Cuộc thi này có tên đầy đủ là 21st Century National English Contest for Middle School, chỉ có thể đăng ký thông qua các trường học. Vốn dĩ cuộc thi này rất bình thường, nhưng nó lại trở thành một nơi tốt để các trường trung học cơ sở lớn thể hiện.
Các trường trung học cơ sở lớn cũng treo mức tiền thưởng rất cao cho cuộc thi.
Nhà trường muốn giành được giải thưởng lớn trong cuộc thi này, các học sinh cũng vậy. Không ai muốn mất mặt trong một cuộc thi như vậy cả, thậm chí nặng hơn là mất tiền thưởng.
Nhưng cuộc thi không khó như Tống Ỷ Thi nghĩ.
Vòng đầu tiên của cuộc thi được tổ chức tại các khu vực, nghĩa là chọn các quán quân và á quân từ các khu vực cấp thành phố trước, sau đó sẽ tiến hành các cuộc thi nhóm cấp tỉnh và toàn quốc. Nói cách khác, nếu trình độ tổng thể của một khu vực nào đó rất yếu thì càng dễ dàng giành được giải thưởng ở khu vực đó hơn, chỉ cần vượt qua những người yếu kém kia là được.
Bên cạnh đó, ngoài bài thi trên giấy, trong cuộc thi còn có phần ứng dụng thực tế, đó là liên kết bài hùng biện tiếng Anh.
Bởi vì có khá nhiều trường trung học cơ sở tư thục tham gia cuộc thi, nên các khoản đầu tư dành cho cuộc thi cũng rất nhiều, thậm chí còn có đài truyền hình và các phương tiện truyền thông khác phát sóng trực tiếp cuộc thi.
Toàn bộ cuộc thi sẽ được hoàn thành dưới sự giám sát của giám thị hội trường và cả dưới máy quay. Trông như một gameshow sống còn.
Năm nào Thẩm Diệu Chu cũng chiếm được spotlight, tuy mọi người không biết về gia thế của cậu ấy nhưng ai cũng biết về vẻ đẹp trai của cậu ấy. Tính trên cả nước thì có vẻ Thẩm Diệu Chu đã kiếm được rất nhiều fan qua các cuộc thi.
“Bạn học Thẩm Diệu Chu rất nhạt nhẽo, mấy đài truyền hình cũng không thích quay cậu ấy. Tống Ỷ Thi, lần này dựa hết vào em nhé.” Giáo viên dẫn đội nói với Tống Ỷ Thi cùng một nụ cười tràn đầy hy vọng.
WTF?
Dựa vào cô?
Không được đâu.
Thẩm Diệu Chu đang ngồi bên cạnh nheo mắt lại khẽ liếc nhìn cô.
“Được rồi, mọi người tụ họp lại đây đi. Các học sinh xuống xe theo thứ tự, xếp hàng kiểm tra an ninh rồi tiến vào hội trường. Chỗ ngồi của chúng ta ở khu A3, rất gần phía trước... Đeo huy hiệu cuộc thi cấp lên...” Giáo viên dẫn đội vỗ tay, nói xong những điểm cần lưu ý rồi mới quay người đi trước.
Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu lần lượt xuống xe.
Sau khi xuống xe, Tống Ỷ Thi nghe thấy một nhóm nhỏ các bạn học nữ hét lên kinh ngạc.
Nhưng giọng nói của họ lại bị át đi bởi tiếng ồn ào xung quanh. Sân bên ngoài hội trường rất rộng, có nhiều người đang xếp hàng để vào hội trường, mỗi người một câu cũng có thể biến thành đàn vịt hơn mười ngàn con đang hòa tấu.
Ngoại trừ những người đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệu Chu, phần lớn người còn lại thì nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ Thi.
Con trai bị hấp dẫn bởi người khác giới xinh đẹp là điều bình thường, nhưng hầu hết các cô gái cũng thích nhìn người cùng giới xinh đẹp, họ sẽ vô thức nhìn xem trang điểm của đối phương có xinh không, váy có đẹp không, đồng thời tranh thủ nghĩ mua đồ đó ở đâu.
Hầu như tất cả ánh mắt đều mang theo thiện ý nên Tống Ỷ Thi không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến cô thoải mái hơn.
Được bao quanh bởi đám đông khiến cô cảm thấy an toàn gấp đôi.
Chẳng mấy chốc, cô và Thẩm Diệu Chu đã xếp hàng để vào hội trường trước.
Tống Ỷ Thi mơ hồ nghe được phía sau có người nói: “Ê, tụi mình đi vào...”
