Dưới đài tiếng vỗ tay như sấm động.
Trên đài, Tống Ỷ Thi mặc váy đồng phục lộ rõ vòng eo không được một nắm. Nhìn qua thì cô vẫn nhỏ bé gầy yếu như cũ, nhưng dường như đã hoàn toàn thoát khỏi những sắc thái ảm đạm kia, một lần nữa khoác lên mình ánh sáng rạng rỡ như kim cương.
Truyền thông ở hiện trường không ngừng vận dụng hết công suất của camera trong tay, hoặc là quay lại gương mặt của Tống Ỷ Thi, hoặc là điên cuồng chụp hình.
Thiếu nữ có thành tích học tập tốt, bộ dáng ngoan ngoãn nhỏ bé, lớn lên lại xinh đẹp, bản thảo tin tức được đăng lên mạng chỉ cần hơi xào một chút, là có thể lập tức xào ra được hình ảnh của một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa tài năng!
Lúc Tống Ỷ Thi đi xuống đài, ống kính vẫn luôn đi theo cô từ đầu tới cuối.
Gương mặt Sở Nghệ Niên không tự giác nhiễm ý cười.
Trợ lý ở một bên nhìn chằm chằm gương mặt đầy ý cười của Sở Nghệ Niên, không biết vì sao cảm thấy da đầu tê dại.
Trợ lý nhỏ giọng nói: “Bây giờ tâm trạng của anh rất tốt sao?”
Sở Nghệ Niên ngừng lại.
Anh vừa cười sao?
Anh thu liễm biểu cảm trên mặt, theo bản năng bước gần đến chỗ Tống Ỷ Thi một bước.
Cô là cháu gái của Vu Mẫn, trên danh nghĩa là em họ của anh. Quả thật không làm cho anh mất mặt.
Ngay sau đó Sở Nghệ Niên thấy Tống Ỷ Thi xoay người, đi về phía Thẩm Diệu Chu.
Sở Nghệ Niên: “...”
Lúc này Sở Nghệ Niên quay đầu nhìn về phía trợ lý, cuối cùng anh trả lời vấn đề của trợ lý: “Hiện tại không tốt lắm.”
Trợ lý trơ mắt nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt của Sở Nghệ Niên, nuốt nước miếng, tự giác không lên tiếng, không cẩn thận vuốt phải râu hổ.
Phía bên này, Thẩm Diệu Chu giọng điệu bình tĩnh tán thưởng: “Chúc mừng, biểu hiện không tệ.” Lời khích lệ như cho có hình thức.
Tống Ỷ Thi nhìn thấy cậu ấy như thế, ngược lại yên tâm.
Cách nói cho có hình thức như vậy.
Vậy cho thấy, cô đối với cậu ấy mà nói, chỉ là một người bạn học bình thường, không có khác biệt gì so với người khác.
“Nếu như lọt vào vòng thi tiếp theo, thì cậu còn phải chuẩn bị một bản thảo diễn thuyết nữa.” Thẩm Diệu Chu lại nói.
Tống Ỷ Thi lập tức cảnh giác nói: “Được rồi, cảm ơn, không cần cậu lại viết cho tôi, chính tôi sẽ tự viết.”
Bắt người tay ngắn.
Lại bắt thêm mấy lần nữa, thì không khác gì lấy mất cả cánh tay của cô! Sẽ mất mạng mất!
“...” Thẩm Diệu Chu vô thức mím môi.
Cậu ấy đưa bản thảo diễn thuyết cho cô, chỉ là vì trả ơn hôm đó cậu ấy “Đoạt” dù của cô từ sân bay đến khách sạn, với cô nấu nước nóng cho cậu ấy, giúp cậu ấy giảm bớt đau đớn nóng sốt lúc bị cảm.
Thẩm Diệu Chu lạnh lùng nói: “Ngay từ đầu tôi cũng không có ý định lại chuẩn bị cho cậu thêm một lần nữa.”
Nói thì nói như thế, nhưng mùi vị bị người đoạt nói ra trước... Rất không dễ chịu.
