“Em không cần.” Tống Ỷ Thi cự tuyệt theo bản năng vốn có.
Ánh mắt của Sở Nghệ Niên thay đổi, mặt tối sầm, nhẹ nhàng hỏi: “Em không cần sao?”
Có một tiếng “vù” cực lạnh sau lưng Tống Ỷ Thi.
Sở Nghệ Niên dừng lại một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Anh nghe dì nói, gần đây em thích đọc sách làm bài tập, rất thích học sao?”
Tống Ỷ Thi lập tức gật đầu, ôm chặt chiếc cặp trong tay: “Đúng, đúng, em rất thích học.”
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nỗi niềm không vui trong lòng Sở Nghệ Niên dần vơi đi.
Hội con nhà giàu bằng tuổi cô ở trường trung học Hãn Hải vẫn là một đám chỉ biết ăn nhậu chơi bời ngủ nghê bừa bãi đi?
Anh đã xem qua buổi thi của Tống Ỷ Thi.
Nhớ tới lúc tại sao cô lại nói mình muốn trở thành học sinh ưu tú, Sở Nghệ Niên nhíu mày. Những chuyện này cô đã nghĩ đến từ khi còn nhỏ, rốt cuộc là ai đã mang đến áp lực cho cô? Là người mẹ không mấy thông minh của cô, hay là người bố trông như dân buôn bán chợ búa của cô?
Một ý tưởng nảy ra trong đầu Sở Nghệ Niên.
Chẳng lẽ cô không biết, chỉ cần gọi anh một tiếng “anh họ” thì cô có thể dựa vào cây đại thụ của nhà họ Sở là anh để thuận lợi nhiều bề hơn sao?
Đúng là một cô gái ngốc nghếch.
Ánh mắt Sở Nghệ Niên lóe lên, anh nói: “Trước kia mẹ em đã từng nói gì với em vậy?”
Tống Ỷ Thi: “Hả? Mẹ sao? Mẹ em đã nói gì?”
Sở Nghệ Niên đột nhiên hạ giọng, hơi cúi đầu, giống như thân mật thì thầm vào tai Tống Ỷ Thi: “Thi Thi, lễ phép một chút.”
Trong đầu Tống Ỷ Thi chợt hiện lên khung cảnh khi cô đến thành phố Bắc, lúc cô ngồi trong xe nhìn thấy một tấm biển quảng cáo cực lớn ở quảng trường. Đó là khuôn mặt của Sở Nghệ Niên được in trên biển quảng cáo.
Anh cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống, nhìn mọi người đang đi lại ở quảng trường phía dưới.
Lý do tại sao anh có thể trở thành một diễn viên ở độ tuổi trẻ như vậy, tất nhiên là vì kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Sở Nghệ Niên. Tốt đến mức dù chỉ là một bức ảnh của anh được đăng trên biển quảng cáo, ai đi bên dưới cũng có cảm giác như đang được các vị thần ở trên cao ngắm nhìn với đôi mắt tràn ngập yêu thương.
Cũng giống như khoảnh khắc này vậy.
Tống Ỷ Thi lấy từ trong túi ra cuốn sách Tam Ngũ (*) đặt trước mặt Sở Nghệ Niên rồi nói: “Được rồi anh họ, em biết rồi, cảm ơn anh họ! Khi trở về em nhất định sẽ chăm chỉ làm bài tập, mỗi ngày khi làm bài, em sẽ nhớ về anh bảy tám lần từ tận đáy lòng…”
Sở Nghệ Niên: “...”
Trông cô rõ ràng như rất trân trọng cuốn sách mà anh gửi, nhưng Sở Nghệ Niên không thấy vui vẻ cho lắm.
Nghĩ về anh bảy tám lần mỗi ngày khi đang làm bài sao? Nghe cứ như đang mắng sau lưng anh vậy?
Tống Ỷ Thi cúi đầu liếc nhìn cổ tay: “Ôi, cũng muộn rồi, các bạn học và giáo viên đang chờ em, em đi trước nhé.”
Tống Ỷ Thi ôm sách vào trong lòng, ra vẻ rất quý trọng.
“Đi đi.” Sở Nghệ Niên không ngăn cản cô.
