin có chút buồn rầu, không biết miêu tả như thế nào: "Cũng không hẳn là không phải, chính là, ừm, tôi cảm thấy đã gặp cậu ấy ở đâu đó."

"Nhìn thấy Debby không phải rất bình thường sao." Lạp Phu Nhĩ cảm thấy cũng chẳng có gì kì quái: "Tuy rằng cậu ấy không hay xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng đôi khi cũng tình cờ gặp phải cậu ấy, cho nên cậu cảm thấy đã gặp qua cậu ấy cũng rất bình thường." Nói xong biểu tình Lạp Phu Nhĩ có chút hưng phấn: "Nói không chừng trí nhớ của cậu đang chậm rãi khôi phục đó!"

"Oa nga, tớ cảm thấy Lạp Phu Nhĩ nói đúng." Ngải Phật nghe xong Lạp Phu Nhĩ nói cũng cao hứng theo: "Nói không chừng thêm mấy ngày nữa cậu đều nhớ hết."

"Là vậy à?" Rebertin vẫn không thể chắc chắn, nhưng là bóng dáng trong đầu cho bản thân ấn tượng thật sự quá mức khắc sâu, làm hắn không thể không muốn đi tìm: "Nhưng tại sao tôi đối với chuyện khác một chút ký ức cũng không có? Hơn nữa tôi cũng không biết đây là ký ức trước kia hay là cảnh trong mộng mơ. Tôi chỉ biết trong đầu tôi có một nhân ngư ở trong nơi tối đen đã kéo tôi lên, tôi còn nhìn thấy được cánh tay của người đó bị một con cá với cái miệng bén nhọn cắt ra miệng vết thương, còn có hương vị tanh ngọt của máu, nhân ngư kia đem tôi đặt ở một nơi đều là đá, khi tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn thì người đó đã đi rồi..."

Theo như Rebertin miêu tả, biểu tình Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ cũng dần dần nghiêm túc hơn, cuối cùng Ngải Phật có chút không quá chắc chắn mà lên tiếng: "Vì sao tớ cảm thấy Reb miêu tả nơi đó rất giống cấm địa mà chúng ta ngày hôm qua đã đi vậy?"

Lạp Phu Nhĩ có chút do dự mà tiếp lời: "Đúng vậy, lúc đó chúng ta tìm được Reb một người nằm trên bãi đá ngầm."

Từ cuộc đối thoại của hai người, Rebertin phát hiện vấn đề: "Gì mà lúc các cậu tìm được tôi, trước lúc đó chúng ta lạc nhau?"

Ngải Phật thành thật gật gật đầu: "Chúng ta đi vào cấm địa chơi một lát, sau đó bỗng nhiên bị mấy con cá răng kiếm khổng lồ công kích, chúng ta vì tránh né chúng nó tấn công nên tách ra, chờ đánh lạc hướng chúng nó được rồi mới đến tìm cậu, sau đó liền phát hiện cậu nằm trên bãi đá ngầm, bên cạnh cũng không có ai khác."

"Debby là ai?" Rebertin nghe xong hỏi lại: "Cậu ấy vì sao lại xuất hiện ở nơi đó? Cậu ấy sẽ nói cho tộc trưởng biết chuyện này sao?"

"Hẳn là sẽ không." Biểu tình Lạp Phu Nhĩ giờ phút này có bảy tám phần nắm chắc: "Debby sẽ không nói, cậu ấy không có nhiều chuyện như vậy." Sau đó Lạp Phu Nhĩ hỏi đến vấn đề mấu chốt: "Nhưng cậu thật sự chắc chắn đó là Debby hả?"

"Tôi nhớ rõ người đó tóc có màu ánh kim, đuôi cá màu xanh lam, còn có..." Rebertin cố gắng hồi ức lại trong đầu cảnh tượng ngắn không biết là thật hay mơ đó: "Đúng rồi, người đó còn có một đôi mắt xanh thẳm!" Hắn ngẩng đầu hướng Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ nói: "Trong nhóm nhân ngư có người nào có hình dáng đặc thù như vậy không?"

"Nhân ngư thỏa mãn một trong hai điều kiện đó tất nhiên là có." Lạp Phu Nhĩ nghĩ nghĩ, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn nhiều: "Nếu toàn bộ phù hợp thì chỉ có Debby thôi."

"Vậy thì tốt quá rồi." Lạp Phu Nhĩ tiếng nói vừa dứt Ngải Phật làm ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Nếu là Debby thì không sao rồi, cậu ấy sẽ không đi nói với tộc trưởng đâu."

