Xuyên Thành Nhân Ngư Nơi Biển Sâu

Chương 6: Trị thương




Nếu nói nhà Debby là vùng xa xôi hẻo lánh thì chỗ ở của Nathaniel phải nói là thần bí, Rebertin chưa bao giờ biết nguyên lai bãi đá ngầm cũng có thể loanh quanh lòng vòng như mê cung, sau khi hắn tới được chỗ ở thần bí của Nathaniel cổ quái, hắn lần đầu tiên cảm thấy đuôi của mình bơi tới sắp liệt rồi.

Đánh giá nơi bản thân trăm cay ngàn đắng mới bơi đến được, Rebertin nhịn không được bĩu môi, đây là nơi nhân ngư ở à? Một đống đen xì, xung quanh toàn là đá ngầm chất đống cùng từng đoàn rong biển quấn với nhau. Từng sợi âm u bao phủ hang động, không nhìn kĩ ngươi căn bản không tìm thấy cửa chính cùng cửa sổ ở đâu.

Rebertin mới vừa hút khẩu khí chuẩn bị đi đến gõ cửa, phía sau truyền đến một âm thanh khàn khàn dọa hắn giật mình: "Nhóc con, đến tìm ai?"

Lúc này, Rebertin mới biết được nhân ngư cũng biết nổi da gà, hắn run lên một chút lấy lại tinh thần nhìn nhân ngư không biết khi nào dựa sát sau lưng hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Ngươi, ngươi là Nathaniel?"

Đối phương mặt vô biểu tình liếc mắt nhìn Rebertin, vòng qua hắn bơi đến cửa: "Đúng vậy, muốn cái gì? Vào đi."

Được rồi, thái độ không tốt cho lắm nhưng cùng bản thân tưởng tượng lại không quá giống, Rebertin do dự đứng ở trước cánh cửa tối ôm một chút nhưng vẫn đi theo Nathaniel và căn nhà nhỏ thần bí của y.

Tiến vào đến nhà nhỏ của Nathaniel, Rebertin mới hiểu được, đá ngầm cùng rong biển bên ngoài chỉ được xem là bừa bãi, còn bên trong căn nhà nhỏ này quả thực giống như cảnh cơn lốc vừa đi ngang qua.

Nathaniel thấy Rebertin đi theo mình vào nhà, cũng không mời hắn ngồi xuống, chỉ dùng giọng nói nghẹn ngào, âm u hỏi: "Đã lâu không có nhân ngư tới chỗ ta, nói đi ngươi muốn gì?"

"Ách, tôi muốn thuốc trị thương." Đem ánh mắt đánh giá thu hồi, Rebertin nhìn Nathaniel thuyết minh ý đồ mình đến: "Loại thuốc có thể trị liệu miệng vết thương rất sâu."

Nathaniel nghe xong không có xoay người đi tìm mà là dùng ánh mắt tức giận nhìn Rebertin: "Nhóc con, ngươi là muốn đùa cợt ta à?"

"Lời của ngươi là có ý gì?" Rebertin sửng sốt.

"Đa số nhân ngư tới tìm ta làm trao đổi đều muốn đổ đồ vật hiếm lạ, còn ngươi tới tìm ta cư nhiên chỉ muốn thuốc trị thương?! Chẳng lẽ ngươi không biết nước bọt của nhân ngư có thể trị thương hả?" Nathaniel cảm thấy lời nói của Rebertin quả thực như đang vũ nhục ông, ánh mắt âm u thâm trầm rốt cuộc cũng hiện lên phẫn nộ, cái đuôi nặng nề vỗ trên mặt đất: "Ngươi cảm thấy nơi của ta là chỗ giải buồn cho mấy tên lưu manh các ngươi à?"

"Ách, tất nhiên không phải." Rebertin xua xua tay, nhanh chóng lấy ra cái túi nhỏ dùng Tiêu Sa chế thành, đem ngọc trai cùng đồng vàng bên trong lấy ra: "Tôi rất có thành ý, là thật đó. Tôi tất nhiên biết nước bọt của nhân ngư có thể trị thương, nhưng là, được rồi, ngươi cũng hiểu đôi khi cũng có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, nước bọt cũng không dùng được, đúng không? Tôi thật sự thành tâm tới đổi thuốc trị thương."

