Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ

Chương 42: Tuyệt vọng




Cố Thanh Trì đến gần Tạ Lục Dữ, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, giống như con mèo kiêu kỳ đến gần chủ nhân cầu ôm hôn.
Nhưng Tạ Lục Dữ ngược lại không nhúc nhích, hắn nhíu mày, nghi hoặc nói.

"Cậu uống say rồi sao?"

Cố Thanh Trì ôm hắn, cằm tựa vào vai Tạ Lục Dữ, lúc này đôi mắt cậu mới mở to ra một chút, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Tạ Lục Dữ dừng một chút, xoa đầu Cố Thanh Trì, xoa tới mức làm tóc hơi xù lên.

Giống như đang an ủi một con mèo tự kỷ.
Cố Thanh Trì buông tay ra, cúi đầu, nhìn có chút ngốc, sững sờ tại chỗ.

Tạ Lục Dữ lần này lại ấn đầu cậu vùi vào cổ hắn.

Hắn đứng ở đó, dáng người cao lớn, ôn nhu đến làm người khác cực kỳ an tâm, quần áo trên người vừa dày vừa ấm áp.

"Cậu có thể khóc."

Cố Thanh Trì không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng, qua một hồi lâu, Tạ Lục Dữ cảm nhận được một giọt nước nóng bỏng nhỏ trên da.

Mọi chuyện diễn ra thực sự rất đột ngột.
Giống như người vừa rồi còn tươi cười chào đón với hắn, quay đầu một cái liền đột nhiên uất ức mà khóc.

Nhưng hắn thấy cảm xúc của Cố Thanh Trì có chút sai sai.

Tạ Lục Dữ luôn có thể bắt giữ được cảm xúc chân thật của Cố Thanh Trì, hắn đối với sự biến hóa cảm xúc của Cố Thanh Trì rất mẫn cảm, thậm chí là mẫn cảm đến đáng sợ.

Nhưng cho dù nhận thấy được cái gì đó không đúng. Tạ Lục Dữ cũng không nói hay hỏi gì.

Hắn biết rằng bất kỳ lời nói nào cũng không cần thiết vào những lúc như thế này
Tạ Lục Dữ chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Thanh Trì, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu.

Tiểu Li Hoa vốn đang bất mãn hét lớn, nhưng bây giờ lại trở nên trầm mặc, dường như cảm giác được có chuyện không ổn, ngồi ở bên cửa lo lắng nhìn hai người.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trì khóc trong suốt những năm vừa qua sau khi cô độc suốt một quãng thời gian dài.

Ngay cả chính cậu cũng không rõ vì sao nước mắt lại tự động rơi.

Nhưng cứ coi như là xả hết nỗi lòng đi.

Cố Thanh Trì ban đầu không giống thế này, cậu còn đang lập ra một đống kế hoạch, đặt ra rất nhiều mục tiêu cho bản thân cũng như thường xuyên cổ vũ chính mình.

Cuối cùng lại chỉ cảm nhận được mệt mỏi cùng phiền toái.

Bên ngoài cậu thể hiện ra là mình không sao cả, cũng không phải bởi vì tính cách hay là cái gì, mà là cậu thật sự cho rằng như vậy.

Vậy nên từ đầu đến cuối cậu cũng chỉ như thế.

Mỗi thời mỗi khắc, cậu đều cảm thấy mọi chuyện đều thật vô nghĩa, đau đớn là vô nghĩa, ăn cơm cũng vô nghĩa, những món đồ chơi vô nghĩa, giải trí cũng vô nghĩa nốt.

Có đôi khi, cậu sẽ nhịn không được mà nghĩ, cuộc sống, cũng vô nghĩa.

Nhưng cậu vẫn luôn né tránh ý nghĩ này.

Cậu muốn sống, không, phải nói là cậu khát vọng được sống.

Vì thế cậu kìm nén bản thân, cố gắng buộc mình sống như người bình thường mỗi ngày, cần làm việc, cần ăn uống.

Và cậu thực sự ngụy trang rất tốt, thế cho nên tất cả mọi người đều không có phát hiện ra sự khác thường của cậu.

Tất cả mọi người không biết, cậu bị hãm sâu trong vũng bùn, đến mức chân tay đều không thể nhúc nhích, mong mỏi ai đó có thể bước đến cứu lấy cậu.

Suốt một quãng thời gian dài như vậy, lần đầu tiên cậu có ý muốn vươn tay bắt lấy một ai đó.

Đây gần như là một ván bài cuối cùng, cậu bước đến với một tâm thế đánh cược hết tất cả mọi thứ mà cậu có.

Nhưng mà chính ván bài này mang đến cho cậu thu hoạch ngoài ý muốn.

Cậu đã bước đi trên con đường này một mình lâu như vậy, lần đầu tiên có người ôm lấy cậu, nói với cậu rằng cậu có thể khóc.

Cố Thanh Trì chớp chớp mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Quả nhiên, rất ấm áp.

Ấm áp như lần đầu tiên tiếp cận người khác đã được đáp lại.

Không biết qua bao lâu, Cố Thanh Trì chậm rãi rời khỏi cái ôm của Tạ Lục Dữ.

Cậu đã khóc, nhưng không để lại nhiều dấu vết, đôi mắt chỉ đỏ lên một chút.

