Tôi lấy hộp kẹo ngậm, muốn vung tay ném vào thùng rác.
"Hãy ăn một cái trước khi ném nó đi."
Giọng điệu nhàn nhã của chàng trai trẻ.
Tôi hít thật sâu một hơi, nhìn lên thấy Phí Chí Thanh dáng người dong dỏng cao, đeo cặp sách, dựa vào cửa lớp chờ tôi.
Tốt lắm, mới vừa bày mưu hại ta xong, sao lại có thể lãnh đạm như vậy?
Tôi muốn cười mà không thể.
Được, tôi sẽ chịu, tôi sẽ không vứt nó đi.
Tôi xách cặp đi học và bước ra ngoài.
Anh thò tay về phía dây đeo cặp sách của tôi, bước chân của tôi ngừng lại.
Chàng trai trẻ có khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt cụp xuống, cười ngọt ngào: "Đi cùng nhau đi."
Tôi thực sự tức cười: "Cậu không có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào về việc cậu vừa làm?"
"An Lạc, cậu không cảm thấy có lỗi với hành động của mình sao?"
Ôi, cái cách đáp trả, tôi bị anh làm bối rối rồi.
Phí Chí Thanh nhướng mày: "Ví dụ như, thực ra cậu cũng đang muốn khiêu khích mối quan hệ giữa tớ và đàn chị."
"Cậu làm sao biết được?"
Anh không nhịn được cười lớn: "Như vậy mà cậu thừa nhận à?"
Ồ, chết tiệt, tôi lại bị lừa.
Tôi cảm thấy trong mắt Phí Chí Thanh, điều đó chắc chắn là vô cùng ngu ngốc.
Anh vẫn còn vui vẻ cười, nhìn chăm chú vào tôi.
"Cuối cùng, giam cầm cô ấy lại."
Đôi mắt của anh tròn tròn như khi tìm thấy con mồi trong đêm tối, tầm nhìn không rời, vô cùng sướng, đồng thời cũng rất tỉnh táo.
Đôi chân của tôi mềm nhũn.
Phí Chí Thanh giơ tay đỡ tôi một phen, giọng điệu nhẹ nhàng: "An Lạc, những gì tớ nói chỉ là tùy tiện, cậu đã bị dọa mất hồn thật sao?"
Làm sao có thể nói tùy tiện được.
Anh nói rõ những gì đã xảy ra trong cuốn sách gốc, tất cả các tình tiết sau này.
Tại sao.
Tại sao anh biết những điều này.
Suốt từ trước đến giờ, những suy nghĩ mà tôi đã chôn sâu trong lòng bỗng nảy mầm, cuối cùng cũng mạnh mẽ mọc ra.
Phí Chí Thanh không giống như Yên Tư Cẩn...
Phải là trọng sinh.
Tôi thực sự muốn khóc.
Những biến động này, có phải là anh đùa giỡn tôi không chứ?
Tôi nhìn Phí Chí Thanh, Phí Chí Thanh nhìn tôi một cách yên lặng.
Vấn đề quan trọng bây giờ là, tại sao anh lại trực tiếp nói ra mà không che đậy gì cả.
Anh muốn làm gì.
Tôi thẫn thờ đi theo
Phí Chí Thanh đến cổng trường.
Phí Chí Thanh nói lời tạm biệt với tôi trong tâm trạng vui vẻ, còn tôi gần như bỏ chạy trong tuyệt vọng.
...
Sau khi về nhà, tôi liền gửi một vài tin nhắn cho nữ chính, cô ấy không hồi âm tôi một câu nào.
Cô ấy có thể không bao giờ quan tâm tôi nữa chứ.
Thật là, tình hình ngày càng phức tạp hơn.
Nếu Phí Chí Thanh trọng sinh, điều đó có nghĩa là mọi thứ tôi làm trước đây đều vô nghĩa.
Anh biết về nữ chính từ khi bắt đầu.
Theo bản gốc, tính cách điên cuồng và bệnh hoạn của anh, lẽ ra anh phải bắt giam nữ chính ngay khi anh xuất hiện trở lại.
Nhưng mà, anh không làm vậy.
Hơn nữa, trong thời gian này, anh đã dành nhiều thời gian ở chung với tôi, chứ không phải sắp đặt mưu mô để chiếm giữ nữ chính.
Điều này không hợp lý.