Cậu ấy không có ý định cho cô.
Hóa ra căn bản cô cũng không muốn nhận.
Chẳng lẽ bản thảo diễn thuyết của mình viết không tốt sao?
Lần đầu tiên Thẩm Diệu Chu hoài nghi trình độ của mình.
Tống Ỷ Thi ngược lại vô cùng vui vẻ, cười đến hai mắt híp lại, đuôi mắt cong cong, giống như là hóa thành cái móc nhỏ, dễ dàng câu lòng người từng chút một.
Cô nói: “Vậy là quá tốt rồi! Tôi muốn tự lực cánh sinh...”
Thẩm Diệu Chu lập tức càng thêm hoài nghi trình độ của mình.
Mà Sở Nghệ Niên nhìn thấy dáng vẻ cô nở nụ cười xán lạn với Thẩm Diệu Chu, đáy lòng như có sóng cuồn cuộn dâng trào.
Nụ cười trên mặt anh hoàn toàn biến mất hầu như không còn.
Vật nhỏ, cũng không mấy khi tươi cười với anh.
Trợ lý cẩn thận dò xét quan sát sắc mặt của anh, trong lòng tự nhủ, lần này ngay cả hỏi cũng không cần hỏi, chắc chắn là tâm trạng không tốt.
Trong phòng học lớp ba khối mười hai trung học Hãn Hải thành phố Hải, đột nhiên có người vỗ mặt bàn: “Móa, lớp ba chúng ta quả nhiên không thua kém!”
Trên bục giảng, giáo viên dạy sinh sầm mặt lại: “Phương Lập, em làm gì trong lớp đấy?”
Quách Viên vội vàng đè đầu cậu ấy, ấn cậu ấy cúi xuống nói: “Xin lỗi thầy ạ, xin lỗi thầy ạ, cậu ấy ngủ gà ngủ gật ngủ nên đầu óc không được tỉnh táo lắm.”
Sắc mặt giáo viên dạy sinh lập tức càng khó coi hơn, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lớp ba toàn là phú nhị đại, không, nói đúng ra, phải là cả trường đều là phú nhị đại, tất cả đều cùng một kiểu thái độ như thế. Học tập thì không học tập, mỗi ngày lên lớp chỉ có truyền giấy, chơi điện thoại, ngủ gà ngủ gật như thế.
Trong lòng các giáo viên đều biết không quản được bọn họ, nên dần dần cũng chẳng thèm quản nữa.
Chỉ còn một một số ít giáo viên trong trường mong muốn có thể đào tạo được một lứa học sinh xuất sắc, xứng đáng với mức lương cao của trường học.
“Ngồi xuống đi.” Giáo viên dạy sinh lạnh lùng nói.
Phương Lập ngồi trở lại, liền bị Quách Viên đập lên đầu một cái.
“Cậu ngốc đấy à? Kêu cái gì?”
Tay trái Phương Lập còn đang cầm điện thoại, tóc mai bên tai hơi dài một chút, vừa vặn che lấp tai nghe bluetooth. Cậu ấy ngoẹo đầu, thấp giọng, cười hì hì: “Nhìn mê mẩn... Mặc dù ông đây một câu cũng nghe không hiểu, nhưng cẩn thận nghe một chút, vẫn thấy rất thú vị. Dù sao... Dù sao giọng nói của Tống Ỷ Thi thật sự rất êm tai.”
Quách Viên cũng không nhịn được vuốt ve điện thoại nói: “Dù sao cũng dễ nghe hơn so với giáo viên dạy thêm tiếng anh bên ngoài mà cha tớ tìm cho tớ...”
Phương Lập liền cười hi hi: “Lớp ba không thể không có cậu ấy, không thể không có cậu ấy...”
Những người khác trong lớp ba gần như đều nghĩ như vậy.
Không chỉ bọn họ, thậm chí còn có một vài dân mạng cũng bình luận kiểu như vậy.