Tiểu Li Hoa cũng chậm rãi đi ra khỏi cửa, vừa mới đi được hai bước, liền có một trận gió thổi qua, cửa phía sau "rầm" một cái đóng lại.

Tạ Lục Dữ và Cố Thanh Trì cùng nhau quay đầu lại.

Tiểu Li Hoa bị dọa đến mức lông đều dựng thẳng lên trời, vừa nhìn Cố Thanh Trì lại quay đầu lại nhìn cửa.

Cuối cùng cũng nhịn không được mà ủy ủy khuất khuất ủi đến chân Cố Thanh Trì.
Tạ Lục Dữ phản ứng trước.

"Cậu có mang chìa khóa ở trên người không?"

Cố Thanh Trì giương mắt nhìn Tạ Lục Dữ một cái, không nói gì.

Tạ Lục Dữ liền hiểu.

"Dưới thảm có không?"

"Người đại diện của tôi có."

"Thế này liền dễ rồi, Diệp Lí hiện tại hẳn còn ở công ty, tôi đi một chuyến lấy chìa khóa về."

Chìa khóa xe Tạ Lục Dữ vừa lúc đang ở trên người, hắn lấy chìa khóa xe từ trong túi ra.

"Cậu chờ tôi một lát, tôi về phòng đổi giày cái đã."

Tạ Lục Dữ vừa tính về phòng đã bị Cố Thanh Trì kéo lại.

Cậu chậm rì rì nói.

"Tôi hơi lạnh."

Dừng một chút lại nói.

"Tôi không muốn nhúc nhích."

Cố Thanh Trì thử thăm dò, để đầu dựa vào vai Tạ Lục Dữ, chờ đến lúc hoàn toàn dựa vào thật, mới nhắm mắt lại, trông như đã thả lỏng người.

Cậu nhẹ nhàng nói.

"Tôi có chút mệt."

Cố Thanh Trì thật sự rất mệt, cậu cảm giác được bản thân đang không ổn lắm.

Cho tới bây giờ, cậu đều cố gắng không phụ thuộc vào bất cứ ai, cũng cố gắng không làm người khác cảm thấy cậu phiền toái.

Nhưng cậu thật sự rất mệt mỏi.

Lần này cậu muốn tùy hứng một lần, Tạ Lục Dữ mang lại cho cậu cảm giác yên bình, Tạ Lục Dữ luôn có cách giải quyết mọi vấn đề.

Có lẽ, cứ tùy hứng như vậy cũng được.
Tạ Lục Dữ dừng động tác, hắn thử thương lượng với Cố Thanh Trì.

"Nếu như nhà tôi đã được sắp xếp xong xuôi thì không sao, nhưng bây giờ cái gì cũng chưa xong cả ——"

Tạ Lục Dữ ngừng lại.

Vừa rồi, tay Cố Thanh Trì cũng đặt lên vai hắn, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cuối cùng Cố Thanh Trì ở trên sô pha ngủ trong phòng khách nhà Tạ Lục Dữ một đêm.

Tạ Lục Dữ lại ở phòng khách, ngủ dưới đất.

Nhà của Tạ Lục Dữ đúng là chưa chuẩn bị tốt, ngay cả giường cũng không có, cũng may là có sẵn đệm với chăn.

***

"Đã tìm được toàn bộ tư liệu, ngay cả ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trong nhóm lớp cũng có, nhưng không có chứng cứ trực tiếp, hiện tại loại bảo vệ quyền riêng tư này rất tốt."

Hắn đem tư liệu gửi cho phóng viên giải trí.

"Thật sự tìm không thấy, tiền án của minh tinh sao có thể dễ tìm như vậy được?"

Ngồi trên bàn làm việc của phóng viên, hắn nghĩ xong liền mở miệng nói.

"Tôi đã thử xem trước bên phía Cố Thanh Trì, có thể làm giả được cái gì thì giả, không được ra tay ở nơi khác, dù sao thì sẽ luôn có cách."

Hắn lướt lướt danh bạ điện thoại, bấm vào gọi một cuộc.

"Alo, là Diệp tiên sinh sao? Tôi là phóng viên của Tân Trạch."

Bên kia Diệp Lí cười một chút.

"Nếu muốn lên lịch hẹn phỏng vấn thì gọi cho trợ lí của tôi."

"Không không không, loại việc nhỏ này tôi sẽ không tới làm phiền anh, lần này là tôi có chuyện khác muốn nhờ."

Phóng viên giải trí cũng cười một tiếng.

"Anh hiểu mà, tôi xin nói thẳng, nghệ sĩ dưới trướng của anh, hình như đã trải qua một số chuyện, tuổi còn trẻ mà đã từng ly hôn một lần."

"Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy. Nếu cậu muốn gieo rắc tin đồn làm ảnh hưởng tới danh dự của nghệ sĩ của tôi, tôi sẽ khởi tố cậu."

"Ý anh là, anh không định —— ơ này!"

Phóng viên giải trí ném điện thoại lên bàn.

"Đúng là cáo già, không dễ lừa."

"Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Hay là coi như tin nóng mà tuôn ra đi, hoặc là, gọi hỏi người khác."

"Gọi ai? Người đại diện đã không được rồi,"

"Còn có thể gọi ai, gọi cho kim chủ cậu ta, hoặc là người yêu của cậu ta, tôi không tin sẽ có nam nhân nào nhịn được chuyện này."