Hãn Hải là địa bàn của ai?
Sắc mặt Hầu Tuấn cứng đờ, cậu ta nghe thấy giọng nói của mình bị thay đổi: “...Địa bàn của cậu Ung.”
So ra, cậu ta gặp Thẩm Diệu Chu nhiều hơn, chưa bao giờ gặp Ung Dương. Nhưng cậu ta đã nghe rất nhiều về tên của Ung Dương. Mất mặt trước mặt Tống Ỷ Thi như vậy khiến cậu ta tức tới mức muốn cắn gãy răng mình. Nhưng cậu ta có thể làm được gì đây? Nghe quá nhiều miêu tả về cậu từ những bạn học xung quanh đã tạo cho cậu ta một nỗi sợ theo bản năng.
Ung Dương tiến lên một bước: “Nếu biết rồi mà cậu còn tới đây làm trò khỉ gì thế? Cậu nghĩ Hãn Hải không có ai à? Cậu là cái thá gì mà dám giương oai ở Hãn Hải? Hả?”
Sắc mặt Hầu Tuấn tái nhợt, cong lưng xuống, tức giận nói: “Cậu Ung nói quá rồi, tôi chỉ là... chỉ là gặp bạn cũ ôn chuyện xưa tí thôi, không tin thì cậu cứ hỏi cô ấy đi, cô ấy từng học chung trường với tôi mà.”
Ung Dương trịch thượng nhìn cậu ta: “Cậu từng học chung với cô ấy hay không thì liên quan gì tới ông đây.”
Hầu Tuấn nghẹn lại, cậu ta không ngờ Ung Dương lại vô lý như vậy.
Cậu ta đành nặn ra một nụ cười ngượng nghịu: “Thật mà, là bạn học cũ đó. Những gì tôi vừa nói chỉ là đùa thôi.”
“Cầm pha lê giả ép người ta nhận. Người ta không nhận thì mở miệng chửi. Cậu ôn chuyện cũ kiểu gì vậy?” Cái kiểu gì mà tôi cho cậu chính là tôi quan tâm tới cậu rồi đấy.
Đây đúng là trò đùa hài hước nhất mà Ung Dương đã thấy trong năm nay.
“...Nó không phải là pha lê giả, hiện tại cái này đang là trend đó.”
Ung Dương đưa tay ra nắm lấy cổ áo của cậu ta.
Hầu Tuấn ngẩn ra, lập tức giãy giụa: “Cậu Ung, cậu làm gì vậy? Buông ra! Buông ra...”
Ung Dương kéo cậu ta về phía mình.
Cậu luôn chăm tập thể thao, những đường nét cơ bắp nhìn thì bình thường nhưng sức mạnh lại rất lớn. Hầu Tuấn cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.
Ung Dương liếc xuống sợi dây chuyền đeo trên cổ của cậu ta: “Chỉ là một miếng ngọc bội cấp C mà thôi.” Sau đó, cậu nhìn xuống cổ tay của cậu ta: “Đeo một chiếc đồng hồ Apple thôi mà cậu không nhớ bản thân mình là ai luôn đúng không? Cảm thấy bản thân mình là một người giàu có?”
Ở đây có sự phân cấp rất rõ ràng giữa những người giàu có, đặc biệt là ở những nơi như Hãn Hải.
Đối với cảm giác vượt trội không thể giải thích được của Hầu Tuấn, nếu nói với những người ở Hãn Hải có khi còn khiến họ cười nhạo suốt ba ngày ba đêm.
Ung Dương cảm thấy loại IQ thấp này lẽ ra nên chết càng sớm càng tốt, đừng có chạy ra ngoài làm ô nhiễm không khí, bẩn mắt mọi người.
Mặt Hầu Tuấn đổi thành màu gan lợn lan xuống tận cổ.
Cậu ta xấu hổ, phẫn nộ đến mức không thể nói nên lời, làm gì còn dáng vẻ giương oai như lúc nãy đối xử với Tống Ỷ Thi.
“Tôi, tôi không cho nữa là được rồi chứ gì…” Hầu Tuấn khó khăn cất giọng nói.
Giọng điệu trịch thượng và ánh mắt thù địch của Ung Dương khiến Hầu Tuấn khó thở. Đầu óc Hầu Tuấn quay cuồng, trong lúc nhất thời thậm chí cậu ta còn quên mất mình đến đây để làm gì, chỉ muốn bỏ chạy.
Sau khi nói câu này, Ung Dương càng trở nên không vui hơn.
“Cái miệng này của cậu chỉ để đánh rắm thôi à? Cái gì cũng nói được hay sao?”