“Đi vào sớm vậy, tôi còn chưa nhìn xong.”
“Lát nữa từ từ nhìn tiếp, người ta ngồi trên đài cao, cậu muốn nhìn bao nhiêu cũng được.”
“Ai biết cô gái bên cạnh Thẩm Diệu Chu là ai không? Năm nay Hãn Hải có cho người mới ra trận không? Trông đẹp đôi ghê. Tớ ghen tị quá.”
...
Tống Ỷ Thi lặng lẽ lắc đầu trong lòng.
Không không không, chuyện đó không đúng đâu.
“Học sinh trường trung học phổ thông Hãn Hải phải không? Đi theo tôi qua bên này.” Một giáo viên của ban tổ chức chào đón họ và dẫn họ sang phía bên kia.
“Đây là khu vực nghỉ ngơi.” Người tổ chức chỉ vào chỗ ngồi: “Cuộc thi sẽ bắt đầu vào lúc mười giờ sáng. Địa điểm tổ chức ở sân A. Bây giờ các bạn có thể tự do làm gì thì làm, nhớ chú ý nghe thông báo trên loa là được. “
Tống Ỷ Thi ngoan ngoãn gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống.
Thẩm Diệu Chu không ngồi xuống mà lạnh nhạt bỏ đi.
Giáo viên cũng không buồn ngăn cản cậu ấy, hiển nhiên là đã quen với việc đi lại một mình của Thẩm Diệu Chu.
Tống Ỷ Thi đợi gần một tiếng Thẩm Diệu Chu mới quay lại, bỗng nhiên vẻ mặt Thẩm Diệu Chu lạnh nhạt bình luận: “Đây cũng là một phần của kỳ thi.”
“Sao cơ?” Tống Ỷ Thi vẫn chưa hiểu gì cả.
“Kiềm chế cảm xúc và giữ cho tâm trí bình tĩnh cũng là một phần của bài kiểm tra.” Thẩm Diệu Chu nói.
Tống Ỷ Thi sững sờ.
Chẳng lẽ cậu ấy... Đang nhắc cô đừng rơi vào lo lắng? Thẩm Diệu Chu tốt như vậy hả?
“Các học sinh, xin vui lòng mang theo vé dự thi và tiến vào vị trí tương ứng...” Giọng nói trong loa thông báo vang lên.
Thẩm Diệu Chu đứng lên: “Đi thôi.”
Tống Ỷ Thi theo sau cậu ta đi về phía Khu A.
Ngay lúc cô bước lên bậc thang, Tống Ỷ Thi đã cảm thấy nhức mắt. Những tia sáng chói mắt đến từ mọi hướng, thắp sáng toàn bộ sân khấu.
Cô hít một hơi, vẫy vẫy tay.
Bỗng nhiên Thẩm Diệu Chu quay đầu lại hỏi: “Tay cậu đau à?”
“Hả? Không có.” Tống Ỷ Thi nhỏ giọng nói: “Hơi run thôi.”
Cảnh Thẩm Diệu Chu quay lại nói chuyện với cô đã bị nhiều người lấy điện thoại ra chụp lại.
Tống Ỷ Thi nghe thấy tiếng đèn flash bên tai.
Cứ như họ là một ngôi sao lớn nào đó ... Tống Ỷ Thi sững sờ nghĩ, sau đó tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Để che đi thân hình của mình, nữ chính trong truyện thường cong lưng rụt cổ theo thói quen. Nhưng sau khi Tống Ỷ Thi xuyên qua, để khiến bản thân trông nghiêm túc, cô luôn ngồi thẳng lưng, ra vẻ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng như anh hùng đang vượt qua sông Áp Lục. Ngồi riết cũng thành thói quen
Cho nên bây giờ cô ngồi xuống vẫn theo thói quen thẳng lưng, tư thế không chê vào đâu được, mặc dù tay chân cô đang mềm hết cả ra.
Ngay sau đó, tất cả ánh đèn sân khấu dường như đổ dồn về phía cô.
“Bây giờ bắt đầu đếm ngược…” Một giọng nói phát ra từ bộ đàm, đồng thời giáo viên bắt đầu phát bài kiểm tra.
Tống Ỷ Thi nhìn xung quanh, khắp nơi đều có người.
Những người trên khán đài dường như muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy miệng họ đang cử động, không thể thấy rõ thứ gì khác.
Cũng ngay lúc này.
Một bên cửa của hội trường mở ra, hình như có người đến muộn, cậu cầm áo khoác vội vã đi vào.
Một số người trong hội trường la lên “wow“.
Tống Ỷ Thi nheo mắt quay đầu nhìn sang.