【 Thực không dám giấu, chỉ nghe thấy chữ and, còn những cái khác hoàn toàn nghe không hiểu. Nhưng vẫn muốn nghe lại thêm lần nữa. Trình bày lưu loát, sử dụng giọng điệu với tình cảm một cách vô cùng trơn tru, trình độ diễn thuyết rất tốt. 】
【 Không biết chị gái trẻ này có phải là gia sư không? 】
【l S, người ta không thiếu tiền đâu? 】
【 Tôi đến trả lời đây, l S bạn không xem phỏng vấn sao? Chị gái nhỏ nói trở thành học bá là bởi vì nghèo khó đó. 】
【... Tôi cũng nghèo khó, nhưng tôi không phải học bá, xem mà rớt nước mắt cá muối. 】
Trong khu bình luận trên Weibo toàn là lời khen, bỗng nhiên lại xuất hiện một bình luận không có ý tốt.
【 Không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp một chút thôi à? Nói thẳng ra là không phải chỉ dựa vào khuôn mặt sao, đám cư dân mạng các người không phải quá nông cạn rồi à? Cậu ta mà có thể lấy được vị trí đầu tiên, thì đúng là không hợp quy tắc. 】
Bình luận này rất nhanh bị những bình luận khác đáp trả tới tấp.
【 Em trai thối, nhất định dáng vẻ của mày rất xấu xí, lớn đến như vậy rồi mà gương lớn cũng không dám soi, cha mẹ mày nhất định rất muốn sinh lại mày đi. 】
【 Lầu trên đừng bao giờ bình luận trên mạng nữa, mang theo bàn phím của mày mau cút về nhà đi. Cha mày đang trồng cây sơn trà ở nhà chờ mày đấy. 】
【 Con gái xinh đẹp ưu tú thì không hợp quy tắc à? Vậy chúc bạn năm mới ăn phải tro cốt từ trên trời rơi xuống trộn lẫn cơm chó nha. 】
...
Liên Hồng nhìn bình luận đáp lại không ngừng tăng lên, thiếu chút tức đến nhồi máu cơ tim tại chỗ.
Cô ta luôn là kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, chỉ biết khoác lên lớp áo ngoài không để lộ thủ đoạn của mình. Nếu cô ta đủ mạnh mẽ thì ban đầu đã không chịu ức hiếp ở Trung học Phong Thủy.
Lúc này, Liên Hồng đã cởi lớp áo ngoài giả làm người qua đường ở khu vực bình luận, lần đầu trải nghiệm sự tàn khốc của internet.
Làm cô ta có miệng mà cũng không biết nói lại thế nào.
Liên Hồng tức giận đến không ngừng cắn môi, cắn đến chảy máu, cũng nghĩ không ra câu nào mạnh mẽ hơn để đáp trả.
Lúc này, cô ta nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.
Liên Hồng vội vàng để điện thoại di động xuống, chạy chậm ra khỏi phòng ngủ, nở nụ cười lấy lòng với Liên phu nhân và Liên Phi mới vào cửa, kêu một tiếng: “Dì, dì với Liên Phi trở về rồi ạ?”
Liên Phi lạnh mặt, không lên tiếng.
Liên phu nhân không để ý tới cô ta, cũng không đáp lời cô ta.
Một lát sau, Liên Hồng mới chạy đến phòng Liên Phi. Cô ta hỏi: “Hôm nay chị có gặp được Ung phu nhân không?”
Liên Phi nhướng mày, mở miệng mang theo tức giận, đã mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày của cô ấy: “Ung Dương chạy theo tới thành phố Kinh xem cô ta thi, Ung phu nhân căn bản không quan tâm... Không chỉ không quan tâm...” Liên Phi nhịn không được cười lạnh nói: “Thậm chí còn rất vui vẻ.”
Liên Hồng thất thanh nói: “Chuyện này sao có thể?”
Ngay cả khi cô ta đã được đưa về nhà, rõ ràng đã là tiểu thư nhà họ Liên, nhưng vẫn bị nhục nhã bởi xuất thân, bởi vì đã từng học ở ngôi trường tồi tệ, thành tích học tập cũng nửa vời, bị mỉa mai, xa lánh. Nhà họ Liên cũng coi thường cô ta, nói trắng ra là, trong lòng vẫn luôn cho rằng cô ta không phải cùng một loại người với bọn họ.