Đầu óc Hầu Tuấn càng thêm ong ong.
Vậy rốt cuộc là cậu ta nên cho hay không nên cho?
Hầu Tuấn khó khăn nói: “Cậu Ung, tôi biết mình sai rồi. Tôi... Tôi không có ác ý đối với người của Hãn Hải. Thật đó, tôi sẽ không làm gì người của Hãn Hải cả.”
Lúc nói chuyện, cậu ta bắt gặp ánh mắt của Ung Dương, bỗng đột ngột thay đổi lời nói: “Tôi không dám làm gì người Hãn Hải hết.”
Tính tình Ung Dương bá đạo, chắc chắn là nhắc tới người thuộc Hãn Hải khiến đối phương tức giận, chỉ cần xóa sạch đoạn đối thoại này, mọi chuyện sẽ ổn thỏa...
“Về nhà hỏi ba cậu xem cậu nên làm gì đi.” Ung Dương buông tay ra, bình tĩnh nói: “Cút đi.”
Nghe Ung Dương nhắc tới ba mình, trên mặt Hầu Tuấn hiện lên vẻ hoảng sợ.
Cậu ta không dám ở lại nữa, thậm chí không dám quay lại nhìn Tống Ỷ Thi. Cậu ta nhanh chóng chạy ra khỏi đình nghỉ chân, quỳ xuống nhặt chiếc hộp đựng pha lê.
“Đứng lại.” Ung Dương bất ngờ nói.
Hầu Tuấn sững người đứng đó, cậu ta thật sự không dám động. Ngược lại cậu ta muốn bỏ chạy luôn cho rồi, nhưng lại sợ ngày khác Ung Dương đánh cậu ta nhập viện, thậm chí còn sợ cậu sẽ gây phiền phức cho người nhà mình.
“Quay đầu lại nói với Tống Ỷ Thi...” Ung Dương dừng một chút: “Có biết nói xin lỗi không?”
Hầu Tuấn nhìn Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi vẫn đang cầm chiếc hộp Ung Dương đưa cho cô, cô chỉ cần nhìn vào hộp bên ngoài thôi cũng đủ biết nó rất đắt. Hầu Tuấn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, như thể Ung Dương đang chế giễu cậu ta nghèo.
“Vâng, tôi xin lỗi ... Hôm nay tôi không có ý gì đâu.”
Tống Ỷ Thi mở miệng định nói gì đó.
Nhưng Ung Dương đã lên tiếng trước, cậu nhíu mày, ngữ khí có chút nóng nảy: “Không biết nói xin lỗi à? Đây mà gọi là xin lỗi đó hả?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời Hầu Tuấn biết từ “xin lỗi” không phải là một lời xin lỗi.
Cậu ta rất muốn hỏi phải xin lỗi làm sao, nhưng cậu ta sợ Ung Dương sẽ đánh cậu ta.
Khuôn mặt cứng ngắc của Hầu Tuấn co quắp, nói: “Tôi thật sự biết lỗi rồi…”
Ung Dương co chân bước lên trước, leo qua lan can của đình.
Hầu Tuấn thấy cậu đi về phía mình, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, vội vàng nói một tràng: “Tôi ngu ngốc, tôi nói sai, tôi không nên nói những lời như vậy. Tống Ỷ Thi, xin cậu tha thứ cho tôi, Tống Ỷ Thi...”
“Cậu không chỉ ngu thôi đâu, cậu còn bị bệnh thần kinh, vô liêm sỉ, lại còn nghèo nữa...” Ung Dương bình luận một cách vô cảm tung ra liên hoàn kích.
Hầu Tuấn suýt nữa hộc máu.
Cậu ta nhịn lại sự xấu hổ và tức giận, lặp lại câu nói của Ung Dương: “Đúng, tôi ngu, tôi có bệnh, tôi vô liêm sỉ, tôi...”
Cậu ta đã quen với việc thể hiện trên trường. Gì mà điện thoại iPhone, máy tính, airpods, rồi nào là giày AJ*, giày CLOT*,... đã thu hút sự ghen tị của nhiều người. Bây giờ cậu ta nhận mình nghèo còn đau hơn là giết cậu ta.
*Air Jordan là một dòng giày bóng rổ được sản xuất bởi Nike, Inc
*CLOT là streetwear brand được thành lập bởi Trần Quán Hy, nam diễn viên được yêu thích bậc nhất tại Hong Kong nói riêng và châu Á nói chung những năm 2000.
“Nói đi, sao không nói?” Ung Dương trầm giọng nói.
Hầu Tuấn mồ hôi đầm đìa, lúc này còn đang chú ý xem có ai tới không, mãi mới nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Tôi còn nghèo nữa.”
