Mạc Tiếu Phàm cùng với những người hầu cận và vệ sĩ vội vã xuống máy bay.
“Đám người của Hội trưởng Thẩm hẳn là ở phía trước gần đây.” Người đi theo phía sau thấp giọng nói, sợ mình phạm sai lầm sẽ khiến cho Mạc Tiếu Phàm không vui.
Mạc Tiểu Phàm không đáp, ánh mắt của cô ấy nhìn xung quanh sân bay như muốn tìm kiếm ai đó.
Đúng là trời xanh không phụ lòng người.
Khẽ liếc mắt, cô ta đã bắt gặp một bóng người cao lớn và nghiêm nghị đứng ở lối ra C3.
“Hội trưởng!” Mạc Tiếu Phàm hét lên.
Thẩm Diệu Chu thậm chí không quay đầu lại, cậu ấy liếc nhìn bóng dáng của Tống Ỷ Thi, rồi đột nhiên lao vào trong mưa.
Mạc Tiểu Phàm bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cậu ấy xa dần: “...”
Tống Ỷ Thi đang cầm ô, mưa cũng đã ngớt rồi, chỉ cần cô đi chậm thì sẽ không bị ướt. Vì thế nên hiếm khi cô có một số cảm xúc tích cực đối với Sở Nghệ Niên.
Nhìn những bóng người vội vã chạy qua, cảm giác một mình cầm ô thật sự quá...
“Hả?” Tống Ỷ Thi sửng sốt một chút.
Chàng trai chạy nhanh cả một đường, nhanh chóng đứng bên cạnh cô rồi giật lấy cán ô từ tay cô. Bá đạo đến mức không thể chấp nhận được.
“Tôi cầm cho cậu.” Giọng nói chàng trai lạnh lùng vang lên bên tai, đồng thời Tống Ỷ Thi cảm giác được nhiệt độ trên người cậu ấy hoàn toàn bao phủ lấy cô, hình như trong đó còn có hương thơm thanh mát.
Tống Ỷ Thi sững người.
Bên trong ô thì sạch sẽ, ngăn nắp. Bên ngoài chiếc ô thì như đàn gà chết đuối.
Cô nghiến răng nghiến lợi, lại giậm chân một cái, dậm nước cao nửa mét, dần dần chạm đến ống quần của Thẩm Diệu Chu, nhưng cuối cùng cô không hạ quyết tâm chạy ra khỏi ô, thà dầm mưa chứ cũng không muốn nhìn mặt Thẩm Diệu Chu.
Cô chỉ có thể thì thầm: “Chiếc ô quá nhỏ, không che được cho chúng ta mà chỉ che được một người thôi. Thật đấy.”
Thẩm Diệu Chu chỉ nhẹ giọng nhắc nhở cô: “Bóng dáng của thầy giáo đã gần khuất bóng rồi.” Ý là nhanh chóng đuổi theo, đừng chậm trễ.
Tống Ỷ Thi hơi động đậy, nhưng vẫn là không nhịn được nhỏ giọng nói: “Thật là, nhìn xem, mưa rơi hết lên người tôi rồi, tại cậu cao quá...” Cô giơ tay khoa tay múa chân nói: “Mưa rơi nghiêng đều rơi hết vào người tôi rồi.”
Thẩm Diệu Chu không nói lời nào cả, nhưng đôi chân dài vẫn đi về phía trước.
Tống Ỷ Thi buộc phải đi theo vài bước, cặp chân ngắn của cô đi theo cũng hơi mỏi.
“Cậu không tin tôi à? Nhìn tôi này! Nhìn tôi...” Tống Ỷ Thi nắm lấy tay áo của cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu đang ấp úng thì Tống Ỷ Thi đã nắm lấy tay áo của cậu ấy và cố gắng kéo nó về phía mình. Thẩm Diệu Chu chỉ đành mặt đối mặt với cô.
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên, tức giận chỉ vào mặt cậu ấy rồi nói: “Nhìn! Nhìn kỹ đi! Có phải nước mưa dính đầy trên mặt tôi...”
Nghe thấy âm thanh, Thẩm Diệu Chu tự nhiên rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên mặt cô.
Cô không nói dối, đúng là đã có một ít nước mưa rơi trên mặt.
Giọt nước lướt qua trán cô, rơi xuống hàng mi dài đang rũ xuống, đôi mắt như phủ một tầng sương nước, sáng ngời như pha lê, còn đôi môi tựa hồ cũng thấm nước căng mọng như cánh hoa được sương gột rửa. Mái tóc trên trán cũng có chút ướt sũng, dính vào má khiến viền khuôn mặt lại càng nhỏ, lại thêm đôi mắt ngấn nước đáng thương không thể tả.
