Đúng như mọi người dự đoán, Tống Ỷ Thi lại giành được vị trí thứ nhất trong vòng phát biểu thứ hai.
Lần này, chỉ có trường trung học Hãn Hải lọt vào danh sách cuối cùng trong cuộc thi cấp quốc gia. Trường tư thục Mary và trường trung học Ninh Sơn đều thất bại.
Tống Ỷ Thi bắt đầu chuẩn bị bài phát biểu cho vòng thứ ba.
Thẩm Diệu Chu ngồi trong phòng khách sạn, rèm cửa kéo kín mít, trong phòng ánh sáng mờ ảo, nguồn sáng duy nhất là màn hình máy tính trước mặt.
Sau khi xử lý xong các hộp thư còn tồn đọng, xóa lịch sử trình duyệt mạng, cậu ấy chuyển sang thanh công cụ tìm kiếm và gõ:
Cuộc thi hùng biện tiếng Anh.
Không có gì đáng ngạc nhiên, những tin tức mới nhất xuất hiện hàng đầu liên quan đến cuộc thi của họ đều là video các bài phát biểu của Tống Ỷ Thi. Các cổng thông tin lớn cũng đưa ra một số tiêu đề giật gân.
‘Tại hiện trường của cuộc thi hùng biện tiếng Anh, cô ấy đã phát biểu về chủ đề như vậy!’
‘Cô gái đẹp dưới ống kính của cuộc thi tiếng Anh’
‘Khi cô ấy mở miệng, tất cả mọi người đều bật khóc’
…
Một học sinh ưu tú như Thẩm Diệu Chu rất ít khi để ý tới mấy loại tin tức nhảm nhí, thấy những tiêu đề như thế này, cậu ấy cau mày khó chịu, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, sau đó cậu ấy mở video.
Cậu ấy muốn xem lại bài phát biểu của Tống Ỷ Thi.
Giống như những nhà sưu tập sẽ nhiều lần ngắm nghía quan sát các tác phẩm nghệ thuật trong bộ sưu tập của họ, đó là một sự thỏa mãn mà người bình thường không cảm nhận được.
Nhưng khi Thẩm Diệu Chu mở video ra…
Chất lượng hình ảnh quá tệ, khắp màn hình đều là sự mờ ảo.
Thẩm Diệu Chu cúi mặt, cầm điện thoại di động bấm số: “Hôm nay có những bên truyền thông nào tới hội trường?”
Người ở đầu dây bên kia dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, nhỏ giọng nói: “Cậu Thẩm, tôi có một danh sách an ninh ở đây, trong đó ghi lại tất cả những người đã vào hội trường, tôi sẽ lập tức gửi cho cậu.”
Chỉ trong vài chục giây, Thẩm Diệu Chu đã nhận được một danh sách có đính kèm thông tin liên lạc.
Thẩm Diệu Chu nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Truyền thông Tân Phong đang ở giữa khán đài đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Hãy liên hệ với bọn họ.”
“Cậu là muốn?”
“Kêu họ đưa video bài phát biểu tiếng Anh đi.” Thẩm Diệu Chu nói, còn bổ sung thêm: “Cần phải có độ phân giải cao.”
Người ở đầu dây bên kia sửng sốt: “Hả?”
Thẩm Diệu Chu hơi dừng lại, sau đó tiếp tục bổ sung thêm: “Tôi muốn có ở các góc quay khác nhau.”
“???”
Khi người bên kia định thần lại, Thẩm Diệu Chu đã cúp điện thoại.
Mạc Tiếu Phàm không lên tầng sáu.
Cô ấy lấy một cuốn sách từ vựng tiếng Anh, mang vào trong phòng, mở trang đầu tiên.
Chỉ là biết tiếng Anh thôi sao?
Có gì giỏi giang cơ chứ?
Khuôn mặt của Tống Ỷ Thi hiện lên trong đầu Mạc Tiếu Phàm, cô ấy cũng có thể giống như cô!
Như vậy cô ấy sẽ có đủ tự tin để đứng trước mặt Tống Ỷ Thi phải không?
Mạc Tiếu Phàm thầm nghĩ, sau đó cúi đầu nhìn từ đầu tiên.
“abandon, abandon…”
Mạc Tiếu Phàm đọc từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng của trang đầu tiên: abortion.
Khó đọc cũng phải cố, Mạc Tiếu Phàm nghiêm túc đọc đi đọc lại một trăm tám mươi lần, sau đó đóng sách lại.
Chết tiệt.
Cô ấy không nhớ nổi một từ nào.
A gì nhỉ?
Mạc Tiếu Phàm mở sách ra một lần nữa và nhìn vào các từ.
Abandon: Từ bỏ, vứt bỏ.
Abortion: Nạo phá thai, (kế hoạch chờ) thất bại, chết yểu.