Ung Dương cười lạnh: “Đúng vậy, nghèo không phải lỗi của cậu, nghèo mà tới đây ra vẻ mới là lỗi của cậu.”
“Cút đi.”
Hầu Tuấn thật sự không dám ở lại nữa, nếu biết Ung Dương sẽ ngăn cản, cậu ta cũng không dám đứng lại nhặt sợi dây chuyền như vậy đâu.
Cậu ta quay lại vội vã chạy đi.
Trong đình nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Ung Dương vẫn đứng thẳng người ở đó, vẻ mặt âm trầm, dường như vẫn còn đắm chìm trong sự khó chịu chưa tỉnh lại.
Tống Ỷ Thi nhìn xuống chiếc hộp trên tay, thở dài từ tận đáy lòng.
Sao cô lại không biết Ung Dương nói vậy vì giúp đỡ bạn bè chứ. Lại tới giúp cô thêm lần nữa.
“Trả lại cậu nè.” Tống Ỷ Thi đem cái hộp đưa tới, nói: “Cám ơn.”
Ung Dương không quay đầu lại: “Cho cậu thì cậu lấy đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Ỷ Thi đầy dấu chấm hỏi: “Hả? Cho tôi? Hầu Tuấn đã quê muốn đội quần rồi. Tôi không cần cái này.”
Lúc này Ung Dương mới quay người, nhíu mày: “Tôi đã nói là cho cậu rồi. Cậu nghĩ tôi dùng cái này để làm cậu ta nhục mặt hả? Cậu ta mà xứng đáng được thế à?”
Càng có nhiều dấu hỏi hơn trên khuôn mặt của Tống Ỷ Thi.
Cô đã nói chuyện với Ung Dương bao giờ chưa?
Chưa nói được mấy câu mà!
Sao tự dưng lại tặng quà?
“Cám ơn, tôi không cần cái này.” Tống Ỷ Thi đặt đồ lên phía trước.
Đây là lần đầu tiên Ung Dương biết tặng quà thôi mà cũng khó khăn như vậy.
Cậu nén lại sự nóng nảy trong lòng, trầm giọng nói: “Vốn dĩ là của cậu mà.” Ung Dương vừa mở miệng đã không nhịn được nữa: “Trước kia cậu cho Điền Vấn An mượn một quyển tập kiểm tra tiếng Anh đúng không? Quyển tập bị lấy mất rồi. Cái này để bù lại cho cậu.” Ung Dương nói đến đây cố ý dừng một chút, nhưng không biết tại sao lại dừng một chút, giống như là...
Cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức, mặc dù cũng không tốn bao nhiêu tiền cả, nhưng cậu đã làm một việc tốt cho cô mà, cô phải biết điều chứ.
Nhiều dấu hỏi hơn xuất hiện trên đầu Tống Ỷ Thi.
Gì?
Tại sao Ung Dương còn chờ cô cảm ơn?
Vậy thì cậu không nên tặng quà cho cô chứ!
Ung Dương đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy Tống Ỷ Thi nói gì mà càng khiến cô nghi ngờ nhiều hơn. Ung Dương mím môi dưới, nói tiếp: “Hôm đó tôi mang quyển tập nên về nhà, người nhà nhìn thấy, họ không nhìn rõ tên, tưởng là của tôi, họ nghĩ tôi học tập tiến bộ nên mới tặng quà cho tôi... Cho nên mới nói vốn dĩ cái này là của cậu.”
Tống Ỷ Thi: “...”
Điền Vấn An hại cô rồi!
Ung Dương thấy vẻ mặt không thể tin nổi của cô, trong lòng càng thêm lo lắng.
Không chút nghĩ ngợi, cậu lại mở miệng: “Đồ tôi đã cho rồi cũng không thể đòi lại được. Sau khi lấy rồi thì tôi cũng không quan tâm cậu bán hay là vứt nó đi. Dù sao thì từ giờ nó cũng không liên quan đến tôi nữa.”
Nói xong, cậu bổ sung một câu: “Tôi nhận quà này là bởi vì cậu. Tôi không thích mắc nợ ai. Cậu lấy rồi thì coi như tôi với cậu hết nợ.”
Tống Ỷ Thi: “...”
Ung Dương dời mắt đi chỗ khác, không nhìn phản ứng của cô, cậu cố ý lấy di động ra, giả vờ gọi điện thoại rồi rời đi.
Kết quả là lấy điện thoại ra thì thấy.
Cuộc gọi nhỡ: 11
SMS chưa đọc: 5
Ung Dương: ...