... Thanh niên cao thẳng tắp, mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình phối với một cái quần túi hộp, một tay cầm chiếc áo khoác thể thao.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt, nhưng cô vẫn có thể nhận ra vẻ đẹp trai trên người cậu.
Chỉ là sao trông quen thế nhỉ?
Hơi giống... hơi giống Ung Dương?
Tống Ỷ Thi cảm thấy chắc cô bị hoa mắt rồi.
Chắc bây giờ Ung Dương vẫn đang ở trường. Nếu mà cậu có thể bay đến Bắc Kinh cách hàng ngàn dặm xa xôi.
Nam chính, nam hai, nam ba hợp lại với nhau... Chậc chậc, cô không biết có thể chơi mạt chược hay không, nhưng cô biết chắc chắn mình sắp chết.
Sau khi người đó ngồi xuống, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Đúng lúc này, chuông trên loa vang lên, phần thi nghe hiểu tiếng Anh bắt đầu.
Tống Ỷ Thi nheo mắt lại, cúi đầu tập trung vào tờ bài thi trước mặt, không quan tâm đến những thứ khác. Ánh sáng quá mạnh khiến cô khó nhìn thấy những người ngồi trên khán đài, nhưng nhờ vậy mà cô có thể tập trung hơn vào những thứ trước mặt mình.
Trên khán đài.
Những người còn rất tự giác nhường hai ghế cho Ung Dương. Những người bị ép ra ngoài nhất quyết không giành chỗ với Ung Dương, cho dù bản thân đang phải ngồi dưới đất.
“Cậu...Cậu Ung?”
“Tại sao đàn anh Ung lại ở đây?”
Những người ngồi hàng ghế sau bắt đầu nói chuyện với cậu.
Ung Dương quay đầu lạnh lùng nói: “Chỗ thi cử phải im lặng, cậu không biết quy định này à?”
Người vừa nói xấu hổ im lặng, nhanh chóng lùi lại.
Ung Dương nhìn lên sân khấu.
Có rất nhiều thí sinh ngồi trên sân khấu, Ung Dương liếc qua, bắt được bóng dáng của Tống Ỷ Thi rất chính xác.
Cô giống như một ngôi sao rơi vào một cánh đồng kim cương nhân tạo rộng lớn, cô là người nổi bật nhất.
Ung Dương nhìn xung quanh một lần nữa.
Người thì đang lo lắng cắn bút chì, sắc mặt trắng bệch, người kia thì rung chân theo bản năng để giảm bớt căng thẳng, trông cực kỳ buồn cười; tên này xấu quá, tên kia trông có vẻ ngu ngu, còn khứa này toàn lo nhìn xung quanh, một người khác thì co vai lại, cứ như đã quên mình đang ở trong phòng thi, chỉ chực chờ tìm một khe đất để chui vào...
Ung Dương không khỏi cười lạnh một tiếng.
Cái đám này làm gì vậy chứ?
Đôi mắt cậu lại rơi vào Tống Ỷ Thi.
Ngược lại...
Tay cầm bút của người này rất đẹp, vòng eo thẳng tắp cũng đẹp, môi hơi cắn khi suy nghĩ, ánh mắt sáng lên khi nhìn chằm chằm vào tờ giấy kiểm tra cũng rất đẹp... Ung Dương cau mày.
Mình đang nghĩ cái quần què gì vậy?
Ung Dương kịp thời dập tắt suy nghĩ sắp xảy ra của mình.
Nhưng Ung Dương nhìn đi chỗ khác một lúc cuối cùng vẫn quay lại nhìn Tống Ỷ Thi.
Một đống đầu trâu mặt ngựa, nhìn cũng bực cả mình. Cậu cũng không thể nhìn tên Thẩm Diệu Chu ngu ngốc kia được. Không lẽ làm vậy để tự ngược đãi khiến mình bỏ đi? Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhìn Tống Ỷ Thi thôi
Chỉ có thể nhìn cô, đúng vậy đấy.
Ngay lập tức Ung Dương nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ Thi, coi đó là điều hiển nhiên.
Lúc này, trên các diễn đàn lớn, bao gồm Weibo và các nền tảng xã hội khác bắt đầu đăng những tin tức liên quan về cuộc thi, thậm chí còn phát sóng trực tiếp.
Khu vực bình luận dần trở nên sôi nổi.
[Năm nay có còn phát sóng trực tiếp không? Có bao nhiêu người thích xem mấy chương trình như này đâu cơ chứ, nhà tài trợ cũng chịu chi thật đấy. 】
[Ai thèm quan tâm đến việc học? Tôi đương nhiên là không có rồi đấy. Bắt tôi xem một cuộc thi tiếng Anh cũng khó như bắt tôi làm hai bộ câu hỏi Hoàng Cương...]