Cô giận dữ nói, miệng nhỏ xinh xắn cứ mở ra và đóng lại.
Thẩm Diệu Chu nghe không rõ về sau cô cô nói cái gì mà cậu ấy chỉ muốn giơ tay những lọn tóc ướt đẫm của cô sang một bên.
Hơi thở của Thẩm Diệu Chu hơi thay đổi.
Mạc Tiểu Phàm đứng ở xa xa, mở to hai mắt nhìn cảnh tượng này. Thẩm Diệu Chu cầm ô cùng Tống Ỷ Thi nhìn nhau dưới mưa, màn mưa dày đặc ngăn cách giữa họ và những người đi đường xung quanh thành hai thế giới. Thẩm Diệu Chu cụp mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Ỷ Thi.
Mạc Tiếu Phàm cảm thấy mình như bị nhồi máu cơ tim đột ngột.
Ahhh!
Tống Ỷ Thi, đứa con gái chết tiệt này!
Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của cô liền sẽ bị quyến rũ!
“…Cậu không thấy mình hơi quá đáng hả?” Tống Ỷ Thi tức giận lau mặt.
Thẩm Diệu Chu nheo mắt lại, nhưng vẫn không nói chuyện mà cậu ấy chỉ xoay người, đồng thời nghiêng ô bên làm cho mặt ô nghiêng về phía Tống Ỷ Thi, hạ thấp ô xuống.
Thẩm Diệu Chu: “Được rồi.”
Tống Ỷ Thi: “...”
Thẩm Diệu Chu: “Đi thôi.”
Tống Ỷ Thi: “...”
Thôi được rồi, cũng chẳng có lý do gì từ chối nữa.
Vì chiều cao của chiếc ô đột ngột giảm xuống, nên trông có vẻ như Thẩm Diệu Chu đội chiếc ô lên đầu. Nhìn từ phía sau, một người thì chỉ che được đầu, còn một người che được đến nửa lưng, nhìn có vẻ hơi lố bịch nhưng tạo thành một bức tranh khá đẹp. Giống như chiếc ô này bao bọc hai người họ lại với nhau.
Lúc sau, giáo viên phía trước mới nhận ra rằng các học sinh có vẻ không bắt kịp.
Giáo viên vội vàng quay đầu lại nhìn, còn hét to: “Mau lên! Đừng để tụt lại phía sau...” Đến khi nhìn thấy Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu cầm ô đi đến thì giáo viên mới thở phào nhẹ nhõm, giáo viên sợ Thẩm Diệu Chu không quen.
Chẳng mấy chốc, tất cả họ đều đi bộ đến chỗ xe buýt do trường sắp xếp.
Những người khác đã đi lên trước, vì vậy Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu là những người cuối cùng, sau khi giáo viên ngồi xuống thì giáo viên lập tức ngẩng đầu lên và hét lớn về hướng hai người họ: “Mau lên!”
Thẩm Diệu Chu đẩy nhẹ eo của Tống Ỷ Thi.
“Đi lên đi.”
Tống Ỷ Thi gần như nhảy dựng lên vì kinh ngạc.
Cô đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Diệu Chu, sau đó nắm lấy tay vịn chạy nhanh lên.
Thẩm Diệu Chu đứng tại chỗ, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống tay, như thế cảm thấy được gì đó. Ngón tay thon dài của cậu ấy duỗi ra, nhưng trong lòng bàn tay lại không có gì cả. Nhưng lại giống như vận mệnh đã sắp đặt, cậu ấy đã bắt được một thứ gì đó.
Có lẽ là... cái cảm giác mềm mại và mỏng manh, được giữ trong lòng bàn tay cậu ây. Vòng eo của cô vừa mềm vừa nhỏ.
Thẩm Diệu Chu híp mắt, vẻ mặt không chút thay đổi. Cậu ấy từ từ đóng ô lại, đứng thẳng lưng. Sau đó cậu ấy cầm ô lên xe.
Có người thốt lên: “Sao hội trưởng Thẩm lại ướt hết vậy?”
Đồng phục áo ngoài không chỉ ướt sũng, mà tóc cũng ướt, có vài lọn tóc ướt xõa xuống dính trên trán cậu ấy nhưng cũng không làm cho cậu ấy có vẻ chật vật mà ngược lại càng làm cho khuôn mặt luôn có vẻ lạnh lùng của cậu ấy có thêm một chút dịu dàng.
Không….không chỉ có thế!
Trên quần của Thẩm Diệu Chu, rõ ràng có một vệt nước bùn bắn tung tóe.