Mãi cho đến khi Tống Ỷ Thi xách cặp rời đi, Sở Nghệ Niên mới chợt nhớ ra cổ tay mảnh khảnh của cô lúc cầm micro phát biểu.
Lúc đó cổ tay cô trống không không có gì cả, vậy thì lấy đâu ra đồng hồ?
Khóe miệng Sở Nghệ Niên giật nhẹ, anh nhẹ giọng chửi thầm: “...Lại còn dám giở trò mèo với anh.”
Trợ lý thấy Tống Ỷ Thi đã rời đi, bèn tìm thời cơ thích hợp đi đến bên cạnh Sở Nghệ Niên, thấp giọng nói: “Ông Dung vừa gọi điện thoại tới, thưa cậu Sở, chúng ta nên…”
Sở Nghệ Niên kéo khẩu trang lên, đeo kính râm, thấp giọng nói: “Ừ, đi thôi.”
Người trong hội trường lần lượt đi ra ngoài, có người nói “hả”: “Hình như tôi vừa nhìn thấy Sở Nghệ Niên?”
“Sao có thể? Nam thần của tôi lúc này đang ngồi máy bay đến thành phố Quỳnh Hải đóng phim chứ?”
Người kia đang há hốc miệng thở dốc bỗng ngậm lại.
Thật sự là không thể nào…Làm sao có chuyện Sở Nghệ Niên đến đây tham gia được?
Tống Ỷ Thi vừa trở về nhóm, Thẩm Diệu Chu hỏi: “Lại có người tìm cậu sao?”
Tống Ỷ Thi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Diệu Chu nhíu mày, ánh mắt và hàng lông mày vô cùng lạnh lùng sắc bén.
Tống Ỷ Thi không nhận ra điều này.
Cô tùy tiện đặt những thứ mà Sở Nghệ Niên đưa cho cô để dưới chân.
Thẩm Diệu Chu liếc nhìn nó, sau đó cảm thấy thoải mái hơn.
Bọn họ nhanh chóng trở về khách sạn.
Tống Ỷ Thi gọi dịch vụ phòng và yêu cầu nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên phòng. Mạc Tiếu Phàm ban đầu muốn đi theo cô, nhưng cuối cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ghé qua tầng của mấy đàn em nữ.
Có bài phát biểu mẫu của Thẩm Diệu Chu ở phía trước, dòng suy nghĩ của Tống Ỷ Thi càng trở nên rõ ràng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, từ trước khi xuyên không đến sau khi xuyên qua đều có một ưu điểm, đó là nếu cô thực sự muốn bắt đầu học một thứ gì đó, cô có thể nhanh chóng nắm bắt và tổng hợp các quy tắc trong lòng bàn tay.
Bài phát biểu trước mặt cô bây giờ cũng vậy.
Nếu nói rằng hàng ngày học tập chăm chỉ để trở thành học sinh đứng đầu, đọc những cuốn sách nhàm chán, nghe những bài giảng nhàm chán và làm những câu hỏi cũng nhàm chán nốt thì cần phải có nghị lực rất lớn để tiếp tục kiên trì.
Vì vậy, việc có được thứ hạng tốt ngày hôm nay chắc chắn là một phản hồi đầy tích cực.
Thú vị hơn nhiều so với mấy chuyện yêu đương!
Tống Ỷ Thi xắn tay áo, vừa ăn vừa ngồi nghĩ ra một bài phát biểu mới.
Ôi, học tập khiến tôi thấy thật vui vẻ!
Tống Ỷ Thi ở bên này tràn đầy nhiệt huyết học hành.
Còn Sở Nghệ Niên ở bên kia đến dự bữa tiệc sinh nhật riêng của ông Dung, đứng giữa một nhóm người ăn mặc đẹp đẽ, bầu không khí hòa hợp.
Mọi người đều rất bình tĩnh.
Nhưng Vu Mẫn thì không như vậy.
Bà ta siết chặt chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay, trong đầu lặp đi lặp lại từng lời nói và giọng điệu của Sở Nghệ Niên trong cuộc điện thoại vừa rồi.
Nhưng dù vậy, bà ta vẫn không chắc chắn về cảm xúc của Sở Nghệ Niên lúc đó.
Vu Mẫn hít một hơi thật sâu, hỏi thư ký: “Mấy ngày nay lịch trình của tôi như thế nào?”
