Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 26: Đáng yêu




“Chị biết cô ấy là ai không?” Sở Nghệ Niên đột nhiên hỏi.

Giọng nói nhân viên công tác đột nhiên dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ai vậy?”

Lời nói đến bên miệng nói Sở Nghệ Niên, nhưng cuối cùng vẫn bị anh nuốt vào.

Anh cười nói: “Chị đoán đi .”

Nhân viên công tác ngây người, luôn cảm thấy trong nháy mắt bắt được cái gì đó.

Cô ấy là ai?

Trong tin tức có nhắc tới tên cô ấy, tên là Tống Ỷ Thi. Cô là một học sinh cao trung, vì tham gia một phần bài phát biểu trong cuộc thi tiếng anh, nên đã lên hot search.

… Tin tức này đã rõ ràng. Nhưng Sở ảnh đế vẫn hỏi thêm một câu, chị có biết cô ấy là ai không? Điều này chứng tỏ cô gái này có quan hệ gì đó với Sở ảnh đế. Mà lời nói của Sở ảnh đế đến bên miệng, cuối cùng lại chỉ phun ra ba chữ: “Chị đoán đi”. Chứng tỏ loại quan hệ này, không thể nói ra ngoài…

Tức khắc mắt nhân viên công tác trừng lớn.

Cô ấy bị chính tin tức mình đưa ra làm cho sợ ngây người, cũng bị khả năng lý luận mạnh như Holmes* của mình làm cho ngây người.

*Sherlock Holmes là một nhân vật thám tử tư hư cấu, do nhà văn người Anh Arthur Conan Doyle sáng tạo nên.

Lúc này người đại diện bước tới.

“Sở thiếu, mọi chuyện đã xử lý xong rồi. Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Sở Nghệ Niên đáp lời, bỏ thức ăn còn lại trước mặt vào túi giấy, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Mà nhân viên công tác vẫn còn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhân viên công tác khó khăn nuốt nước miếng.

Cô ấy cũng chỉ là kẻ chạy việc vặt cho sự kiện mà thôi, nhưng kết quả cô ấy lại biết thêm điều gì đó về Sở ảnh đế rồi…

Cô lại cúi đầu, nhìn vào bức ảnh của cô gái trên điện thoại di động, sau đó ôm ngực chạy đi như một kẻ trộm.

Kẻ không ra gì Thẩm Diệu Chu ngồi trong đại sảnh khách sạn, bên cạnh cậu ấy là Tống Ỷ Thi.

“Trời lại mưa rồi.” Giáo viên dẫn đội lo lắng nhìn chằm chằm về phía tiền sảnh: “Nếu biết trước hai hôm nay mưa thì đã mua trước mấy cây dù.”

Mọi người nhìn chằm chằm vào màn mưa dày đặc, cũng không có can đảm để lại chạy vọt vào mưa to một lần nữa. Huống chi sau khi bọn họ mắc mưa, còn phải lên máy bay, máy bay không phục vụ bồn tắm nước nóng và khăn tắm như khách sạn.

Cầm giải thưởng lớn, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, Tống Ỷ Thi ở bên cạnh lại rất thả lỏng. Cô lấy áo khoác mỏng trong cặp sách, xoa nhẹ rồi quấn quanh đầu để chắn ánh sáng. Sau đó dựa vào trên sô pha ngủ gật, chờ đến lúc giáo viên đi đến đánh thức cô.

Thẩm Diệu Chu nhìn lướt qua cô, đặt cái dáng vẻ cô cuộn mình lại như cái bánh chưng vào trong mắt, sau đó mới lên tiếng nói với giáo viên dẫn đội: “Khách sạn có dù dự trữ, mượn bọn họ cũng không thực tế lắm. Có thể hỏi mua của họ.”

Giáo viên dẫn đội lo lắng hỏi lại: “Bọn họ có đồng ý không?”