Nếu không theo những gì được nêu trong sách gốc, tôi nghi ngờ rằng anh không hề thích nữ chính, mà là đã để mắt tôi.
Mục tiêu từ đầu đến cuối là tôi.
Hức, dự đoán này thật nguy hiểm.
Tôi cảm thấy một tương lai vô cùng mơ hồ.
Nam chính có khả năng trọng sinh, nữ chính lại không tin tôi nữa.
Đáng ngạc nhiên là, ngày hôm sau, nữ chính lại đến tìm tôi.
"An Lạc," cô ấy nói nhẹ nhàng, "chúng ta đi ăn trưa ở căng tin nhé?"
Tôi bỗng ngừng lại, gật đầu và nói: "Được."
Phí Chí Thanh ngồi bên cạnh xoay xoay bút, các ngón tay dừng lại giữa chừng.
Tôi cùng với Lâm Minh Tịch đi đến căng tin.
Suốt quãng đường, tôi không biết nói gì, cũng không dám tùy tiện ôm cô ấy như mọi khi.
"Đàn chị, thật xin lỗi," tôi ngẩng đầu, "em không có ý định theo dõi chị, chị đừng sợ."
Lâm Minh Tịch nhìn có vẻ không biết làm sao, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay tôi và nói: "Chị cũng xin lỗi em, ngày hôm qua không trả lời tin nhắn của em."
"Chị... chị không nghĩ nhiều à?" Tôi hơi lẫn lộn.
Nếu tôi biết có người có ý định tiếp cận tôi, thậm chí có thể theo dõi tôi, tôi không thể giữ được sự bình tĩnh, không làm ngơ một cách bình thường như vậy.
Cô ấy khẽ cau mày, ánh mắt hơi ủ rũ, ngay cả khi tức giận cũng nhỏ giọng thì thào:
"Lúc đó tôi nghĩ nhiều lắm, thậm chí rất sợ."
"Sau đó chị nghĩ lại, em không phải người như vậy. Có lẽ bạn và bạn học của em đang giận nhau, nên chị trở thành mục tiêu. Em đã lấy chị để gây chú ý với bạn học em, và bạn học em lại cố ý sắp đặt tình huống ngày hôm qua để gây chú ý với em."
Tôi không ngờ nhân vật nữ lại tin tôi đến như vậy.
Thực sự, những gì Phí Chí Thanh nói đều trúng.
Lâm Minh Tịchthở dài và nhẹ nhàng quở trách: "Hôm qua chị hơi giận, An Lạc, em không nên chơi trò này nữa."
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn cô ấy.
Ngày hôm qua tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ không chú ý đến tôi nữa.
Nhìn thấy vẻ đáng thương của tôi, Lâm Minh Nguyệt có lẽ đánh giá cao lời nói của mình và nói tiếp: "An Lạc, tôi không giận nữa ngày hôm nay."Lâm Minh Tịch có lẽ đánh giá cao lời nói của mình và nói tiếp: "An Lạc,hôm nay chị sẽ không tức giận nữa."
Nhân vật nữ thực sự là một người hiền lành và đáng yêu.
Tôi ôm chặt Lâm Minh Nguyệt: "Chị học tỷ, bạn thật tốt bụng."Lâm Minh Tịch: "Đàn chị, chị thật tốt bụng."
Lâm Minh Tịchcảm thấy hơi khó chịu, nhẹ nhàng nhắc nhở: "An Lạc, bạn học em nhìn em đấy."
???
Tôi nhìn sang một bên, Phí Chí Thanh và Cao Đan đi ngang qua, hướng về phía căng tin.
Phí Chí Thanh không nhìn qua, cùng Cao Đan cười đùa và hai người đi đến phía trước.cả haiđi đến phía trước.
"Học tỷ, Phí Chí Thanh thực sự nhìn qua không?"
"Ừ," Lâm Minh Nguyệt cũng hơi chán nản, "Vì vậy, sau cú hích ngày hôm qua, hai người bạn có tình hình ra sao?"Lâm Minh Tịch cảm thấy có chút bất đắc dĩ, "Vậy hai người các em sau chuyện ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Tôi hỏi hơi căng thẳng: "Học tỷ, bạn cảm thấy anh ấy... có thích tôi không?"
"Có cảm giác như vậy."
Tôi cảm thấy mình cần suy nghĩ kỹ.
Điều này hoàn toàn không phù hợp với thiết lập trong cuốn sách.