Xuyên Thành Tu Tiên Pháo Hôi Nữ Phối Phía Sau

Chương 32: Sườn núi




Editor: ngao1702

Vấn Hải dồn lực vào bàn tay, ngọc giản trên tay liền hóa thành vô số linh quang tiêu tán.

Sau khi các đốm sáng biến mất, trên đại điện vốn không có gì lại xuất hiện từng hàng kí tự như dính vào không khí.

Mọi người nhanh chóng nhìn qua, rồi nhộn nhịp quay ra nhìn nhau.

Sắc mặt Hạ Tinh Thần có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Những người ở Bắc địa kia, đem những kẻ gọi là thiên tài xem như tổ tông mà cung phụng, thế nhưng chưa từng nghĩ tới, lại để trân châu thật phủ bụi lâu năm. Một hạt giống tốt có thiên tư trác tuyệt như vậy, bị bọn họ xem như cỏ dại mà nuôi dưỡng trên núi hoang của Tạp Dịch Phong, tùy ý tự sinh tự diệt, quả nhiên là phí của trời!"

Đúng là...!

Mọi người lập tức nhịn không được co quắp khóe miệng.

Ai có thể nghĩ đến, cái người tùy tiện bị vất đi, lại là một thiên tài vạn người ao ước?

Chỉ có thể nói vận khí của Trạch Địa Tông, ở phương diện này quả thực không tốt chút nào.

Vất vả khổ sở đi tìm kiếm thiên tài, vậy mà lại ở ngay dưới mí mắt của bọn họ.

Chỉ là, nhờ vận khí của Trạch Địa Tông "tốt" như vậy, mới để bọn họ gặp được không phải sao.

Những thế lực của các địa phương nhỏ để cho đệ tử đi vào năm đại tông môn, bọn họ không phải không biết tâm tư của người ta.

Chính là bỏ mặc không quan tâm, đối với bọn họ lại có lợi hơn.

Cho dù có một cái hạt giống tốt, cũng sẽ từ lúc bắt đầu đứng về phía bọn họ, ai lại có thể cự tuyệt tài nguyên của năm đại tông môn đâu?

Lục Vũ vung tay một cái, xóa đi văn tự trên không.

"Để đệ tử tại cửa ngầm đi dò xét lại một phen."

Đệ tử tốt như vậy, nếu như sau này không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, khẳng định sẽ là trọng điểm bồi dưỡng của tông môn, vì vậy cần phải tra xét cẩn thận về lai lịch một lần nữa.

"Phải!"

Đệ tử đứng tại chỗ tối chắp tay lui ra đại điện.

Thẩm Thanh Nhất yên tĩnh chờ ở một bên.

Giờ phút này cũng có vài người tỉnh lại sau khi rơi vào ảo cảnh, cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh Nhất, một vị cô nương quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh Nhất, tiếp xúc ngắn ngủi một cái chớp mắt, lại điềm nhiên như không có việc gì quay đầu đi.

Thời gian chờ đợi cũng không phải thật lâu, Sau đại khái khoảng ba tiếng, Thẩm Thanh Nhất cùng hơn một trăm người nữa bị đệ tử của Linh Đạo Tông mang đi, bọn họ cũng không biết những người còn chưa tỉnh lại thì Linh Đạo Tông an bài như thế nào.

Thẩm Thanh Nhất ngoan ngoãn đi theo đội ngũ.

Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

Một đám người yên tĩnh xuyên qua từng hành lang, lúc dừng lại, trước mặt đã không còn đường để đi.

Đệ tử dẫn đầu quay người nhìn bọn họ.

"Phía trước là thông đạo xuyên qua sườn núi đến Linh Đạo Tông, đi qua nơi này liền chính thức bước vào tông môn! Chư vị, ta cùng các đệ tử của Linh Đạo Tông chúc con đường phía trước của mọi người bằng phẳng, lòng có đại đạo, thẳng tiến không lùi! Vào!"

"Quét quét!"

Xung quanh những đệ tử của Linh Đạo Tông nhộn nhịp rút kiếm, chỉ thẳng lên trời.

"Lập!"

Nhìn thấy khí thế mênh mông cuồn cuộn của đệ tử Linh Đạo Tông, những người đi vào kiểm tra cũng cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

Thẩm Thanh Nhất cũng không khỏi kích động.

Mây mù lượn lờ trên dãy núi, các đình lầu lớn đứng nguy nga sừng sững trên đỉnh, những kì trân dị thú thường xuyên từ phía chân trời bay qua, hoặc là những người tu tiên kia tay áo bồng bềnh ngự kiếm phi hành, tất cả tạo nên một bầu không khí nhộn nhịp.

Nguyên lai đây chính là thế giới tu tiên! Vô cùng mênh mông, cường đại thần bí!

Thẩm Thanh Nhất không khỏi hâm mộ trong lòng, mong có một ngày cũng có thể giống như những tiên nhân bình thường, ngự kiếm phi hành, rong chơi chân trời, tự do tự tại!

"Trong lòng có đạo, không lo không sợ! Vào tiên tông ta, thẳng tiến không lùi! Vào!"

Các đệ tử của Linh Đạo Tông nhộn nhịp lùi lại một bước, trường kiếm trong tay trở nên óng ánh, chúng đệ tử ngự kiếm phi hành, đứng giữa không trung.

Chỗ này chỉ lưu lại đoàn người của Thanh Nhất.

Đám người thấy tình cảnh này không khỏi đều bối rối.

Có người nhịn không được hỏi ra lời.

"Các vị tiên nhân, cái này... trước mặt không có đường, chúng ta lại không biết pháp thuật, không cách nào giống các vị tiên nhân vừa nãy ngự kiếm phi hành, nên làm như thế nào để đi qua sướng núi?"