Toàn bộ quá trình tang lễ diễn ra rất dài, sắc trời cũng tối dần đi.
Tống Ỷ Thi ngồi trên chiếc ghế tựa, lúc đầu cô còn ngồi nghiêm túc, sống thẳng lưng, toàn thân tỏa ra khí thế hừng hực đến kinh người, như thể không cho phép bất kỳ ai chạm vào mình. Sau đó, chân cô duỗi ra một chút, lưng cũng thả lỏng hơn, đầu cô dựa vào cây cột lớn phía sau.
“Thi Thi.” Giọng nói của Vu Mẫn đột nhiên vang lên bên tai cô.
Tống Ỷ Thi giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy Vu Tú đứng cách đó không xa, bà ân cần hỏi cô: “Con có mệt không?”
“Không sao đâu ạ, con không...”
“Nghệ Niên.” Cô còn chưa nói xong, Vu Mẫn đã quay đầu ân cần nhắc nhở: “Con có thể đưa em gái con lên xe được không?”
Tống Ỷ Thi lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không… không… không… không.”
Sở Nghệ Niên đảo mắt nhìn người đàn ông to béo mặc vest thắt cà vạt trước mặt, anh cúi đầu nói cái gì đó với ông ta, nở một nụ cười lễ phép, nói lời xin lỗi, sau đó quay đầu lại nói: “Vâng, con sẽ đưa em ấy đến đó.” Vừa hay, anh cũng đang có suy nghĩ như vậy.
Thật khó chịu khi phải nói chuyện với mấy kẻ ngu si đần độn, thích gây ầm ĩ và ra vẻ ta đây trước mặt anh.
Ngược lại là cái cô bé cứ lắc cái đầu như trống bỏi kia, như thể ước gì cách anh càng xa càng tốt, trông cô dễ thương hơn những gì anh nghĩ.
Vu Tú lau nước mắt, chợt nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên mất, ngày mai Thi Thi còn phải đến trường học mới, cho nên phải về ngủ sớm một chút.” Vu Tú không giỏi cầu xin sự giúp đỡ, bà xoa hai tay vào nhau, sau đó nhìn về phía Sở Nghệ Niên và thì thầm: “Làm phiền cháu đưa Thi Thi về nhà trước nhé.”
Vu Mẫn không dám quyết định thay Sở Nghệ Niên về chuyện đưa ai đó về nhà, thế là bà ta chỉ đành quay sang nhìn anh.
Sở Nghệ Niên gật đầu, nói với một phong thái đặc biệt lịch sự: “Không thành vấn đề, cháu sẽ đưa em ấy về nhà trước, dì cho cháu xin địa chỉ nhà mình nhé.”
“Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều, làm phiền cháu rồi.” Vu Tú thở phào nhẹ nhõm, rối rít nói mấy câu cảm ơn liên tiếp.
Con trai riêng của em gái rõ ràng rất lễ phép, khuôn mặt đẹp trai, tính tình khá tốt nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với anh lại khiến bà cảm thấy hơi áp lực.
“Dễ như trở bàn tay.” Sở Nghệ Niên nói xong, anh đến gần Tống Ỷ Thi, nói: “Thi Thi, chúng ta đi thôi.”
Tống Ỷ Thi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân đạp một cái, suýt chút nữa trượt khỏi ghế.
Sở Nghệ Niên nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lên khỏi ghế, nhưng sau đó anh vội buông ra.
Quái đản!
Ngay lập tức, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Sở Nghệ Niên.
Tống Ỷ Thi nhìn trái nhìn phải, biết bản thân không còn lựa chọn nào khác. Xét cho cùng, đối với học sinh, điều quan trọng nhất chính là phải đến trường đúng giờ vào ngày mai.
Thế là, cô cúi đầu và lặng lẽ đi theo Sở Nghệ Niên ra ngoài.
Tại hiện trường tang lễ, vài người đàn ông trung niên cao lớn mặc vest đen cũng đi theo.
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.
Sở Nghệ Niên cười tươi nói: “Đừng sợ, bọn họ đều là vệ sĩ của anh hết.”
Tống Ỷ Thi nhạt nhẽo đáp: “Ồ.”
Cô có thể không sợ được sao?
Trong nguyên tác, nữ chính nói cô bị vệ sĩ bắt cóc khỏi trường học. Cô bị bắt cóc mà không thể nào phản kháng lại được.
Sao ngày mai cô không đi học taekwondo, karate hay quyền anh vào ngày mai nhỉ? Có lẽ cô nên mua thêm một chiếc quần lót bằng sắt thì sẽ thuận tiện hơn.