“Mình có khăn giấy ướt đây, hội trưởng mau lấy để lau đi.” Một cô gái đỏ mặt đưa khăn giấy ra.
Thẩm Diệu Chu nhíu mày, không trả lời.
Cô gái giơ lên một lúc, cũng thấy hơi xấu hổ.
Ngay lúc này Thẩm Diệu Chu đưa ô qua cho cô gái đó rồi nhờ cô gái đưa cho Tống Ỷ Thi: “Cầm lấy.”
“...” Cả khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay tức giận.
Cô gái đó không còn cách nào khác đành xấu hổ rút tay về, khô khan nói: “Ai mà đáng ghét quá vậy? Đi mà không nhìn đường hay sao? Làm cho hội trưởng Thẩm ướt cả người!” Cô gái dùng lời nói trút giận để che đậy sự bối rối của mình.
Thẩm Diệu Chu không đáp lại lời của cô gái ấy mà chỉ liếc nhìn Tống Ỷ Thi.
Người đáng ghét sao?
Đối với cô, thì cậu ấy có vẻ chính là người cô ghét.
Tống Ỷ Thi tránh đi ánh mắt của Thẩm Diệu Chu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, giả vờ rằng người mà cô gái kia mắng không phải mình.
Cũng may tính tình Thẩm Diệu Chu quá lạnh lùng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không có nói thêm cái gì nữa.
May mắn thay, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến nhưng đường không bị ngập quá nhanh nên xe buýt đã có thể đến khách sạn một cách an toàn.
Giáo viên dẫn đoàn xuống xe trước để nhận phòng, trong khi những người khác thì đợi ở khu vực sảnh chờ.
Những người khác đều cởi áo khoác ướt sũng, hoặc thấp giọng nói chuyện, hoặc cúi đầu nghịch điện thoại, có người đang nghe điện thoại ... Chỉ có Tống Y Thạch và Thẩm Diệu Chu là khác.
Thẩm Diệu Chu ngồi thẳng trên sô pha, không có ý định nói chuyện cùng người khác. Có lẽ đối với cậu ấy thì hành động như thế rất là vớ vẩn tầm phào.
Còn Tống Ỷ Thi thì sao?
Cô nhờ người phục vụ khách sạn mượn một ít khăn giấy, ngồi xổm xuống cẩn thận lau vết bùn đất và vết bẩn trên ô.
Chắc chắn phải trả lại cho Sở Nghệ Niên. Nếu không thì khi cô giữa nó, dường như sẽ luôn có một mối liên hệ nào đó, như thế quá nguy hiểm!
Cô còn phải lau chùi sạch sẽ trước khi trả lại cho anh. Nếu không, nhỡ Sở Nghệ Niên nghĩ rằng cô gái này không thèm tôn trọng sự giúp đỡ của người khác, vậy mà cô ấy dám trả lại cho mình một chiếc ô bẩn, hay lắm, cô ấy đã thu hút được sự chú ý của tôi... Ọe.
Tống Ỷ Thi từ chối!
Để ngăn chặn tình trạng này và vì đại chúng thì tốt hơn là nhanh chóng dẹp khả năng ấy đi nó đi luôn!
Tống Ỷ Thi đang lau ô ở đằng kia, còn Thẩm Diệu Chu thì lại đang nhìn cô.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, chân tay mảnh khảnh giống như đang cuộn tròn thành một quả bóng. Thẩm Diệu Chu không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng từ động tác cẩn thận của cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô lúc này rất là nghiêm túc.
Có phải chiếc ô này rất quan trọng không? Nhưng nó chỉ là một chiếc ô trông chẳng khác gì bình thường.
Một bạn cùng lớp ở đầu bên kia hét lên: “Chết tiệt, Sở Nghệ Niên lại lên top tìm kiếm.”
“Để tôi xem nào, cho tôi xem với, cậu đang nói cái gì đấy?”
“Anh ấy mặc áo mưa ra ngoài... ah, anh ấy mặc áo mưa trông đẹp trai quá! Trông anh ấy không chật vật tẹo nào!”
“Này, không đúng. Tớ nhớ trợ lý của nam thần luôn chuẩn bị sẵn một chiếc ô. Chiếc ô đó hay được thấy bên cạnh nam thần mà. Chiếc ô đấy là quà từ nhãn hàng, trên tay cầm với mặt ô đều có tên của nam thần...”
Đôi mắt của Tống Ỷ Thi đột nhiên mở to, theo phản xạ cô che tay cầm ô.
Bề mặt của chiếc ô đen kịt, tên thêu trên đó rất khó thấy nhưng tay cầm lại cực kỳ dễ thấy.