Thư ký mở ghi chú hành trình và chuẩn bị nói.
Vu Mẫn đột nhiên nói: “Thôi quên đi.”
Vu Mẫn lẩm bẩm: “Chúng ta tổ chức tiệc ăn mừng đi. Thi Thi vừa mới nhập học, đã đi theo Thẩm Diệu Chu của trường Hãn Hải tham gia thi đấu, đây là thời điểm tốt để ăn mừng.” bà lập tức quay đầu nói: “Mau gọi điện thoại cho ông Dung.”
Vu Mẫn nói và gửi một tin nhắn văn bản khác cho Sở Nghệ Niên.
‘Mẹ có một sợi dây chuyền ngọc lục bảo ở đây, Nghệ Niên, con giúp mẹ mang tặng cho Thi Thi nhé?’
Sau khi gửi đi, rất lâu cũng không có hồi âm.
Vu Mẫn hơi thất vọng.
Bà ta hy vọng có thể mượn tay Sở Nghệ Niên đem tặng.
…
Đây đã là lần thứ ba Mạc Tiếu Phàm đi qua cửa tầng sáu.
Cô ấy không nhịn được mà hỏi một đàn em nữ ở phòng đối diện Tống Ỷ Thi: “Sau khi tôi đi, em không hề thấy Tống Ỷ Thi mở cửa phòng sao?”
“Không có ạ.”
“Chị Mạc, hay là…chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi đi?” Bạn học nữ rụt rè hỏi.
Mạc Tiếu Phàm hơi cau mày, sốt ruột từ chối: “Tôi không chơi.”
Cô ấy lấy điện thoại ra, sau đó lại bỏ vào túi quần.
Hành động vô thức này để giảm bớt lo lắng và giết thời gian nhanh chóng nhưng khiến cô ấy rơi vào tình trạng lo lắng sâu sắc hơn.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cánh cửa phòng của Tống Ỷ Thi cũng mở ra.
Đó là người phục vụ mang cà phê đến.
Mạc Tiếu Phàm chỉ thoáng nhìn thấy bóng dáng của Tống Ỷ Thi, cô mặc đồ ngủ và đi dép lê, tóc buộc cao, lộ rõ những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt. Trên tay cô vẫn đang cầm bút, vẻ mặt hơi lười biếng.
Mạc Tiếu Phàm sững sờ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Cô ấy cảm thấy như bản thân không có gì để làm.
Giống như ruồi nhặng không đầu.
Tống Ỷ Thi đang làm bài kiểm tra hay đang viết bài phát biểu vậy? Cô ấy không biết, dù sao Tống Ỷ Thi cũng đang làm việc của cô. Mà Mạc Tiếu Phàm ở trong vòng luẩn quẩn ăn không ngồi rồi thì chẳng có gì ngoài lo âu bồn chồn.
“Cuộc thi tiếng Anh năm nay có phải cũng quay hình lại không?” Mạc Tiếu Phàm đột nhiên quay đầu lại hỏi.
Mấy đàn em nữ sửng sốt trả lời cô ấy: “Dạ…hôm nay chị Mạc không có tới hội trường sao?”
Mạc Tiếu Phàm nghĩ, tại sao cô ấy lại phải quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn đó?
Cô ấy nói: “Tôi không tới xem.”
Sau đó một đàn em tìm đường link video và gửi cho Mạc Tiếu Phàm.
Mạc Tiếu Phàm một mình cắm tai nghe ngồi ở góc sô pha xem.
Những người còn lại quay đầu nhìn nhau, cũng không dám làm phiền cô ấy, dọn đồ ăn cho cô ấy trước rồi chạy đi chơi trò chơi.
Đã lâu lắm rồi Mạc Tiếu Phàm không xem xét một thứ gì đó nghiêm túc như vậy.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, cố gắng tìm ra điểm không ổn từ Tống Ỷ Thi, nhưng càng nhìn kỹ, Mạc Tiếu Phàm càng nhận ra rằng…giọng của Tống Ỷ Thi thật sự rất êm tai! Nhìn cận cảnh lông mi còn khá dài…
Ngoài việc nghèo ra thì cô còn chỗ nào không tốt?