Không biết là do ngọc trai cùng đồng vàng đả động, hay do Rebertin chân thành làm y cảm thấy đối phương không phải đùa cợt mình, y rốt cuộc cũng không dùng cái đuôi vỗ trên mặt đất, nhanh chóng đem ngọc trai cùng đồng vàng thu lại, xoay người một bên tìm một bên lẩm bẩm: "Được rồi, nếu ngươi đã có thành ý như vậy, ta sẽ cùng ngươi trao đổi."

Lách cách, Rebertin nhìn Nathaniel ở trong phòng chỗ nào cũng chất đống như ngọn núi nhỏ của y khắp nơi tìm kiếm, hắn bắt đầu hoài nghi quyết định của mình khi tới chỗ này có đúng hay không.

"Uầy, tiểu gia hỏa, ngươi ở chỗ này à, ngươi hôm nay có thể đến được chỗ tốt hơn, ta sẽ rất nhớ ngươi." Tìm nửa ngày, Nathaniel rốt cuộc cao hứng lấy ra một cái vỏ sò, sau đó dùng giọng nói như tự hào đối với Rebertin nói: "Cầm lấy đi, đây là thứ tốt."

Nhìn đầu tóc Nathaniel lộn xộn giống như rong biển, còn có vệt bẩn bám trên khe hở của vẩy cá, hoàn toàn không giống với những cái đuôi lóe sáng của các nhân ngư khác, Rebertin do dự lần thứ hai 'Mình căn bản có nên tới đây hay không? Nhân ngư lôi thôi lếch thếch như vậy thật sự sẽ có đồ tốt à?'

Tuy Nathaniel không vệ sinh cá nhân như thế nhưng ánh mắt của ông lại rất sắc bén, y chú ý tới Rebertin nhìn mình mang theo ánh mắt có chút ghét bỏ còn có hoài nghi liền tức giận, bất mãn đem tay thu lại: "Nhóc con, ánh mắt của ngươi là ý gì? Khinh thường ta hả? Hay là khinh thường đồ vật của ta? Được, ngươi không cần thì thôi, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, ngọc trai cùng đồng vàng ta sẽ không trả lại cho ngươi đâu."

"Tôi muốn, tôi sao lại không muốn được." Rebertin động tác luôn luôn nhanh nhẹn, hắn từ trong tay Nathaniel lấy đi vỏ sò, một bên bơi ra ngoài một bên hỏi: "Cái này dùng như thế nào?"

Tuy rằng rất muốn đem cái tên đáng ghét này đuổi ra khỏi nhà mình, nhưng tốt xấu gì mình đã thu ngọc trai cùng đồng vàng của hắn rồi, Nathaniel tuy rằng không kiên nhẫn nhưng vẫn dùng giọng ồm ồm nói: "Thoa trực tiếp lên là được, một ngày một lần!"

"Được, cảm ơn nha người anh em!" Rebertin nghe xong xua xua tay nhanh chóng bơi khỏi nhà Nathaniel, bên trong đó có mùi vị một lời khó nói hết, thật sự sắp ngạt chết rồi!

Bơi ra một đoạn đường thật dài Rebertin dừng lại, hắn đem vỏ sò trong tay mở ra, phát hiện bên trong là chất lỏng sền sệt, ngửi ngửi cũng không có hương vị gì đặc biệt, Rebertin lẩm bẩm: "Thứ đồ này dùng nhiều tiền mới đổi được rốt cuộc có hữu dụng hay không đây?"

Đánh giá trong chốc lát, Rbertin khép lại vỏ sò, đem nghi vấn trong lòng ném qua một bên, dù sao bọn Ngải Phật cũng chưa nói có nhân ngư nào đổi đồ với Nathaniel mà không dùng được, tuy rằng Nathaniel nhìn rất dọa người, vệ sinh cá nhân cũng không làm được, bất quá trong sách trong TV không phải đều nói người càng quái thì càng không câu nệ tiểu tiết à, tạm thời thử tin một lần vậy.

Nghĩ thông suốt, Rebertin vỗ vỗ cái đuôi liền hướng đến khu vực bắt cá bơi đi, ngày hôm qua cùng hôm trước cũng chưa đi gặp Debby, hôm nay lại không đến Debby lại phải ăn rong biển.

Rebertin thuộc loại người năng lực học tập rất mạnh, cho nên hắn hiện tại có thể bắt được cá lành lặn mà không phải đem cá bắt thành tấm vải rách.