Tống Ỷ Thi cảm thấy mình giống như một tên trộm, cô lặng lẽ cất chiếc ô đi, mặc kệ nó đã khô hay chưa. Cô cuộn nó lại trước rồi thắt khóa lại, để không ai có thể nhìn thấy tay cầm của chiếc ô.
Thẩm Diệu Chu bình tĩnh nhìn vào hành động của cô.
Từ khi cô quay đầu lén lút nghe người khác nói chuyện phiếm, sau đó đột nhiên quay đầu lại, hai mắt hơi trợn tròn lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng dùng một tay che ô... cho đến khi cô gấp ô lại. Cậu ấy đã nhìn thấy hết.
Làm thế nào biểu cảm trên khuôn mặt của một người có thể thay đổi nhiều như vậy?
Mở to mắt, mím môi, phồng má, thở phào nhẹ nhõm... Trong thời gian ngắn, cô đã thực hiện nó trên khuôn mặt. Còn có một chuyển động không thể diễn tả ở khóe mắt và lông mày nữa.
“Được rồi, thủ tục nhận phòng hoàn tất, mấy em mỗi người cầm chứng minh thư cùng thẻ phòng, chúng ta lên lầu tắm nước nóng...” Thầy giáo vừa nói vừa phân phát đồ vật trong tay cho bọn họ.
Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu là người nhận thẻ phòng cuối cùng.
Thầy giáo cười nói: “Thầy đặc biệt xếp cho hai đứa ở cạnh nhau đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể trao đổi với nhau.”
Tống Ỷ Thi: “...”
Không, không, không có tiện đâu thầy!
Vẻ mặt Thẩm Diệu Chu không thay đổi, nhận lấy: “Vâng, cảm ơn thầy.”
Mọi người chia ra thành từng nhóm đi thang máy lên tầng. Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu ở nhóm cuối cùng, trong thang máy chỉ còn lại lác đác vài người. Tống Ỷ Thi vô thức hô hấp cẩn thận hơn.
“Thật là có duyên.” Sở Nghệ Niên ngồi ở lầu hai nhà ăn, nhìn xuyên qua cửa thủy tinh trong suốt nhìn thấy cảnh tượng ở đại sảnh dưới tầng.
Anh đặt dao nĩa trong tay xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Người đại diện sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Cậu Sở, cậu định đi đâu vậy?”
Sở Nghệ Niên vẻ mặt lãnh đạm: “Đi lấy ô của tôi.”
Người đại diện ngây người nhìn bóng lưng rời đi của anh.
Chiếc ô đó... Hồi đó, nhãn hàng đã đưa hơn chục chiếc, tất cả đều có tên của Sở Nghệ Niên trên đó. Từ khi nào thì cậu Sở lại keo kiệt như thế, ô đã đưa cho fan cũng muốn đòi lại?
Không đúng, vậy thì ... chẳng nhẽ đấy không phải là fan?
Không phải là fan thì là gì?
Người đại diện tự đưa mình vào ngõ cụt
Tống Ỷ Thi thấy Thẩm Diệu Chu quẹt thẻ trước để vào phòng, cô lập tức cảm thấy hô hấp của mình đều đặn hơn rất nhiều, ngay cả không khí cũng trở nên trong lành. Rồi sau đó cô cũng mở cửa phòng, bước vào và quay người đóng cửa lại nhưng cánh cửa không nhúc nhích vì có một bàn tay vươn ra đã chặn cửa lại.
“Em lấy ô của anh rồi, mà sao vẫn còn ướt thế?” Sở Nghệ Niên lấy tay vén nhẹ mớ tóc mái còn ướt trên trán của cô: “Lần này mà sốt cao thì không ai cõng em đi bệnh viện đâu. “
Cô đã trốn tránh anh quá nhiều lần rồi. Điều này khiến Sở Nghệ Niên hiếm khi làm việc tốt nhưng thậm chí không nhận được một lời cảm ơn, cảm thấy không hài lòng.
Anh phải khéo léo nhắc nhở cô.
Ít nhất……
Ít nhất thì cô cũng phải gọi một tiếng “anh trai” coi như lời cảm ơn, không phải sao?
Tống Ỷ Thi trợn tròn mắt, cô nhìn rõ ràng người trước mặt, suýt chút nữa không thở nổi.
Aaaaaa.
Không khí như chuyển từ mùi chanh sang mùi cá ươn trong tích tắc!
...
Đứng trong phòng khách sạn, Thẩm Diệu Chu trong đầu vô thức quanh quẩn một câu.
Chiếc ô... là của Sở Nghệ Niên đưa cho? Thẩm Diệu Chu cau mày.