Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 216




Lập tức A Hoàn nói với bọn họ, cậu ta không chỉ biết, mà còn hiểu rất rõ, cậu ta nghiêm túc nói: “A Xuân tỷ tỷ là thẩm thẩm tương lai của Đông Đông, không thể gả cho người khác! Đông Đông sẽ tức giận, hơn nữa Tiêu lục thúc thúc đã lớn tuổi rồi, bà bà nói lúc cha từng tuổi này đã sinh con ra, Tiêu lục thúc thúc quá đáng thương, các người không thể làm A Xuân tỷ tỷ gả cho người khác.”

“A!” Tiết đại nhân hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Tiểu điện hạ nói thật sao?”

Xương Vương phi kinh ngạc: “Sao ta lại không nghe nói chứ? A Hoàn, sao con biết?”

A Hoàn ưỡn n.g.ự.c tự hào: “Con là bằng hữu tốt nhất của Đông Đông, đương nhiên là Đông Đông nói cho con!”

“Đông Đông nghe ai nói?” Xương Vương phi dịu dàng hỏi.

A Hoàn suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là Tiêu nãi nãi nói?”

Đến nước này, Xương Vương phi cảm thấy mình không cần hỏi nữa, nàng bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía Tiết đại nhân.

Lúc này im lặng còn hơn nói chuyện, Tiết đại nhân tiếp nhận ánh mắt của nàng, thở dài, trong lòng nói thầm, phu nhân nhà mình còn nói Tiêu gia sẽ không cho phép Tiêu Lục Lang cưới Yến cô nương làm thê tử, đây không phải là Tiêu phu nhân nhà người ta tự mình lên tiếng sao? Quả nhiên không phải nhà ai cũng chú trọng vấn đề môn đăng hộ đối!

Ông ấy đau lòng không thôi, chỉ có thể gắp một miếng thịt lớn nơi nối bụng cá với đầu cá, chấm với nước súp, ăn vào miệng.

Vị trí này thịt cá tươi nhất mềm nhất, không có xương, cắn một miếng có cảm giác như có cái gì trơn trượt trong miệng.

Thực sự rất ngon!

Mỹ thực khiến ông ấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vừa nghĩ đến cơ hội tương lai có thể tha hồ ăn mỹ thực đã vụt mất, ông ấy lại càng đau lòng.

A Hoàn nhìn bộ phận thích nhất của mình bị cướp đi, ngây ngẩn cả người, cậu ta chẹp miệng, cảm thấy mất mát.

Nhưng nhìn vị đại nhân này hình như cũng rất buồn vì không thể cho con trai mình cưới A Xuân tỷ tỷ?

Được rồi, cậu ta không tính toán với ông ấy nữa.

Ăn bộ phận khác cũng được.

Chẳng hạn như rìa bụng cá, thịt cá mềm mịn, rất dễ ăn, cắn một miếng mầm đậu nành đã chín, vừa mặn vừa nhạt, không cần ăn kèm với cơm!

*

Bữa trưa ngon lành đã kết thúc. Sau khi Tiết đại nhân cùng Xương Vương thảo luận xong xuôi, cảm thấy mỹ mãn rồi than ngắn thở dài rời đi, trở về nói cho nhi tử tin dữ này.

Tiết Gia Hà tức khắc như bị sét đánh.

Nếu ngay từ đầu không có hy vọng thì thôi, nhưng vừa mới mất đi hy vọng, cha hắn lại châm lửa, tại thời điểm hắn cho rằng lại lần nữa có hi vọng thì mới hai ba ngày sau bị dập tắt hoàn toàn.

Yến cô nương thực sự là con dâu Tiêu gia chỉ định cho Tiêu Hoài Thanh.

Hắn nhất thời cảm xúc lẫn lộn, không biết làm thế nào cho phải.

Cuối cùng hắn lựa chọn nhốt mình trong thư phòng vài ngày để bình ổn cảm xúc.

Làm Tiết đại nhân sợ tới mức mỗi ngày đều đến trước thư phòng thăm nhi tử, mãi đến ba ngày sau hắn mới bình tĩnh trở ra.

Trải qua ba ngày điều chỉnh, hắn đã không còn khó chịu nữa.

Cũng nhận thấy rõ ràng rằng bọn họ thực sự không có duyên phận.

Thích m.ô.n.g lung như vậy, chỉ mới gặp qua mấy lần đã thích thì đương nhiên sẽ không đến mức điên cuồng, dù Tiết phu nhân không làm vậy, có lẽ sau một thời gian hắn không gặp lại nàng, hắn cũng sẽ từ bỏ, nhưng bởi vì nương hắn gây chuyện, làm hắn cảm thấy xấu hổ với nàng, cho nên cảm xúc mới thay đổi thất thường như vậy.

Tiết đại nhân sợ nhi tử đi vào ngõ cụt, không ngờ nhi tử lại nghĩ thông suốt nhanh như vậy, trong lòng cũng yên tâm, nhưng lại cảm thấy hổ thẹn với nhi tử mình, nói: “Sau này ta sẽ không để nương con xen vào hôn sự của con nữa, còn chuyện huyện chúa kia, ta sẽ bảo nương con cự tuyệt, con thích ai thì tranh thủ giành về.”

“Cảm ơn cha!” Tiết Gia Hà thản nhiên cười.

Hai cha con nhìn nhau cười, rồi buông xuống chuyện này.

Có Tiết đại nhân lên tiếng, cho dù Tiết phu nhân lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể từ bỏ ý tưởng liên hôn với Tấn Vương.

Ba tháng sau, Tiết Gia Hà đã thành công trúng tuyển trở thành thủ khoa kỳ thi đình, dẫn tới vô số người hâm mộ, cũng được Bát công chúa - muội muội Lục hoàng tử nhìn trúng, chỉ là không chờ hoàng đế ra ý chỉ, hắn đã tự nguyện xin được phái đến địa phương rèn luyện.

Này đối với Trạng Nguyên lang mà nói chính là giáng cấp, nhưng có Tiết đại nhân nói đỡ, lão hoàng đế đồng ý rất sảng khoái, đầu tháng tư đã lên đường rời đi.

Mà trong khoảng thời gian này, Xương Vương cũng hộ tống quân lương rời đi.

Kinh đô ngay lúc này lâm vào một loại yên tĩnh dị thường, phe phái của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử chỉ động thủ cọ xát nhỏ một chút mà thôi.

Mãi đến tháng 5, mới có một tin vui truyền đến —— Ô Tháp hoàn toàn bị đánh bại!

Trong đó thành tích nổi bật nhất là Tiêu Hoài Viên một mình lẻn vào doanh trại địch, giế.t chế.t chủ soái của địch quân, hơn nữa còn rút lui an toàn, đặt nền móng vững chắc cho Tiêu Hoài Thanh dẫn dắt đại quân san bằng Ô Tháp.