Xuyên Thành Tu Tiên Pháo Hôi Nữ Phối Phía Sau

Chương 35: Đan dược




Editor: ngao1702

Trong thiên điện mọi người đều nhìn vào Thẩm Thanh Nhất qua thủy kính, không khỏi vì nàng mà rơi mồ hôi lạnh.

"Răng rắc!"

Có tảng đá rơi xuống, thân hình nàng cũng trượt xuống dưới theo.

Mọi người bỗng nín thở một hơi.

Cảm nhận được cái đau đến rách da rách thịt, nước mắt sinh lí tự tràn ra.

Vào thời điểm cả người còn đang tiếp tục rơi xuống, hai tay nàng bám gắt gao vào cái khe bên trong núi.

Máu tươi từng giọt thấm đẫm vạt áo Thẩm Thanh Nhất.

Cũng may thân hình nàng đã dừng lại.

"Bành!"

Bởi vì quán tính cơ thể Thanh Nhất lại lần nữa đụng vào vách đá.

Trên người không có chỗ nào là không đau.

Tề lão đang nhìn theo Thanh Nhất, đôi tay dưới ống áo cũng bất giác nắm chặt.

Mọi người thấy cơ thể nàng lung lay như sắp rơi cũng không khỏi hồi hộp.

"Nha đầu này, sợ là..."

Không kiên trì nổi.

"Nhưng mà có thể kiên trì đến bây giờ cũng là tốt rồi..."

Truyện chỉ được đăng trên Wattpad và VNO.

Lời còn chưa nói hết, liền phải dừng lại, bởi vì người trong thuỷ kính không chỉ không rơi xuống mà còn đang cố gắng bò lên trên.

Tề lão bớt đi phần nào nỗi lo lắng trong lòng, không khỏi thở dài một hơi.

Hắn biết, tiểu cô nương này sẽ không dễ dàng từ bỏ, liền như lần đầu gặp mặt, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng hắn thấy được sự kiên trì bền bỉ mà hiếm đứa trẻ nào có được.

Máu tươi cùng nước mắt từ từ rơi xuống.

Thẩm Thanh Nhất cảm thấy rất đau.

Trên đại điện chúng tu sĩ nhìn thấy tình cảnh này, có người gật đầu có người lại lắc.

Từ sau khi Thanh Nhất tiến vào huyễn cảnh, cũng lục tục có một số người đi vào.

Một khi vào huyễn cảnh, bọn họ gặp phải khó khăn sẽ không kém Thanh Nhất.

Có ít người sợ hãi không dám tiến lên, cuối cùng rơi xuống, có ít người giữa đường vô ý té ngã, còn có một số người ban đầu không dám bước vào sườn núi, do dự bồi hồi ở bên ngoài.

Chỉ có một số ít bộ phận người vẫn còn tiếp tục.

Thẩm Thanh Nhất sử dụng sức lực toàn thân, dựa vào một niềm tin không biết từ đâu ra, cứ thế mà bò lên trên sườn núi.

Cuối cùng cũng bò được lên trên, Thẩm Thanh Nhất không khỏi run chân ngã nhào xuống đất.

Nằm trên mặt đất, thở hổn hển.

"Đạp đạp đạp!"

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, có người đang tiến về phía này, nàng mở ra đôi mắt uể oải.

Đập vào mắt là một đôi giày làm bằng gấm trắng như tuyết, người tới đứng ngược với chiều sáng.

Thẩm Thanh Nhất không khỏi nheo mắt lại.

Mãi đến khi một cánh tay như ngọc duỗi ra trước mặt nàng.

Thẩm Thanh Nhất mới hoàn hồn.

Lảo đảo bò lên từ dưới đất, bởi vì đứng dậy nhanh chóng, thân hình có chút lung lay.

Vào lúc sắp bị ngã, được người tới đỡ lại vững vàng.

Sau khi đứng thẳng người, Thẩm Thanh Nhất vội vàng hành lễ cảm ơn.

"Xin đa tạ."

Sở Ngọc Lương khẽ mỉm cười.

"Không cần đa lễ."

Là đệ tử thứ ba của Xa Tử Giang, hôm nay hắn đã nhận được tin tức, trùng hợp, phải phụ trách trông coi địa phương này, tự nhiên là muốn tới nhìn vị tiểu sư muội tương lai này một chút.

Quả nhiên, sư muội tương lai rất ưu tú!

Sở Ngọc Lương thoáng dùng linh lực, một viên đan dược xuất hiện trong lòng bàn tay.

"Đây là linh đan chữa thương, linh lực ôn hòa, trong người muội không có tu vi, vừa vặn có thể dùng đan dược này chữa lành thương thế."

Nhìn viên đan dược được đưa tới trước mắt, Thẩm Thanh Nhất có chút do dự, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

Bỏ vào trong miệng, đan dược đã tan ngay.

Một cỗ lực lượng ôn hoà bắt đầu chạy khắp thân thể của Thanh Nhất, vết thương trên người khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm thụ được một lực lượng thần kì như vậy, không khỏi ngạc nhiên trừng to mắt nhìn.

Sở Ngọc Lương thấy thế, mỉm cười mở miệng.

"Không cần vì thế mà kinh ngạc, sau khi muội vào tiên môn, muội sẽ thấy càng nhiều đan dược có hiệu quả cao hơn thế này."

Haizzz, sắp vào năm học mới, thứ 2 tuần sau là khai giảng rồi, có thể mình sẽ dừng edit vì bận học. Hẹn gặp lại nhé!