Vậy Tống Ỷ Thi với Ung Dương đương nhiên cũng không phải một loại người!
Gia thế giữa bọn họ cách xa, nhìn qua chính là gà rừng muốn trèo cao lên nhà bọn họ, phu nhân hào môn như Ung phu nhân, chẳng lẽ không phải nên cực kì chán ghét kiểu như thế sao?
Tâm trạng của Liên Phi không tốt nên đuổi cô ta đi.
Liên Hồng trở về phòng của mình, cô ta mở điện thoại, muốn lên diễn đàn trường học xem những bình luận mắng Tống Ỷ Thi, cũng chỉ như thế mới có thể đổi lấy chút cảm giác thoải mái ngắn ngủn cho cô ta.
Nhưng cô ta vừa mở điện thoại ra, lại nhìn thấy thông báo bình luận mắng cô ta trên Weibo của cư dân mạng trước.
Liên Hồng tức giận đến mức đập điện thoại.
...
Bảng xếp hạng được công bố ngay sau khi buổi diễn thuyết kết thúc.
Có Thẩm Diệu Chu cung cấp bản thảo, lại thêm Tống Ỷ Thi phát huy vượt xa bình thường, cho nên thuận lợi lấy được vị trí thứ nhất.
Tinh thần Hầu Tuấn không tập trung, ngược lại chỉ đứng hạng bốn từ dưới lên , chờ đến lúc cuộc thi kết thúc, sắc mặt toàn bộ học sinh trung học Trữ Sơn đều không tốt lắm.
Sau khi cuộc thi kết thúc, trợ lý cũng thúc giục Sở Nghệ Niên trở về.
“Lúc này nhiều người đi loạn khắp nơi, mong là không có ai nhận ra anh, không thì phiền phức rồi. Bên truyền thông chỉ trực chờ vào mấy tin tức lớn thôi.” Trợ lý vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.
Sở Nghệ Niên đi tới cổng, trong đầu vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Tống Ỷ Thi cười với Thẩm Diệu Chu.
Ánh mắt anh khẽ động, hỏi: “Cậu nhìn một chút xem, gần đây có cửa hàng tổng hợp nào không?”
Trợ lý nghe lời cúi đầu tìm kiếm.
“... Cách chỗ này tám trăm mét.”
“Lái xe đi.”
“Ơ, được rồi.”
Sáu phút sau, Sở Nghệ Niên đã đứng trong cửa hàng.
Anh đi qua mấy cửa hàng rực rỡ muôn màu. Có cái bán quần áo thời trang cho thiếu nữ, có cái bày biện đủ loại nước hoa nhãn hiệu nổi tiếng, sản phẩm làm đẹp, còn có bán túi xách prada...
Trợ lý chú ý tới mấy nơi mà ánh mắt của anh lưu luyến, vội vàng lên tiếng, đưa ra đề nghị cho ông chủ của mình: “Anh muốn tặng quà cho con gái sao? Túi xách lv vừa tung ra cái kiểu dáng mới, gần đây rất nhiều nữ minh tinh trong giới đều muốn mua, mà không mua được.”
Sở Nghệ Niên không lên tiếng.
Anh đi thẳng một đường, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng, cầm một cái bút máy lên, quét thẻ, trả tiền.
Trợ lý: ?
Đợi chút, không phải tặng cho con gái sao?
Gần đây cậu Sở thật là kỳ lạ.
Đưa cô bé đến bệnh viện, lại sớm chạy về, còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói mình không phải thuốc không giúp được gì, nhưng nhìn kịch bản lại không tập trung; đưa ô cho người ta, còn đặc biệt muốn lấy về, hiện tại mua quà cho người ta, đáng lẽ ra phải là dây chuyền kim cương, chanel, gucci lại biến thành... Bút máy?
