Thẩm Diệu Chu giơ tay bấm chuông cửa.
.......
Đúng lúc Tống Ỷ Thi mặc một chiếc áo phông và quần thể thao bước ra ngoài, bên ngoài còn quấn thêm một chiếc váy ngủ.
Sở Nghệ Niên liếc mắt nhìn cô.
Ngay cả khi cô bọc mình như một cái bánh ú, nhưng khi vừa bước ra từ phòng tắm, cả người cô bị cái nóng bao trùm, làn da bị hơi nước làm cho hồng hào hẳn lên, ngay cả đôi mắt ngấn nước liếc mắt nhìn sang cũng tràn đầy cảm xúc dạt dào.
Sở Nghệ Niên: “Chờ một chút, anh đi mở cửa cho.”
Tống Ỷ Thi liên tục lắc đầu: “Không, không, không được.”
Lỡ như người bên ngoài là giáo viên, hay một học sinh nào đó, hoặc người phục vụ tới tìm cô, bây giờ mà mở cửa ra thì sao cô tẩu thoát kịp khỏi phòng chứ?
Tống Ỷ Thi bướng bỉnh đi về phía cửa.
Sở Nghệ Niên thở dài một hơi, anh đứng dậy đi theo sau cô.
Tống Ỷ Thi mở cửa trước.
Sở Nghệ Niên đứng phía sau, như làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô vậy.
“Thẩm... Thẩm Diệu Chu?” Tống Ỷ Thi mở cửa ra nhìn, cô sửng sốt, theo phản xạ muốn đóng cửa lại.
Nhưng khổ nỗi động tác của Thẩm Diệu Chu lại nhanh hơn cô, cậu ấy đẩy cửa mạnh một cái, trông thì tưởng là động tác tự nhiên, nhưng lại mang theo sức lực rất lớn.
Biểu cảm của Sở Nghệ Niên trở nên lạnh lùng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu ngơ ngác nói: “Tôi không vào phòng được.”
Tống Ỷ Thi: ?
Tống Ỷ Thi: “Thẻ phòng của cậu đâu?”
Thẩm Diệu Chu: “Lúc nãy ra khỏi phòng quên mang theo rồi.”
“Vậy thì gọi điện thoại nhờ giáo viên làm lại thẻ cho...”
“Tôi cũng không mang theo điện thoại.”
“...”
Thẩm Diệu Chu cũng có lúc phạm phải loại sai lầm tức lộn ruột như vậy sao!
Tống Ỷ Thi lập tức nhớ đến chiếc điện thoại di động mà Vu Mẫn đã mua cho mình.
May mắn thay cô vẫn còn giữ nó!
Tống Ỷ Thi buông tay nắm cửa, quay người đi lấy điện thoại: “Vậy cậu đợi chút, tôi gọi điện thoại cho giáo viên.”
“Ừ.” Thẩm Diệu Chu đáp một tiếng, sau khi Tống Ỷ Thi xoay người vào trong, cậu ấy cũng nối gót vào theo.
Sở Nghệ Niên thoáng chạm vào mắt cậu ấy, cả hai người đều tỏa ra ánh mắt sát khí đầy lạnh lùng.
Tống Ỷ Thi kéo chiếc ba lô của mình ra khỏi phòng tắm, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu lục tìm điện thoại.
Cô không lưu nhiều số trong danh bạ điện thoại di động, hơn nữa cũng hiếm khi sử dụng điện thoại di động của mình, cho nên cô toàn để điện thoại trong ba lô của mình để tránh làm mất.
“Điện thoại đâu mất rồi?” Tống Ỷ Thi cau mày vừa lục tìm vừa lẩm bẩm.
Còn Sở Nghệ Niên và Thẩm Diệu Chu ngồi trên ghế sô pha đối diện nhau, rõ ràng hình ảnh “nước sông không phạm nước giếng“.
Không khí trong phòng bỗng chốc cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng nói càm ràm của Tống Ỷ Thi.
“A, tìm thấy rồi.” Tống Ỷ Thi lấy điện thoại di động ra, sau đó giở cuốn sổ do nhà trường cung cấp tìm được số điện thoại của giáo viên, cô nhấn nút bấm gọi.
“Bíp… bíp…” Trong không gian im lặng, âm thanh chờ đợi bên kia bắt máy dường như dài đến vô tận.
“Sao không ai trả lời nhỉ?” Tống Ỷ Thi rút màn hình điện thoại nhìn lên màn hình.
Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói: “Hôm nay mọi người đều mắc mưa, có lẽ là đã đi tắm rồi đi ngủ sớm rồi.”