Chẳng phải đang ám chỉ cô ấy đừng làm những việc vô ích và nên từ bỏ càng sớm càng tốt hay sao?
Vì vậy Mạc Tiếu Phàm đã đóng sách từ vựng lại và không bao giờ mở nó ra nữa.
Mạc Tiếu Phàm thấy đấm bốc ba giờ còn không mệt bằng đọc sách ba phút đã nằm bẹp trên giường, không ngừng lẩm bẩm.
Tống Ỷ Thi…tại sao cô lại giỏi như vậy?
Càng nếm trải Mạc Tiếu Phàm mới càng nhận thức sâu sắc hơn về định nghĩa của học sinh ưu tú.
Mạc Tiếu Phàm nhắm mắt lại, trong tâm trí cô ấy chỉ toàn là hình ảnh của Tống Ỷ Thi.
Ngay cả những giấc mơ đêm đó đều là về Tống Ỷ Thi…
Đến nỗi ngày hôm sau Mạc Tiếu Phàm đã gặp Tống Ỷ Thi trong nhà ăn.
Mạc Tiếu Phàm nhanh chóng chạy mất tăm.
Tống Ỷ Thi: ?
“Không phải nói lúc nào cũng muốn nhìn chằm chằm mình sao?” Tống Ỷ Thi giơ tay nhéo má, dụi mắt. Chẳng lẽ hôm nay trông cô hung dữ đến vậy?
Không thể nào, thoạt nhìn gương mặt này ai cũng sẽ thấy hiền lành đáng thương, vô cùng quyến rũ người khác.
Tống Ỷ Thi không rõ nguyên nhân, quay đầu chọn đồ ăn.
Thật đáng tiếc.
Đâu có ai đi phân tích mặt cô nhỉ. Tống Ỷ Thi chép miệng.
“Ngay cả chị Mạc cũng sợ Tống Ỷ Thi sao?” Có người ngồi trong góc không cam lòng nói.
“Có lẽ…có lẽ chị Mạc không muốn nói chuyện với Tống Ỷ Thi?”
“Thật ra…” Có người nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi rất muốn hỏi Tống Ỷ Thi, làm sao mà cậu ấy luyện nói tiếng Anh hay được như vậy? Bố tôi đã tìm giáo viên dạy IELTS cho tôi, nhưng cũng không giúp được gì mấy.”
“Ngốc thế, sao không đi hỏi hội trưởng Thẩm đi!”
Người đó rùng mình: “...Hội trưởng Thẩm sao? Thôi quên đi, còn lâu hội trưởng Thẩm mới chịu nói chuyện với tôi.”
Những người khác cũng nghĩ đến sự thờ ơ lạnh nhạt của Thẩm Diệu Chu: “...Cũng đúng.”
So với Thẩm Diệu Chu, khuôn mặt của Tống Ỷ Thi dường như trông dịu dàng hòa nhã hơn…Điên rồi, bọn họ thật sự điên rồi.
Với kinh nghiệm được tích lũy trong hai vòng đầu tiên, vòng thứ ba sẽ rất dễ dàng.
Chủ đề của vòng thứ ba là “Thất bại và thành công”, đây là một đề tài kinh điển, trước khi xuyên qua Tống Ỷ Thi đã nghe rất nhiều chương trình TED kinh điển nên muốn áp dụng cũng không quá khó.
Chắc do đứng trước ánh đèn sân khấu quá lâu nên vòng ba của Tống Ỷ Thi trở nên thoải mái hơn, ngay cả Ung Dương ngồi dưới khán đài cũng không ảnh hưởng tới cô.
Khi vòng cuối cùng của cuộc thi kết thúc, bọn họ không rời khỏi thành phố Bắc ngay lập tức mà ở lại chờ đợi kết quả cuối cùng và lễ trao giải.
Đây đã là ngày thứ năm ở thành phố Bắc.
Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu cùng nhau đứng trên bục cao nhất, ban tổ chức cuộc thi đã trao cho họ giấy chứng nhận, cúp kỷ niệm và rất nhiều tiền thưởng.
Tống Ỷ Thi sờ phong bì đựng tiền thưởng, cười đến híp cả mắt.
Ống kính máy ảnh vừa hay bắt được cảnh này.
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên lần nữa dưới khán đài, tất cả mọi người đều đang nhìn họ.
Là học sinh ưu tú có cảm giác thật tuyệt…
Ung Dương cũng nhìn thấy cảnh này.
Tống Ỷ Thi đứng bên cạnh Thẩm Diệu Chu, cả hai người dường như được bao phủ bởi ánh hào quang, chói mắt đến lạ thường. Nụ cười của cô xinh đẹp lộng lẫy giống như những bông hoa chỉ trong một đêm nở rộ vào mùa xuân.
Trông thật chói mắt.