Những suy nghĩ đang bay loạn trong đầu Tống Ỷ Thi, nhưng cô ấy hoàn toàn không thể hiện điều đó ra trên mặt.
Sở Nghệ Niên dẫn cô đến chiếc xe Lincoln* mở rộng phiên bản giới hạn của anh, còn mở cửa cho cô. Tống Ỷ Thi cũng không từ chối, cứ thế chui đầu vào trong xe.
*Hãng Xe Lincoln (Lincoln) là thương hiệu xe sang cao cấp của Mỹ thuộc sở hữu của Ford, được thành lập vào năm 1917 bởi Henry Leland
Khi Sở Nghệ Niên lên xe, Tống Ỷ Thi đã điều chỉnh tư thế ngồi của mình, lưng quay về phía anh, cả người tựa vào cửa sổ với tư thế phòng thủ tiêu chuẩn.
Sở Nghệ Niên liếc nhìn phía sau đầu cô.
Sau đó cũng quay đầu lại tính tự tôn rất cao.
Trong xe im lặng, Sở Nghệ Niên chậm rãi nhắm mắt lại chợp mắt, căn bản không hề có ý định nói chuyện với Tống Ỷ Thi.
Phiền toái lắm!
Mấy người không thể chịu đựng nổi muốn vồ lấy anh trong đám tang thật sự khiến anh rất khó chịu.
Xe đã chạy được một lúc, Tống Ỷ Thi thẫn thờ nhìn vào cửa sổ xe. Đột nhiên cô giật mình tỉnh giấc, quay người lại, kéo ghế xe ra phía trước, nhẹ giọng nói: “Này, này, sai rồi...”
“Không phải con đường này sao...”
“Ừ, ừ, anh đã bật định vị chưa vậy?”
“À, là con hẻm này, đúng rồi. . .”
Sở Nghệ Niên đã bị bừng tỉnh bởi giọng nói nhỏ nhẹ và mềm mại của cô.
Những giọng điệu tuyệt vời đó lại trông giống như một cô bé đi đến trung tâm mua sắm với bố mẹ và nói bằng một giọng điệu nũng nịu rằng “Con muốn cái này” hoặc là “Con muốn cái kia“.
Thật sự rất đáng yêu, khiến anh ghét không nổi mà!
“Bây giờ là đường này phải không?” Sở Nghệ Niên lớn tiếng hỏi.
Anh vừa mới ngủ dậy nên giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, nhưng lọt vào trong tai lại giống như tiếng đàn cello du dương, trầm thấp và quyến rũ.
Tống Ỷ Thi cũng không thèm nhìn anh, chỉ là lễ phép trả lời “Ừm” một tiếng.
Sở Nghệ Niên cũng gật đầu.
Cái cô gái nhỏ này kỳ lạ thật đấy!
Từ nãy đến giờ không thèm nói câu nào với anh, nhưng lại nói chuyện hết sức nhẹ nhàng với tài xế.
“Cậu chủ à, chúng ta tới nơi rồi.” Tài xế thở phào nhẹ nhõm. Anh ta chẳng thể ngờ “người thân” của cậu Sở lại sống trong khu ổ chuột, còn tưởng mình lái xe nhầm đường. Thậm chí anh ta cũng không có can đảm quay đầu lại nhìn cậu Sở nhà mình nữa.
Sở Nghệ Niên trả lời: “Ừm.” Nhưng anh không có ý định mở cửa xe.
Tống Ỷ Thi lặng lẽ liếc mắt nhìn anh, sau đó nheo mắt ngáp một cái thật dài, khóe mắt còn chảy ra một giọt nước mắt pha lê.
Sở Nghệ Niên cười nói: “Buồn ngủ như vậy sao?”
Vừa nói, anh vừa giơ tay vuốt lại tóc cho Tống Ỷ Thi, vẻ ngoài rất ra dáng là một người đã đủ trưởng thành.
Tống Ỷ Thi vội vàng né sang bên tránh bàn tay của anh, suýt chút nữa đã đập đầu vào ô kính.
Sở Nghệ Niên siết chặt các ngón tay của mình, nhưng thay vì thu tay lại, anh lại hạ tay xuống để lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
Bây giờ anh có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng cô gái nhỏ này đang rất sợ anh.
Cô sợ anh đến mức không muốn anh chạm vào người mình.