Tống Ỷ Thi không quay đầu nhìn lại. Cô không bỏ cuộc, gọi thêm vài cuộc nữa, mỗi lần đều phải chờ dài mòn mỏi, cuối cùng một giọng nữ máy móc truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Tống Ỷ Thi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúp máy, cất điện thoại vào trong túi.
Cô nhìn Thẩm Diệu Chu bằng vẻ mặt đau khổ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Diệu Chu đưa tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tống Ỷ Thi vuốt ve mặt sau chiếc điện thoại một lúc, sau đó mới miễn cưỡng đưa nó cho cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu nhập một dãy số, bấm gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Là tôi, Thẩm Diệu Chu. Tôi không mang theo thẻ phòng nên bị khóa cửa bên ngoài rồi.”
“Bây giờ tôi đang ở 631.”
Cậu ấy nói vài ba câu với bên kia, sau đó cúp điện thoại và trả điện thoại cho Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi chọn một ghế sô pha cách xa hai người kia rồi ngồi xuống, cô hỏi: “Thế nào rồi?”
Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói: “Lát nữa sẽ có người đến đón.”
“Vậy thì tốt!” Lông mày Tống Ỷ Thi nhanh chóng dãn ra, tâm tình thoải mái hơn hẳn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mi mắt cô càng thêm rạng ngời, thậm chí còn vô thức truyền đi dòng cảm xúc tích cực cho người xung quanh.
Nhìn thấy vấn đề phiền toái của Thẩm Diệu Chu đã được giải quyết xong xuôi, Tống Ỷ Thi có thể không vui sao?
Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Sở Nghệ Niên. Ngay lúc đó, khóe miệng của anh khẽ nhếch lên.
Căn phòng nhanh chóng trở về bầu không khí im lặng lạnh lẽo như lúc ban đầu.
Tống Ỷ Thi xấu hổ đến nỗi muốn thoát xác khỏi cái nơi này.
Cô nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Ba người họ ngồi cùng nhau thành một hình tam giác, điều này rất rất rất kỳ cục!
Ba người bọn họ ngồi tù tì liên tục mười phút như thế.
Tống Ỷ Thi mở to mắt nhìn chằm chằm.
Thẩm Diệu Chu không rời đi thì không nói làm gì, nhưng tại sao Sở Nghệ Niên lại không đi chứ? Anh muốn ngồi đây diễn tấu với cô à? Hay đang chờ đợi lượt về của mình?
Cuối cùng Thẩm Diệu Chu hắt hơi một cái phá vỡ sự im lặng từ nãy giờ.
Cậu ấy sụt sịt, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế sofa.
Nhưng cái hắt hơi này giống như sự khởi đầu của một câu thần chú hắc ám vậy.
“Hắt xì, hắt xì,....”
Thẩm Diệu Chu bắt đầu hắt hơi không ngừng, một tay cậu ấy nắm chặt tay vịn của ghế sô pha, khi hắt hơi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, dáng người không hề lay động.
Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Diệu Chu ngày càng tồi tệ, Tống Ỷ Thi thầm nghĩ nếu không chịu làm gì, rất có thể sau này sẽ bị hội trưởng Thẩm coi là người đã chứng kiến giây phút ô nhục của mình, rồi sau đó còn cho người đi ám sát cô nữa thì sao?
Tống Ỷ Thi chỉ vào khăn tắm trong tay mình cùng với hộp thuốc, nói: “Cậu có thể dùng mấy thứ này.”
Sau khi nói xong, Tống Ỷ Thi cảm thấy lời nói của cô có vẻ hơi thờ ơ. Vì vậy, cô đứng dậy, đi tới, cầm lấy ấm nước trên bàn trà: “Tôi đun nước nóng cho cậu nhé?”
Nói xong, không đợi Thẩm Diệu Chu trả lời, cô xoay người đi tới bồn rửa tay, rửa sạch ấm đun nước, đổ đầy nước, đun sôi, sau đó tráng qua ly... Động tác này lập đi lập lại ba lần, tiếp đó mở nắp chai nước khoáng, đổ nước vào ấm, cắm điện nấu nước sôi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Sở Nghệ Niên càng co giật nhiều hơn.
Chẳng lẽ Thẩm Diệu Chu không có tay sao? Sao lại để một cô gái nhỏ cứ chạy tới chạy lui vì cậu ta như vậy chứ?