"Các cậu tại sao lại chắc chắn như vậy?" Rebertin cảm thấy hai nhân ngư này có chút tự tin quá mức.

"Tất nhiên rồi." Ngải Phật xua xua tay: "Debby tuy rằng kỳ quái, nhưng lá gan hắn rất nhỏ, chưa bao giờ đi nhiều chuyện cũng không thích đi xem náo nhiệt, chính là cậu đẩy cậu ấy đi đến chỗ tộc trưởng cáo trạng, cậu ấy cũng sẽ không đi."

"Ngải Phật nói đúng, nếu ngày hôm đó đúng là Debby, vậy thì không sao rồi." Lạp Phu Nhĩ cũng theo lời.

"Được rồi." Rebertin không sao cả mà nhún nhún vai: "Nếu các cậu đều nói như vậy thì ổn rồi."

"Bất quá nói như vậy, Debby còn cứu cậu một mạng đó." Giải quyết xong vấn đề này, Ngải Phật rốt cuộc có tâm trạng bắt đầu suy xét vấn đề khác: "Hơn nữa nghe cậu nói như vậy, Debby còn vì cậu mà bị thương, chuyện này không thể tưởng tượng được."

Lời nói của Ngải Phật làm trong đầu Rebertin nhớ tới miệng vết thương dữ tợn trên cánh tay trắng nõn kia còn có mùi máu tươi hòa quyện cùng nước biển, Rebertin chân mày cau lại: "Các cậu biết nhà Debby ở chỗ nào không?"

"Hả?" Vấn đề của Rebertin làm hai nhân ngư đều sửng sốt một chút, ngay sau đó Ngải Phật vẫy vẫy cái đuôi hỏi: "Cậu muốn đi nhìn cậu ấy à?"

"Chẳng lẽ không nên đi?" Rebertin nhướng mày: "Tốt xấu cũng do tôi mới bị thương."

"Nói vậy cũng không sai." Ngải Phật vẫy cái đuôi bơi một vòng, có chút khó xử mà nhìn Rebertin, nói: "Chính là Debby luôn luôn đối với nhân ngư chúng ta đều trốn càng xa càng tốt, cậu chắc chắn khi cậu đi xem cậu ấy, cậu ấy sẽ gặp mặt cậu sao?"

Xem ra quá khứ của chủ nhân thân thể này hình tượng không quá tốt rồi, Rebertin trong lòng yên lặng nghĩ, nhưng trên mặt lại mở miệng nói: "Không đi sao biết được, cậu ấy đã cứu tôi, tôi cũng phải đi xem cậu ấy mới đúng."

"Được rồi." Đối với chuyện này Ngải Phật cũng không thật sự kiên trì: "Cậu muốn đi liền đi đi." Nói xong lại nói thầm một câu: "Tớ cảm thấy ngay cả cửa cậu ấy cũng sẽ không mở cho cậu đâu."

Lạp Phu Nhĩ ngẫm lại cũng mở miệng nói: "Bất quá nếu Debby không muốn gặp cậu, cậu cũng đừng xông vào, cậu ấy lá gan rất nhỏ."

Rebertin bị hai người Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ ngươi một lời ta một câu làm cho mày giật giật: "Các cậu cảm thấy tôi là loại người hung hăng như vậy sao?"

Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ dùng biểu tình khẳng định nhìn về phía Rebertin, trăm miệng một lời hỏi ngược lại: "Cậu không giống à?"

Rebertin mạc danh bi phẫn, vị chính chủ này rốt cuộc là cái đức hạnh gì?!

Cuối cùng, Ngải Phật vẫn lắp bắp mà tiến đến trước mặt Rebertin nói: "Nếu không, tớ cùng Lạp Phu Nhĩ cùng đi với cậu đi."

Rebertin dùng đôi mắt liếc nhìn Ngải Phật: "Debby không sợ các cậu sao?"

Lạp Phu Nhĩ mở miệng nói: "Tất nhiên cũng sợ, tớ cảm thấy nói là sợ chi bằng nói cậu ấy căn bản không muốn cùng chúng ta tiếp xúc."

Đáp án của Lạp Phu Nhĩ làm Rebertin có chút sửng sốt: "Vì sao?"

"Bởi vì cậu ấy chính là một nhân ngư kỳ quái!" Ngải Phật chẳng hề để ý mà trả lời vấn đề của Rebertin.