“Đi thôi.” Sở Nghệ Niên quay người đi ra ngoài.
Lần đầu làm anh trai của người ta.
... Tặng bút chắc là phù hợp nhỉ?
Sở Nghệ Niên lập tức cảm thấy, nếu Tống Ỷ Thi còn không ngọt ngào gọi anh vài tiếng “anh họ” thì quá bất hợp lí!
Trợ lý ngơ ngác theo sát Sở Nghệ Niên ra cửa hàng.
Đến lúc trở lại gần hội trường, Sở Nghệ Niên còn thuận tiện mua một bản ‘Năm năm cao khảo ’ được bày bán ngay tại cửa ra vào của một quán nhỏ.
Trợ lý: ? ? ?
Sở Nghệ Niên cầm quà tặng giản dị đứng dưới bóng cây ở hội trường, điện thoại vang lên đúng lúc này.
Anh nhìn lướt qua tên người gọi, dáng vẻ lãnh đạm nhận: “Alô.”
Đầu kia truyền đến tiếng nói của Vu Mẫn.
Vu Mẫn ngạc nhiên nói: “Mẹ vừa thấy tin tức, Thi Thi đến thành phố Kinh tham gia cuộc thì gì đó đúng không? Đã lên TV rồi. Sở Niên, con đang ở thành phố Kinh tham gia hoạt động đúng không? Nếu không con thay mẹ tặng quà cho Thi Thi Được không?”
Sắc mặt Sở Nghệ Niên trầm xuống một chút.
Anh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Anh nghĩ tới lần trước đưa Tống Ỷ Thi đến bệnh viện, cuối cùng Tống Ỷ Thi lại nhờ cha mẹ nói với Vu Mẫn, lại từ Vu Mẫn chuyển lời cảm ơn đến anh.
Tống Ỷ Thi sẽ không tưởng rằng anh đưa cô đến bệnh viện, là nhìn vào mặt mũi Vu Mẫn đấy chứ?
Lần này... anh tặng quà cho Tống Ỷ Thi, có thể nào cô cũng nghĩ là Vu Mẫn tặng cho cô không?
Sở Nghệ Niên dừng một chút, khó có có khi giọng điệu lạnh lùng: “Tự mẹ đưa đi.”
Nói xong, cúp điện thoại “tút” một tiếng.
Sở Nghệ Niên không phải người làm việc tốt không để lại tên tuổi, anh ném quyển ‘Năm năm cao khảo ba năm’ kia vào trong túi đang cầm trên tay.
“Cậu đi gọi cô ấy tới đây.” Anh nói với trợ lý.
Trợ lý nhìn theo hướng anh, nhìn thoáng qua Tống Ỷ Thi theo đám người đi ra, cậu ấy có chút căng thẳng nắm chặt tay thành quyền, sợ làm chậm trễ việc của ông chủ, gật đầu rồi đi qua.
Lúc Tống Ỷ Thi trông thấy trợ lý, cũng không nhận ra cậu ấy là ai.
Nhưng ánh mắt cô lướt một vòng, rất nhanh nhìn thấy bóng dáng Sở Nghệ Niên, Tống Ỷ Thi kinh ngạc giật mình, vội vàng tìm cớ nói muốn đi vệ sinh, rồi đi theo trợ lý. Miễn cho Sở Nghệ Niên tự mình đi tới, xảy ra chuyện gì thì mệt lắm.
Chờ Tống Ỷ Thi đến gần, Sở Nghệ Niên đưa túi trong tay cho cô, đồng thời nhấn mạnh nói: “Đặc biệt tặng cho em. Chúc mừng.”
Tống Ỷ Thi mở ra xem.
Một quyển ‘Năm năm cao khảo ba năm’ rất dày.
Một cái bút máy.
Đặc biệt?
Tống Ỷ Thi: ... ?
Không đúng, cái này không giống với nguyên tác...
Trên mặt Tống Ỷ Thi thoáng hiện vẻ mờ mịt.
Đầu Sở Nghệ Niên hỏng mất rồi à?