Tống Ỷ Thi không hẳn là vì cậu ấy, nhưng Sở Nghệ Niên vẫn cảm thấy rất khó chịu khi thấy một người được mình nâng niu che chở lại bày tỏ thiện chí quá mức với người đàn ông khác.
Cho dù là có ý muốn bày tỏ thiện chí, chẳng lẽ cô phải thể hiện trước mặt cậu ta sao?
Khi Sở Nghệ Niên nhìn động tác đun sôi của Tống Ỷ Thi, Thẩm Diệu Chu cũng đang nhìn cô. Chẳng qua, cậu ấy còn chưa kịp suy nghĩ cái gì thì đã hắt xì một cái rõ to, kèm theo đó là triệu chứng cổ họng khô ngứa không chịu nổi.
Tống Ỷ Thi rót cho Thẩm Diệu Chu một cốc nước nóng.
Ngón tay Thẩm Diệu Chu hơi lạnh, nhưng lúc vừa chạm vào thành cốc, cậu ấy cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu ấy ngước mắt lên nhìn Tống Ỷ Thi, nhưng cô không thèm quay sang nhìn lại.
Bỗng dưng Thẩm Diệu Chu cau mày lại.
Sau đó cậu ấy nghe thấy Tống Ỷ Thi hỏi: “Cậu có bị sốt không?”
Sở Nghệ Niên ngồi bên im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Phát sốt rồi thì cứ gọi thẳng số cấp cứu để bệnh viện đưa đi.”
Thẩm Diệu Chu đưa tay sờ trán. Một lúc sau, cậu ấy mấp máy môi: “...Tôi không cảm thấy gì hết.”
Tống Ỷ Thi hít một hơi, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Nghệ Niên: “Anh sờ cậu ấy thử xem.”
Sở Nghệ Niên:?
“Anh sờ cậu ấy thử xem!”
Sở Nghệ Niên: …?
Anh không biết tai mình có vấn đề hay là miệng Tống Ỷ Thi có vấn đề nữa.
Bắt anh chạm vào Thẩm Diệu Chu sao? Thế thì thà chặt đầu Thẩm Diệu Chu còn nhanh hơn.
Tống Ỷ Thi đưa tay lên, nhỏ giọng nói với anh: “Nam nữ khác nhau, em không thể sờ vào cậu ấy được, anh thử sờ vào cậu ấy xem có nóng hay không.”
Thẩm Diệu Chu nhướng lông mi mình lên, lại quay sang nhìn Tống Ỷ Thi.
Cậu ấy không thể đọc thấu được suy nghĩ trong lòng cô.
Nói cô ghét cậu ấy, nhưng cô lại đun nước cho cậu ấy, lại còn để ý xem cậu ấy có sốt hay không...Sự thờ ơ và vô tình ban đầu trong đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Diệu Chu đã bị chiếm giữ bởi một màu sắc kỳ lạ khác.
Sau đó Thẩm Diệu Chu nghe thấy Tống Ỷ Thi buồn bã nói: “Lỡ cậu ấy phát sốt chết queo chỗ này thì tính làm sao?”
Thẩm Diệu Chu: “...”
Là do cậu ấy suy nghĩ nhiều quá rồi..
Sở Nghệ Niên cười thành tiếng.
Anh nói: “Được rồi, để anh giúp em xem.”
Tâm trạng dường như vui vẻ hơn rất nhiều.
Thẩm Diệu Chu lạnh lùng từ chối: “Không cần, không cần quấy rầy cậu Sở như vậy.”
Vừa nói, cậu ấy vừa dùng một tay mở hộp thuốc, lấy một viên thuốc chống cảm lạnh cho vào miệng, sau đó cúi đầu uống nước nóng.
Nước trong cốc được pha bằng nước khoáng lạnh nên không nóng lắm, Thẩm Diệu Chu uống một hơi cạn sạch.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Cậu Thẩm? Cậu có ở trong đó không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi mơ hồ.
Thẩm Diệu Chu đứng lên: “Tôi đi đây.”
Tống Ỷ Thi liên tục gật đầu: “Ừ.” Cậu mau đi lẹ đi!
Thẩm Diệu Chu nhìn chằm chằm cô: “Cám ơn.”
Lúc này trên gương mặt của Tống Ỷ Thi lộ ra nụ cười tươi: “Không cần cám ơn đâu.” Thật tốt, xem ra không cần lo lắng Thẩm Diệu Chu trả thù rồi.
Thẩm Diệu Chu quay người bước ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, bên ngoài đã có một người đàn ông đứng đợi, có lẽ là trợ lý của Thẩm Diệu Chu, đằng sau còn mang theo vài vệ sĩ.