Mạc Tiếu Phàm loay hoay tìm ra khuyết điểm nhưng một hồi lâu cũng không thấy có cái nào.
Thậm chí cô ấy nhìn màn hình lâu đến nỗi tay và cổ họng đều cảm thấy ngứa ngáy.
Mạc Tiếu Phàm còn muốn mở sách ra, lấy một tờ giấy kiểm tra…
Cô ấy sững sờ trước ý nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu.
Lẽ nào Tống Ỷ Thi chính là một phù thủy có thể hạ lời nguyền trong nháy mắt sao?
Mạc Tiếu Phàm vò đầu bứt tóc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chính mình phản chiếu trên màn hình điện thoại.
Chết tiệt, vậy mà lại muốn làm đề sao?
Liệu bản thân còn đủ tư cách làm chị đại hay không vậy?
Tống Ỷ Thi không biết rằng Mạc Tiếu Phàm giống như một kẻ ngốc, ngồi xổm ngoài cửa canh giữ cô cả đêm. Bởi vì cô đã biết được chủ đề của vòng phát biểu thứ hai, nên cô nhanh chóng hoàn thành bài phát biểu mới và sau đó đi ngủ.
Đối với những thứ mà Sở Nghệ Niên và Ung Dương đưa cho, cô và coi chúng như bảo vật, cất chúng vào trong ba lô.
Trong nháy mắt đã tới ngày thứ tư ở thành phố Bắc.
Vào ngày này, trong hội trường đột nhiên có rất nhiều người xem, phóng viên cũng nhiều như vậy.
Trường trung học Hãn Hải đã trở thành nhà vô địch khu vực, tiếp theo là trường trung học tư thục Mary và cuối cùng là trường trung học Ninh Sơn.
Ba trường này bước vào vòng thi mới tiếp theo.
Buổi sáng vẫn là thi trực tiếp, chẳng mấy chốc đã kết thúc.
Khi đến phiên phát biểu cố định vào buổi chiều, số lượng khán giả đến hội trường xem còn đông hơn. Thậm chí còn có một số người hay livestream trên mạng, một tay cầm gậy tự sướng, tay còn lại chỉ về một hướng và nói: “Bên kia là khu nghỉ ngơi của trường trung học Hãn Hải…bên đó là khán đài của Hãn Hải…Trường trung học Hãn Hãi thật sự có rất nhiều trai xinh gái đẹp.”
Ở khu vực nghỉ ngơi, giáo viên dẫn đội lo lắng Tống Ỷ Thi ngày hôm qua đã hao tổn hết sức lực nên đề nghị: “Hay là hôm nay đổi lượt cho Thẩm Diệu Chu?”
Thẩm Diệu Chu nhướng mày, thản nhiên nói: “Để cậu ấy đi.”
Giáo viên dẫn đội nhìn trái nhìn phải, không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, nhưng trong lòng không ngừng thắc mắc, lẽ nào hai bạn học sinh này có mâu thuẫn với nhau sao?
Thẩm Diệu Chu cụp mắt, khó có thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt.
Cậu ấy chỉ nghĩ một bông hồng xinh đẹp và bất khả chiến bại nên được đặt trên đài cao dưới ánh đèn lung linh để được mọi người chú ý đến.
Nếu cô không làm được, có thể đến gặp cậu ấy và yêu cầu một bài phát biểu mới, hoặc đơn giản là để cậu ấy tham gia…
Hình ảnh bông hồng xinh đẹp và mỏng manh xuyên qua chiếc lồng pha lê, những cành lá rủ xuống dưới thấp, cánh hoa nhẹ nhàng khẽ chạm vào đầu ngón tay đột nhiên hiện lên trong tâm trí của Thẩm Diệu Chu.
Mí mắt Thẩm Diệu Chu giật nhẹ.
Cậu ấy ấn mạnh ngón trỏ vào tay vịn của ghế.
Cô tìm đến cậu ấy nhờ giúp đỡ.
Cảnh tượng đó…thật sự không tồi.
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu Thẩm Diệu Chu, khi cậu ấy ngẩng đầu lên thì thấy Tống Ỷ Thi vui vẻ cầm bản thảo chạy đến khu vực chờ phía sau hậu trường chuẩn bị, không thèm quay đầu lại nhìn cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu: …
Chủ đề hôm nay là “Teenager”, thanh thiếu niên.