Đối kỹ thuật của mình càng ngày càng vừa lòng, Rebertin vẫy đuôi mang theo cá cùng vỏ sò gõ cửa nhà Debby: "Debby, là tôi đây, Rebertin, cậu có ở nhà không?"

Cửa rất nhanh đã mở ra, phía sau cánh cửa là gương mặt tươi cười của Debby: "Tất nhiên có ở nhà, sao cậu lại tới đây?"

Rebertin đem vỏ sò giấu ở phía sau, sau đó giờ lên cá hướng Debby nói: "Bắt được mấy con cá biển, thịt rất tươi ngon."

Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Debby đối với Rebertin đã rất quen thuộc, cậu nghiêng người để Rebertin tiến vào: "Lần trước cá cậu cho tớ còn chưa ăn hết, đừng lại đem tới nữa."

"Còn chưa ăn hết? Bụng cậu sao lại nhỏ như vậy?" Rebertin nghe xong không hài lòng, sau đó lại hào sảng mà vẫy vẫy tay: "Cá đó ăn chưa hết thì đừng ăn nữa, không tươi ngon gì cả, đối cơ thể không tốt, vẫn là ăn cá mới bắt này đi."

Debby đối với Rebertin đề nghị không quá tán đồng: "Sao có thể không ăn, quá lãng phí, còn có cậu bắt cũng vất vả mới bắt được nữa."

Rebertin đặt cá nơi Debby thường để, xoay người không chút khách khí uống ngụm nước dùng Hải Ngọt Diệp pha thành, mới mở miệng nói: "Nga, vậy cậu tiếp tục ăn cá hết tươi này, đợi ăn xong rồi không phải cá tươi lại thành cá hết tươi?"

Rebertin nói Debby mới để ý đến chuyện này cậu cúi đầu hai ngón trỏ xoắn vào nhau, đôi mắt màu xanh biển trong vắt nhìn về phía Rebertin: "Không bằng cậu đem lưới cá này về đi, như vậy sẽ không để lãng phí."

Rebertin nhướng mày: "Cá này vốn dĩ đem đến cho cậu, sao lại phải mang về?"

"Vậy hiện tại phải làm sao đây?" Debby lông mày nhăn lại: "Cá này không ăn hết thực sự rất lãng phí, lúc trước đói bụng chỉ có thể ăn rong biển, hiện tại có cá để ăn sao phải lãng phí như vậy?"

Lúc trước từ trong miệng của Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ biết được tuổi của Debby chỉ nhỏ hơn Rebertin hai tuổi, nhưng một mình sinh hoạt sống quá lâu cùng với tính cách mềm mại của Debby vẫn duy trì tâm tính hồn nhiên như cũ. Ở trong xã hội xem đủ kiểu nhân tâm, Rebertin đối diện với Debby như một tờ giấy trắng, vẫn là thua với đôi mắt đơn thuần của cậu.

Rebertin nhấc tay đầu hàng: "Được rồi, nếu không tôi mang đi một nửa cá cậu chưa ăn xong, để lại một nửa cá bắt được hôm nay, được không?" Nhìn đến Debby mở miệng lại muốn phản đối, Rebertin giải quyết dứt khoát: "Ok, cứ làm như vậy đi."

Debby nhìn Rebertin tự quyết định làm cho có chút không biết nói gì: "Tôi còn chưa nói cái gì mà."

Rebertin làm bộ không nghe Debby nhỏ giọng oán giận, mở miệng nói: "Đúng rồi, hôm nay tôi còn đem theo thứ tốt tới cho cậu." Nói xong lại dừng một chút: "Ừm, thực ra tôi cũng chưa xác định thứ này có phải thứ tốt hay không."

Lời nói của Rebertin làm Debby khơi dậy lòng hiếu kỳ: "Hửm? Là cái gì vậy?"

Rebertin vươn tay đã giấu ở sau người từ trước: "Là cái này."

"Vỏ sò?" Debby nhìn thoáng qua đồ vật trong tay Rebertin sửng sốt một chút.

"Tất nhiên không chỉ là vỏ sò." Nói rồi Rebertin mở ra vỏ sò: "Ý tôi nói chính là thứ bên trong vỏ sò."

"Ách..." Debby không lắm xác định mà tiến lại nhìn, sau một lúc lâu ngẩng đầu lên hỏi Rebertin: "Này lại là thứ gì?"