Nhóm bạn chơi hồi nhỏ dìu nhau ra ngoài, nói với Ung Dương: “Bọn mình không được đâu, cậu tự học đi. Đi theo cậu hai ngày xong, trong đầu bọn mình chỉ toàn là tiếng Anh, kể cả lúc đi bộ hay lúc đi ngủ…đầu óc choáng váng, thật sự rất khó chịu.”
Ung Dương không hề cảm thấy choáng váng, ngược lại, những thứ duy nhất cậu nhớ được trong đầu là “war (chiến tranh)”, “peace (hòa bình)”, “teenager (thiếu niên)”, “juvenile deliquency (tội phạm tuổi vị thành niên)” càng trở nên rõ ràng hơn.
Ung Dương giật mình.
Chết tiệt, cậu có thể nhớ được những từ ngữ chuyên ngành!
Lễ trao giải trên sân khấu kết thúc sớm.
Tống Ỷ Thi nhanh chóng quay người đi xuống, để tránh bị đám phóng viên vây quanh phỏng vấn, cô chạy lon ton ra khỏi địa điểm và lên xe buýt của trường.
Thẩm Diệu Chu bị bỏ lại phía sau cảm thấy hơi cô đơn.
Trên Weibo vẫn đang bình luận sôi nổi.
[Thế mà tôi lại có khả năng giống như lúc xem các chương trình tuyển tú, đi theo người đã bình chọn ngay từ đầu và cô ấy giành được vị trí thứ nhất!]
[+1, cô ấy được giải mà tôi cũng vui lây luôn, không biết bị làm sao nữa, đây rõ ràng chỉ là một cuộc thi tiếng Anh, một cuộc thi tiếng Anh nhàm chán!]
[Ôi, cô ấy chạy nhanh quá, chắc sẽ không kịp phỏng vấn đâu nhỉ?]
[Cô ấy ngại sao? Ôi, đúng là một cô bé đáng yêu.]
Tống Ỷ Thi xấu hổ ngồi trong xe buýt, mở phong bì và đếm tiền.
Một hai ba…
Thật tuyệt khi là học sinh ưu tú!
…
Sau khi sự kiện thương hiệu kết thúc, Sở Nghệ Niên ngồi vào bàn ăn chậm rãi.
Một nhân viên của nhãn hiệu bối rối thốt lên: “Hả? Đây là cái gì? Cái gì…bài phát biểu tiếng Anh? Tại sao mục này cũng lên phần tìm kiếm hàng đầu vậy? Đây là gì? Một người nổi tiếng nào đó phát biểu sao?”
Sở Nghệ Niên dừng lại, đặt ly nước nóng trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi: “Cho hỏi bài phát biểu tiếng Anh đang được tìm kiếm nhiều nhất là gì vậy? Tôi có thể xem qua không?”
Các nhân viên sững sờ, không nhận ra rằng Sở Nghệ Niên đang nói chuyện với họ.
Nhân viên kinh ngạc chỉ vào chiếc điện thoại di động trong tay: “Cậu muốn xem cái này sao?”
Sở Nghệ Niên gật đầu: “Ừ.”
Nhân viên hơi ngượng ngùng nắm lấy vạt áo, sau đó đưa điện thoại cho anh.
Sở Nghệ Niên nhìn xuống chiếc điện thoại.
Các nhân viên đứng một bên nhìn chằm chằm vào Sở Nghệ Niên.
Ôi! Sở Nghệ Niên thực sự giống như trong lời đồn đại, tính cách rất tốt…
Sở Nghệ Niên nhanh chóng nhấp vào phần tìm kiếm thịnh hành, lướt qua các tin tức từ tài khoản tiếp thị và khu vực bình luận.
Vốn dĩ cuộc thi hùng biện tiếng Anh nhận được rất ít sự chú ý của mọi người, nhưng nhờ sự xuất hiện của Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu mà phát huy được giá trị, các nhóm tài khoản tiếp thị cũng vui vẻ tham gia, thêm cả những người qua đường tích cực bàn luận sôi nổi về kết quả nên đã đẩy lên mục tìm kiếm hàng đầu, mặc dù chỉ đứng ở phía sau nhưng không thể đánh giá thấp mức độ nổi tiếng.
Tùy tiện lướt qua đều là những bình luận:
[trời đất, thời buổi hiện nay các học sinh ưu tú đều có nhan sắc cao như vậy sao?]
[Ôi, tôi muốn xin Weibo của cô gái này!]
[Thẩm Diệu Chu?_(:3∠) Nếu ai xem xong video mà phải lòng anh ấy thì tôi nói cho các bạn biết, hãy biết trân trọng đi, mỗi năm chỉ có một lần cơ hội được gặp anh ấy thôi.]