[Ai bảo là không có người xem? Có người xem là để nhìn thấy Thẩm Diệu Chu đó. 】
[Có mỗi Thẩm Diệu Chu để xem... Còn có cái gì để xem nữa không? 】
[Tôi, tôi, tôi muốn nói! Ban nãy tôi đi xem truyền hình trực tiếp chiếu Thẩm Diệu Chu thì thấy một bạn học nữ siêu đẹp! 】
[Báo cáo chiến trận mới nhất được gửi tới, hiện trường giải đấu còn có thêm một cậu bạn đẹp trai nữa! Mấy dịp như này hãy tranh thủ ngắm trai đẹp đi mọi người ơi, lại còn là trai đẹp học giỏi nữa chứ! 】
[Ở đâu có trai đẹp, ở đó có em, chị em ơi đi coi phát sóng trực tiếp...]
...
Mọi người trong trường muộn màng nhận ra Ung Dương không đi học.
Trong ngày hôm đó có một bài đăng được đăng trên diễn đàn.
“Hai ngày nay hình như Ung Dương không đi học…”
1l: Cuối cùng cũng có thể lén lút chửi Tống Ỷ Thi. Bài đăng trước nhiều comment như vậy mà bị xóa mất. Chậc, chỉ cần đẹp là ngon rồi, chả hiểu cậu Ung bị gì? Ai cũng tới bảo vệ cô ta. Tôi tuyên bố đây chính là tình yêu đích thực.
2l: +1! Eo ôi thật đáng! Khi nào chúng ta thảo luận xong, chờ cậu Ung quay lại, chúng ta tranh thủ lặn đi. Tôi không sợ Tống Ỷ Thi, nhưng tôi thực sự sợ cậu Ung lắm đó.
3l: Tống Ỷ Thi có đi theo đàn anh Thẩm đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi không nhỉ? Tôi muốn hỏi một câu, những người thích đàn anh Thẩm đang có suy nghĩ gì?
...
123l: Có suy nghĩ cái quần què! Tôi vừa xem chương trình phát sóng trực tiếp trận đấu, Tống Ỷ Thi theo đàn anh Thẩm đến Bắc Kinh. Ung Dương cũng ở Bắc Kinh. Cậu ta xuất hiện trên sóng truyền hình trực tiếp. Tốt hơn là nên hỏi những người thích cậu Ung nghĩ gì... Bà mẹ nó tôi im đây.
124l: ? ? ? Vcl Ung Dương tới cuộc thi? ? ?
...
Tống Ỷ Thi không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài phòng thi, Ung Dương cũng vậy. Cậu để điện thoại di động trong túi áo khoác, cậu vô thức nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ Thi.
Lúc thì nghĩ cô không làm được bài hả? Một lúc sau lại nghĩ sao cô có thể nhìn chằm chằm vào những thứ phiền phức như câu hỏi tiếng Anh lâu vậy mà không cảm thấy khó chịu hay thế?
Ung Dương tiếp tục nhìn chằm chằm cho đến khi chuông reo lên.
Kỳ thi trực tiếp đã kết thúc.
Cậu đứng dậy hỏi: “Sau khi trận đấu kết thúc, bọn họ đi ra bằng cửa nào?”
Giáo viên chỉ vào một con đường bên cạnh khán đài, sau đó chỉ tiếp vào cuối cửa.
Ung Dương rời đi không quay đầu lại, cứ như thể cậu chỉ tới đây để xem cuộc thi, xem xong rồi thì về. Nhưng……
Cô giáo cùng với nhóm bạn học bối rối.
Đây là một cuộc thi tiếng Anh, chứ đâu phải trận đấu bóng rổ! Ung Dương thích xem mấy thứ như này từ khi nào?
Bên kia, vài cậu trai đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ nằm trên đỉnh núi, trên đầu che một chiếc ô to, nhưng chiếc ô không thể cản được gió hay những hạt mưa bay chéo.
“Tôi cmn lạnh quá! Anh Dương đâu?”
“Tôi không biết, cậu ta không nghe điện thoại.”
“Không phải cậu ta nói là sẽ quay lại sớm à?”
“...Tôi không biết.” Người nói trả lời, sau đó lại sụt sịt mũi một cái.
Một nhóm trai đẹp lạnh lùng, run rẩy trong gió lạnh, hỏi nhau những câu cậu không biết mà tôi cũng không biết.
《 》