"Là thuốc trị thương." Nói rồi Rebertin chỉ chỉ miệng vết thương trên cánh tay vẫn thong thả khép lại của Debby: " Dùng để trị miệng vết thương trên cánh tay cậu."

Nhưng câu trả lời của Rebertin lại làm Debby dừng lại, đầu cúi xuống thật lâu sau không có động tác.

Debby bỗng nhiên trầm mặc làm Rebertin có chút bất an, hắn không biết bản thân có vô ý nói câu nào hay có động tác nào làm tổn thương nhân ngư mẫn cảm này không, hắn tiến lên chạm vào bả vai Debby: "Này, Debby, cậu có khỏe không?"

Bởi vì động tác của Rebertin, Debby ngẩng đầu lên, lúc này Rebertin mới phát hiện hốc mắt Debby có chút phiếm hồng, điều này làm cho hắn có chút luống cuống: "Debby, cậu làm sao vậy?"

Tuy rằng hốc mắt phiếm hồng, nhưng Debby vẫn lộ ra một nụ cười rạng rỡ dùng sức lắc lắc đầu: "Không có gì." Nói xong chỉ thuốc mỡ trong tay Rebertin: "Cậu tìm được từ đâu thế?"

Nhìn ra được Debby không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, Rebertin cũng tri kỷ không tiếp tục hỏi lại, hắn nhẹ nhàng quơ quơ vỏ sò trong tay, đưa ra đáp án bất đồng: "Từ trong nhà tìm được, hẳn là do ba ba của tôi để lại, Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ bọn họ nói có thể dùng để trị vết thương, hiệu quả cũng không tệ lắm, cho nên mang cho cậu thử xem."

Debby nghe xong sửng sốt một chút, rũ mắt xong lại nâng lên: "Cảm ơn cậu, Rebertin."

Rebertin rất sảng khoái vẫy vẫy tay: "Cảm ơn cái gì, vốn dĩ tay cậu vì tôi mà bị thương, chỉ cần làm miệng vết của cậu có thể nhanh tốt lên, bảo tôi làm gì cũng được. Mỗi ngày nhìn cậu vì vết thương trên tay mà không tiện làm việc, trời mới biết tôi có bao nhiêu áy náy đâu." Nói rồi đem vỏ sò đưa đến tay Debby: "Dùng thử xem."

Debby cúi đầu nhìn vỏ sò được đưa tới trong tay mình, nhấp miệng gật gật đầu: "Ừm."

"Aiz, bôi đều đều một chút, nhẹ một chút."

"Đúng vậy, chỗ đó bôi nhiều một chút, đúng đúng đúng, chính là chỗ đó..."

Suy xét đến Debby tính cách hướng nội, Rebertin cũng không nhiệt tình tự mình ra trận giúp đối phương bôi thuốc, nhưng tính khống chế trong xương cốt vẫn là làm hắn duỗi dài cổ chỉ huy Debby làm thế nào để bôi thuốc thuốc mỡ lên cánh tay bị thương, Debby cũng nghe lời dựa theo Rebertin chỉ huy mà làm.

Nhìn đến Debby đã bôi thuốc mỡ xong, Rebertin lại nghĩ tới lời nói của Nathaniel, vì thế lại mở miệng dặn dò: "Nathan...ách, không, Lạp Phu Nhĩ cùng Ngải Phật bọn họ nói thuốc mỡ này một ngày bôi một lần là được, cậu nhớ mỗi ngày đều phải bôi nha."

Debby thành thật gật gật đầu: "Tớ đã biết."

Rebertin vừa lòng gật gật đầu, hắn nhìn bên ngoài nước biển có chút tối, từ trên cục đá đứng dậy vẩy cái đuôi nói: "Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngàn vạn phải nhớ rõ bôi thuốc đúng hạn."

Debby cũng đứng dậy đưa Rebertin tới cửa: "Tớ đã biết, cậu trên đường cũng cẩn thận."

Rebertin vẫy vẫy tay: "Biết rồi, có thời gian tôi lại đến xem cậu."

Vẫn luôn nhìn đuôi cá khổng tước xanh lục của Rebertin biến mất sau chỗ quẹo bãi đá ngầm, Debby mới xoay người trở về ngôi nhà nhỏ của mình, cầm lấy vỏ sò bình thường kia, biểu tình Debby không biết như thế nào lại có chút buồn bã.