[Tại sao không ai đi điều tra về bọn họ? Cầu xin đó, tôi sẽ bỏ tiền ra, tôi muốn được nhìn thấy họ để thanh tẩy cho đôi mắt này!]
Khóe miệng Sở Nghệ Niên cong lên, để lộ ra một nụ cười nhẹ.
Nhưng khi ánh mắt của anh bắt gặp Thẩm Diệu Chu, khóe miệng vừa nhếch lên đột nhiên lại hạ xuống.
Nếu phải so sánh thì mối quan hệ của anh với Tống Ỷ Thi phải thân thiết hơn chứ?
Sở Nghệ Niên không có gan đứng chung một khung hình với Tống Ỷ Thi, anh chỉ có thể nhìn Thẩm Diệu Chu và Tống Ỷ Thi được mọi người khen ngợi khi đứng chung trong một khung cảnh, khiến anh thấy vô cùng khó chịu.
Sở Nghệ Niên trả điện thoại cho nhân viên.
Người nhân viên không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của Sở Nghệ Niên, tim đập thình thịch, cô nhân viên muốn nói thêm vài câu với anh, vì vậy cô ấy đã nhìn vào phần nội dung thịnh hành trên di động và nói: “Các cô gái trẻ thời nay thật sự rất tuyệt vời…”
Sở Nghệ Niên thờ ơ trả lời: “Ừ.”
Thấy anh đồng tình với mình, cô nhân viên lập tức hăng hái hơn, phóng to ảnh chụp màn hình video do tài khoản tiếp thị tung ra, chỉ tay nói: “Trông cũng rất xinh đẹp ưu tú. Nếu bước chân vào giới giải trí, nhất định sẽ được mọi người đón nhận hoan nghênh…”
Sở Nghệ Niên chợt nói nhiều hơn, anh nói: “Cô ấy không cần phải vào giới giải trí.”
Lúc anh bước vào vòng giải trí, anh có địa vị cao nên không gặp phải bất kỳ trở ngại nào trong sự nghiệp. Nhưng anh đã nhìn thấy quá nhiều sự bẩn thỉu và đen tối của nơi này. Không chỉ là giới giải trí…bất cứ điều gì gắn liền với tư bản, với tiền tài cũng không tốt hơn là bao.
Sở Nghệ Niên tưởng tượng đến mối quan hệ giữa mấy thứ này với Tống Ỷ Thi…
Không cần anh sắp xếp.
Chỉ cần có anh ở đây, Tống Ỷ Thi hoàn toàn không cần phải bước chân vào con đường như vậy.
Khi ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu, Sở Nghệ Niên hơi sững người.
Anh đang hy vọng cô sẽ mượn tài nguyên của anh sao?
Nhân viên công tác còn đang nói chuyện: “Đúng vậy, một cô gái ưu tú như vậy, nhất định không phải xuất thân từ một gia đình bình thường. Cô ấy có gia cảnh tốt, thành tích ưu tú, tương lai rộng mở…”
Các nhân viên công tác đang nói chuyện, trong lòng vẫn luôn có một cảm giác khó tin, không ngờ có một ngày sẽ được trực tiếp gặp mặt ảnh đế Sở, trò chuyện về một chủ đề giản dị bình thường mà chỉ có hàng ngày ở cùng với các chị em mới bàn bạc thảo luận đến.
Sở Nghệ Niên nghe thấy các nhân viên nói chuyện, khóe miệng của anh lại cong lên.
Anh rất muốn nói rằng, bọn họ đã nhầm rồi.
Tống Ỷ Thi có một gia đình tốt sao?
Ngoài việc không có tiền, bố mẹ cô còn là những người tồi tệ.
Sở Nghệ Niên im lặng không nói gì, cảm thấy bí mật hài lòng.
Chỉ có anh mới hiểu Tống Ỷ Thi.
Những người khác chỉ thấy bề ngoài, không biết gì về những điều còn lại.
Các nhân viên cũng nói: “Cậu trai trẻ này cũng rất tuyệt vời, hình như bây giờ trong trường có rất nhiều cặp đôi học sinh ưu tú yêu nhau. Tuổi trẻ thời nay đúng là không bình thường…Nếu một cặp đôi xuất sắc như vậy mà lấy nhau, chắc chắn sự kết hợp gen sau này càng tốt hơn!”
Kết hôn?
Kết hôn cái gì cơ?
Thẩm Diệu Chu là cái thá gì? Cậu ta xứng sao?
Những lời khen ngợi khác nhau trong phần bình luận vang vọng trong tâm trí của Thẩm Diệu Chu, đột nhiên có một sự thôi thúc dâng trào trong lồng ngực anh, một sự thôi thúc dường như muốn công bố với cả thế giới.
Gì mà bạn đồng hành của Thẩm Diệu Chu?
Đó là em gái của Sở Nghệ Niên tôi!