Sở Nghệ Niên vẫn giữ ý cười trên môi, nói: “Buồn ngủ rồi này, em mau xuống xe rồi đi ngủ một giấc thật ngon đi.”
Vệ sĩ hiểu lời anh nói, anh ta lập tức xuống xe mở cửa, sau đó đứng sang một bên như một người gác cửa vậy.
Cửa xe mở ra bên tay phải của Sở Nghệ Niên, nhưng anh không chịu bước xuống thì sao mà Tống Ỷ Thi cô bước ra được.
Thế là Tống Ỷ Thi liền trợn to mắt nhìn anh.
Sở Nghệ Niên liếc mắt sang nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh. Sơ Nghệ Niên luôn nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, không hề né tránh cái nhìn của cô.
Đáy lòng Tống Ỷ Thi “Ừ” một tiếng, sau đó ưỡn mông rời khỏi chỗ ngồi: “Đã làm phiền anh đưa em về nhà rồi...”
Sở Nghệ Niên đáp lại: “Ừ...” Đồng thời, anh đưa tay đỡ lấy eo Tống Ỷ Thi, dễ dàng bế cô ra khỏi xe.
Tống Ỷ Thi: “...”
Sở Nghệ Niên dựa vào ghế nghiêng đầu nhìn cô: “Em sợ anh sao?”
Tống Ỷ Thi: “...”
Sở Nghệ Niên chỉ vào tài xế ngồi ở ghế trước: “Em nói chuyện với anh ta còn thân thiết hơn cả nói chuyện với người anh trai này nữa.”
Trán tài xế lập tức lấm tấm mồ hôi, lo lắng quay đầu nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi.
Ngay cả mấy vệ sĩ khác cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Cái nhìn chết chóc.jpg
Tống Ỷ Thi: ?
Không đúng, đây mới chỉ là phần mở đầu của cốt truyện thôi mà, chưa gì mà Sở Nghệ Niên đã đáng sợ như vậy rồi sao?
Tống Ỷ Thi chớp mắt một cái, lập tức tạo ra dáng vẻ một thiếu nữ, yểu điệu đáp: “Không sợ.”
“Vậy thì tại sao?”
Hôm nay nếu như không thể vượt qua được rào cản này là cô không được đi, có đúng không?
Nơi đáy lòng của Tống Ỷ Thi phát ra một tiếng chửi rủa “Tôi nhổ vào mặt anh đấy”, sau đó lại đáng yêu chớp mắt một cái: “Bởi vì trông anh ta tử tế hơn anh họ nhiều.”
Sở Nghệ Niên: “...”
Tống Ỷ Thi lại bổ thêm một câu: “Giống như bố em vậy.”
Sở Nghệ Niên: “...”
Tống Ỷ Thi quay đầu đi về phía chung cư, vừa đi vừa vẫy vẫy cái tay: “Cảm ơn anh họ nhé, tạm biệt.”
Anh còn phải cảm ơn cô đấy, cô còn chưa coi anh là người cha nhân từ là may phước cho anh lắm rồi.
Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, vừa cảm thấy tức muốn chết, vừa cảm thấy vui, nhưng cũng vừa cảm thấy thú vị nữa.
Tại sao cô gái nhỏ này lại sợ anh cơ chứ? Bốn chữ “lá gan cực bự” gần như hiện rõ trên gương mặt của cô.
Sở Nghệ Niên hỏi cô: “Chắc hôm nay mẹ em sẽ bận rộn đến khuya, ngày mai có khi không có thời gian đưa em đến trường đâu. Hay là ngày mai anh đưa em đi nhé?”
Bước chân của Tống Ỷ Thi chợt dừng lại, sau đó cô lại chạy như bay như chưa hề nghe thấy gì.
Nhìn đi, nhìn đi, có chỗ nào mà cô kêu không sợ anh cơ chứ?
Tài xế vươn cổ hỏi: “Cậu chủ à, ngày mai chúng ta có phải đến đây đón cô ấy không?”
Sở Nghệ Niên nhẹ giọng cười: “Tôi chỉ chọc ghẹo em ấy thôi.”
Người lái xe đơ người luôn!
Chọc ghẹo thôi sao?
Câu này chưa từng xuất hiện trên người cậu Sở bao giờ. Không nói đến chuyện hay đối phó với người lạ, ngay cả khi đối phó với nhà họ Sở, cậu chủ nhà mình vẫn luôn thích vừa làm người lịch sự vừa không muốn ai tới gần mình. Nào có ai có thể khiến cậu chủ nhà mình phải để ý tới chứ?