Tám trong số mười người phía trước đều nói về “Tuổi trẻ khỏe mạnh thì quốc gia ắt cường thịnh”. Điều này năm nào cũng là phương hướng của bài luận mẫu. Nghe một lần thì ai nấy đều sục sôi nhiệt huyết, tim đập thình thịch, nghe nhiều quá rồi thì không còn phản ứng gì nữa.
Nếu không thì bọn họ sẽ chọn nói về “giấc mơ thời niên thiếu”, cái này cũng đã dùng qua quá nhiều và mất đi tính độc đáo.
Nếu phải chọn thì vẫn còn một vài cái xuất sắc có thể lựa ra.
Người đi trước Tống Ỷ Thi nói về “Sức khỏe tinh thần của thanh thiếu niên”, nói về áp lực học tập, áp lực gia đình…Cuối cùng kêu gọi các bậc làm bố làm mẹ hãy yêu thương con cái của họ. Điều này dễ kiếm được điểm cộng.
Cuối cùng đến lượt của Tống Ỷ Thi.
Cô đứng trên sân khấu, âm thanh của các máy ảnh trong tay các phóng viên dần nhiều hơn, thậm chí còn có tiếng cổ vũ nhỏ xíu thấp thoáng đâu đây của khán giả.
Tống Ỷ Thi giơ tay đỡ micro, nói tiếng Anh lưu loát: “Xin chào các bạn, hôm nay tôi xin chia sẻ với các bạn về… ‘tội phạm tuổi vị thành niên’.”
Trong giây lát, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Chủ đề trong các bài phát biểu của người khác hầu hết đều mang tính tích cực và truyền cảm hứng, dù sao thì những chủ đề như vậy đều được mọi người tôn trọng. Nhưng cô cố tình chuyển hướng sang một phong cách khác.
Nhưng phong cách này thực sự gây tò mò và gợi hứng thú cho người khác.
Đôi mắt của các phóng viên lập tức sáng như đèn pha.
Ung Dương ngồi trong hội trường nghiêm túc nghe, theo sau là một nhóm bạn từ nhỏ.
Tất cả đều không chơi nữa, ngồi im đằng sau Ung Dương, trông ai cũng ngầu và hung dữ.
Các học sinh khác của trường trung học Hãn Hải đều tự ý thức đứng nép sang một bên.
Sau khi Tống Ỷ Thi nói xong phần đề mục, bắt đầu tiến vào phần chính.
Ung Dương vẫn nhìn điện thoại di động: “...Đây là cái gì? Không phải là thông dịch đồng thời sao?”
Dường như cậu không nghe được tiếng gì trên sân khấu.
Ung Dương ngồi trong khán phòng, hiếm khi cảm thấy tách biệt với xung quanh. Điều này đã xảy ra đến hai lần trong đời cậu. Lần cuối cùng là ngày hôm qua!
Điều này khiến cậu rất khó chịu.
Nam sinh phía sau đưa di động lên trước: “Không được thì tra từng chữ một xem đi. Anh Dương, xem em vừa tra được cái gì…” Cậu ta đọc bằng thứ tiếng Anh vụn vặt: “Juvenile Deliquency…” Hai từ đơn, đúng vậy, có hai âm tiết.
(*) Năm năm cao khảo ba năm mô phỏng (五年高考三年模拟) – là tên một bộ sách luyện thi nổi tiếng do nhà xuất bản Đại học Sư phạm Thủ đô (Bắc Kinh) phát hành, do Khúc Nhất Tuyến chủ biên. Bộ sách tập hợp đề thi đại học cả nước trong 5 năm gần nhất cùng với các bộ đề dùng trong kỳ thi thử của các trường nổi tiếng trong 3 năm gần nhất, tập trung đầy đủ các điểm kiến thức và dạng đề. Bộ sách chia làm 7 quyển chuyên đề toàn diện Ngôn ngữ, Toán, Tiếng Anh, Vật lý, Hóa học, Chính trị, Lịch sử, tổng hợp các bộ đề qua các năm, tiến hành phân tích và giải đáp, phối hợp với sách giáo khoa, chắt lọc các điểm kiến thức, luyện tập chuyên sâu. Bộ sách còn được gọi tắt là Tam Ngũ.