“Cậu Thẩm, bà chủ muốn dẫn cậu sang bên kia.” Vệ sĩ nói.
“Đi bệnh viện trước đi.”
Vệ sĩ lập tức căng thẳng: “Cậu bị thương chỗ nào sao?”
“Không, tôi bị cảm.” Thẩm Diệu Chu nói xong chợt nhận ra trong bụng có một khối ấm nóng bao trùm, cổ họng khô ngứa không ngừng hắt hơi, muốn kìm lại nhưng không sao kìm lại được có chút ổn.
Có phải cô đều đối xử như vậy với mọi người không?
Cho dù đó là người cô ghét.
“Cậu Sở?” Thấy cậu ấy cứ ngẩn ngơ không chịu nói gì, vệ sĩ đành lên tiếng nhắc nhở.
“Tôi không sao, không cần đi bệnh viện nữa đâu, đi thẳng đến chỗ kia.”
“Vâng.”
Các vệ sĩ che chắn xung quanh Thẩm Diệu Chu và đưa cậu ấy ra ngoài xe.
Cũng không biết số 631 là phòng của ai nữa. Nhưng cậu chủ Sở có thể nghỉ ngơi trong phòng của người khác, chuyện này.... thật khó mà tin nổi.
Thẩm Diệu Chu vừa rời đi, áp lực bủa vây Tống Ỷ Thi lập tức giảm đi một nửa.
Cô chớp chớp mắt hỏi Sở Nghệ Niên: “Anh còn gì muốn nói với em không?” Ngụ ý chính là “hết chuyện rồi thì anh mau rời khỏi đây giùm cái“.
Điện thoại di động trong túi quần của Sở Nghệ Niên rung lên không biết bao nhiêu lần. Nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, anh cười nói: “Cầm lấy ô rồi thì mau đi thôi.”
Có quá nhiều tay săn ảnh đang nhìn chằm chằm vào anh.
Nếu mà muộn hơn chút nữa, mấy tay săn ảnh đó nhìn thấy anh rời khỏi nhà của Tống Ỷ Thi thì sẽ rất phiền phức.
Tống Ỷ Thi rất vui, nhanh chóng làm động tác “tạm biệt” với anh: “Không tiễn nhé.”
Sở Nghệ Niên nhớ lại vừa rồi hình như cô cũng không tiễn Thẩm Diệu Chu ra ngoài, trái tim của Sở Nghệ Niên tự dưng cảm thấy thư thái hơn, cho nên anh cũng sẽ không chấp nhất với Tống Ỷ Thi mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Anh gật đầu nói: “Được rồi, không cần tiễn anh đâu.”
Sau đó anh cầm ô bước ra ngoài.
Sau khi bóng dáng của Sở Nghệ Niên biến mất ngoài cửa, Tống Ỷ Thi lẩm bẩm trong miệng: “Xuống đây chỉ vì cái ô thôi sao?”
Nhưng dù thế nào đi nữa, người cũng đã đi mất, đó mới điều tuyệt nhất! Ô cũng đã mang đi rồi, bớt được mấy chuyện vướng víu, thật tuyệt vời!
Tống Ỷ Thi sung sướng ném mình lên chiếc giường êm, sau đó cái chân vướng vào một thứ gì đó.
Cô nghiêng đầu nhìn sang.
“Chết tiệt! Tại sao áo khoác của Sở Nghệ Niên vẫn còn ở đây?”
Căn phòng Sở Nghệ Niên nằm ở trên lầu, toàn bộ lầu đều được bao trọn hết cả.
Khi lên lầu, người quản lý đã đứng đợi anh trước cửa. Nhìn thấy anh vẫn bình an vô sự, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh không mang theo bất kỳ trợ lý hay vệ sĩ nào, đi gì mà lâu quá trời, gọi điện thoại cũng không được, tôi cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì rồi...”
“Tôi là người lớn, không phải trẻ con.” Sở Nghệ Niên nói với giọng điệu thoải mái, thậm chí giở giọng nói đùa nữa.
Trợ lý chạy ra ngoài đón anh.
Anh ta cũng ngạc nhiên: “Anh lấy lại cái ô thật sao?”
“Ừ.” Sở Nghệ Niên trả lời, đột nhiên nghĩ tới một câu, nói: “Có mượn có trả, mốt mượn nữa cũng không sao.”
Người trợ lý hiện nguyên dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.
Không đúng, chỉ vì một cái ô mà anh xuyên tạc cả thành ngữ tục ngữ luôn à?