Các vệ sĩ nhanh chóng quay trở lại xe, từng chiếc xe nhanh chóng rời khỏi khu ổ chuột này.
Lúc Tống Ỷ Thi trở về phòng mình, việc đầu tiên cô làm là thu dọn sách vở cho ngày mai, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Có lẽ ngày mai dì Vu Mẫn sẽ sắp xếp chuyển cô đến một trường học mới.
Trong nguyên tác, khi nữ chính mới đến trường mới đã trở thành cái gai trong mắt mọi người vì ngoại hình quá đẹp và dáng vẻ quá dễ rơi nước mắt. Cùng với hoàn cảnh gia đình nghèo rớt mùng tơi của mình, cô trở thành đối tượng bị các bạn cùng lớp chế giễu.
Ngày mai có lẽ sẽ là một trận chiến khó khăn và gian nan đây!
Tống Ỷ Thi nhắm mắt lại, cố gắng xua tan hình ảnh Sở Nghệ Niên ra khỏi tâm trí mình và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Như trong tiểu thuyết đã viết, sau đám tang, Vu Mẫn nhanh chóng thảo luận với Vu Tú về việc chuyển Tống Ỷ Thi sang trường khác.
Trước khi ông của cô qua đời, cuộc sống của Vu Tú rất hỗn loạn, bà cũng không thể quan tâm đến tương lai của con gái mình. Bây giờ khi em gái bà đề cập đến chuyện rằng trước khi qua đời, bố của bà vẫn lo nghĩ về tương lai của cháu gái mình, Vu Tú rất cảm động, trong lòng cũng nhen nhóm hy vọng có thể cho Tống Ỷ Thi mọi trường giáo dục tốt.
Sau đó Vu Mẫn gọi hai cuộc điện thoại đến nói rằng chuyện học hành của Tống Ỷ Thi đã được giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, tài xế của Vu Mẫn lái xe đến đón Tống Ỷ Thi, sau đó đưa cô đến trường mới.
Người lái xe ném cô cho giáo viên chủ nhiệm rồi rời đi nhanh chóng.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn Tống Ỷ Thi, trong phút bất chợt không rõ danh tính của cô. Nhưng nhìn thấy cô ăn mặc bình thường, bà ta liền cho rằng cô xuất thân từ một gia đình bình thường.
Khi tiết học đầu tiên kết thúc, giáo viên chủ nhiệm dẫn cô vào lớp.
Áo thun trắng bình thường, quần jean xanh nhạt tôn lên đường cong thon gọn của cô gái.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao phía sau đầu, khuôn mặt xinh đẹp và vô cùng trong sáng.
Trong nguyên tác, khi nữ chính xuất hiện trên bục giới thiệu bản thân, cô cúi thấp đầu, nhún vai, ăn nói lắp bắp. Sau khi nói xong còn cười khá gượng gạo.
Kể từ đó, hình ảnh của nữ chính trong trái tim của các bạn cùng lớp đã hình thành.
Đám con trai cho rằng cô yếu đuối dễ bắt nạt, còn đám con gái lại cho rằng cô giả vờ làm đóa sen trắng yếu đuối, chỉ biết khóc lóc cầu xin sự đồng cảm từ người khác. Mà nữ chính cũng ngày càng thiếu tự tin, cuối cùng lún sâu không thể cứu vãn được nữa.
Khoảnh khắc này —
Khóe môi Tống Ỷ Thi cong lên, nở nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, đuôi mắt quyến rũ đâm thẳng vào mắt người.
Cô cười nói với mọi người trong lớp: “Kỳ thi kiểm tra cuối học kỳ lớp mười một toàn thành phố vừa qua, tôi đã đứng hạng ba toàn thành phố.”
Cho nên mấy người đã nhìn rõ chưa hả?
Chỉ có hai chữ lớn khắc trên trán tôi, đó là chữ “học tập”!
Các nữ sinh ngồi ở hàng sau đều đặt điện thoại di động xuống, màn hình điện thoại di động vẫn đang sáng, trên đó hiện một hàng chữ nhỏ phổ biến:
#Vua điện ảnh họ Sở tên Lincoln lang thang trên phố đêm khuya#
Cô gái kinh ngạc kêu lên: “Woah, cậu là học sinh ưu tú sao?”
Một cậu học sinh khác cũng tiếp lời: “Lại còn xinh đẹp như vậy nữa!”
Cuối cùng, đám học sinh nam và nữ cùng đồng thanh đáp: “Tuyệt vời, vậy là có thể sao chép bài tập rồi!”
.