Vcl, quên mất dù lượn.
Ung Dương lập tức gọi qua số kia: “Này, cuộc thi dù lượn đã bắt đầu rồi phải không? Được, tôi biết rồi, tôi đến ngay.”
Đám người vừa nhận được điện thoại, còn chưa kịp nói gì đã nghe một tràng: ? ? ?
Ung Dương nói xong liền cúp điện thoại.
“Được rồi, tôi không rảnh nói nhiều với cậu như vậy, tôi đi đây. Cậu có thích nó không? Nếu không thích thì đằng kia có thùng rác đấy.” Ung Dương nói xong liền sải bước đi xa.
Tống Ỷ Thi: ?
Đây là một ngày hết sức kỳ lạ!
Không hiểu sao có hai người xuất hiện tặng quà cho cô, nhưng cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với hai người.
Tống Ỷ Thi vuốt ve chiếc hộp.
Thôi được rồi.
So với khuôn mặt của Hầu Tuấn, một tên biến thái như Ung Dương trông dễ thương hơn nhiều. Cô không muốn Ung Dương nợ cô, cũng không muốn bản thân thiếu Ung Dương, lần sau còn có thể lợi dụng Ung Dương giúp cô giải quyết Hầu Tuấn, cho nên cô càng không muốn để cậu dùng thêm cái cớ nợ nần gì nữa.
Đầu bên kia, một đám người vừa bị cúp điện thoại: ? ? ?
“Sao rồi? Anh Dương nói cái gì?”
“Không nói gì, anh Dương cúp điện thoại.”
“Tại sao anh Dương lại nhấn mạnh tới giải dù lượn? Lại còn không cho chúng ta nói chuyện.”
“Anh Dương cảm thấy áy náy vì đến muộn à?”
“Cậu đã bao giờ thấy anh Dương cảm thấy tội lỗi chưa?”
“...Chưa từng thấy bao giờ.”
“Hôm nay anh Dương uống nhầm thuốc gì hả???”
...
Tống Ỷ Thi cầm chiếc hộp bước ra khỏi nơi đó.
Cô vẫn chưa đoán ra được ý định của Hầu Tuấn là gì, nhưng có thể đoán đại khái lúc trước nữ chính cũng là mục tiêu bắt nạt của trường trung học Phong Thủy, không biết vì sao nhưng hình như người khác nghĩ chỉ cần cô cho cô một cái gì đó là có thể kiểm soát cô theo ý muốn.
Chờ sau khi tham gia cuộc thi cô phải về nhà lục lọi lại xem mới được, biết đâu tìm được mấy thứ như nhật ký...
Tống Ỷ Thi vừa suy nghĩ vừa bước đi, sau đó đụng phải Thẩm Diệu Chu.
Thẩm Diệu Chu liếc nhìn cô, nhìn thấy chiếc hộp trong tay cô, bình tĩnh nói: “Mãi không thấy cậu lên xe, cô bảo tôi đi tìm cậu.”
Tống Ỷ Thi lộ ra vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, đã để các cậu phải lo lắng rồi, ban nãy tôi gặp chút chuyện.”
Thẩm Diệu Chu: “Có người tìm cậu à?”
Tống Ỷ Thi sửng sốt một chút, làm sao cậu ấy biết?
Hình ảnh cậu con trai đeo kính gọng đen hiện lên trong đầu Thẩm Diệu Chu, cậu ấy nghĩ đến hình ảnh cậu ta đứng sau cây cảnh nói mình đang tìm bạn gái.
Tống Ỷ Thi... là bạn gái của cậu ta sao?
Thẩm Diệu Chu cau mày, cảm thấy rất khó chịu.
Giống như cảm giác họa sĩ đang trộn hai tone màu đối lập nhau thành một. Một đẹp và một xấu.
Thẩm Diệu Chu đè nén sự khó chịu trong lòng, giơ tay đưa cho Tống Ỷ Thi một cuốn sổ.
Tống Ỷ Thi cảm thấy hôm nay trong đầu mình tràn ngập các loại câu hỏi, nếu câu hỏi có thể biến thành vật thể chắc chắn trên người cô sẽ hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
“Nội dung bài phát biểu tiếng Anh của buổi chiều nay.”
“Hả? Tôi tự viết á?”
Thẩm Diệu Chu nghiêm túc quay đầu lại hỏi: “Không phải cậu viết tốt hơn tôi à?” Ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ.
Tống Ỷ Thi: ...
Đau lòng.
Tôi muốn cá mập (*) Thẩm Diệu Chu!
(*) Bính âm của cá mập là Sha đồng âm với 杀 là giết