Giọng nói của Thẩm Diệu Chu vẫn thản nhiên như trước: “Không thử thì làm sao biết được.”

Nhìn thấy Thẩm Diệu Chu hoàn toàn không bị mưa lớn đả động chút nào, ngồi vững như núi, giáo viên dẫn đội cũng bắt đầu lấy lại bình tĩnh.

“Được, bây giờ tôi đi nói chuyện với khách sạn, các em chờ ở chỗ này.”

Bọn họ đã kiểm tra dự báo thời tiết, những ngày tiếp theo sau cuộc thi tiếng anh, tất cả đều là ngày mưa. Bọn họ đến đây vào ngày nào không quan trọng. Còn không bằng về Hải Thị sớm một chút.

Hôm nay ở Hải Thị lại là một ngày nắng.

Vu Mẫn sai người mời vợ chồng Vu Tú tới biệt thự làm khách, lần này không có Sở Văn Tường và Sở Nghệ Niên ở đây, Tống Nghĩa Dũng cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin, không ngừng đánh giá những đồ trang trí đắt tiền và tranh treo tường trong biệt thự...

Chờ ăn cơm xong sau, Vu Mẫn liền bảo người giúp việc bật TV lên.

Vu Tú có chút lúng túng, bà cũng không quá quen với với hoàn cảnh như vậy. Mà Tống Nghĩa Dũng hoàn toàn không có hứng thú với TV. TV này, đắt hay rẻ, không phải tất cả đều chiếu cùng một chương trình hay sao? Ông ta cũng có thể tự mình xem ở nhà.

Nhưng chờ màn hình TV sáng lên, hình ảnh Tống Ỷ Thi xuất hiện.

Tống Nghĩa Dũng ngạc nhiên, rồi mới kịp phản ứng lại: “Sao Tống Ỷ Thi lại ở trên TV?”

Vu Mẫn có chút kinh ngạc: “Chị, anh rể, hai người không xem TV sao? Thi Thi đi Kinh Thị tham gia thi đấu tiếng anh, lên TV!”

Vu Tú kinh ngạc nhìn về phía màn hình TV, nhìn chằm chằm người bên trong, nhìn nhiều lần cũng không dám nhận.

“Này, này… Đây thật là Thi Thi à?”

Thiếu nữ trên TV, mặc váy đồng phục cắt may vừa người, mái tóc dài buộc lại thành kiểu đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Dưới ánh đèn, cô giống như những minh tinh nổi tiếng trên TV vậy… Vu Tú không phân biệt được có gì khác nhau, dù sao thì cô khác với mọi khi, rất khác.

Vu Mẫn không nghĩ tới vợ chồng họ lại không có tâm tư thấu đáo như vậy, thế mà bình thường lại hoàn toàn không để ý đến những thứ này, bà ta đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên người hầu cầm điện thoại tới, nói: “Phu nhân, điện thoại của thiếu gia.”

Điện thoại của Sở Nghệ Niên?

Mặc dù Sở Nghệ Niên không có trực tiếp gọi tới điện thoại của bà ta, hơn nữa tin nhắn hai ngày trước cũng không trả lời, làm tâm trí Vu Mẫn quay cuồng, nhưng bây giờ lại gọi tới số điện thoại trong nhà, lại do người giúp việc đưa đến nói chuyện, cũng cho bà ta mặt mũi.

Vu Mẫn cười đưa tay nhận lấy: “Alo.”

“Mẹ có số điện thoại của Tống Ỷ Thi không?” Đầu dây bên kia lời ít mà ý nhiều.

Vu Mẫn dừng một chút, lập tức nói: “Có. Mẹ sẽ gửi cho con.”

Đầu dây bên kia đáp lại rồi lập tức cúp máy.

Vu Mẫn cũng biết điều mà không có hỏi thêm tình hình gần đây.

Chờ sau khi cúp điện thoại, Vu Mẫn mới phản ứng lại. Lúc trước khi bà ta đưa điện thoại cho Tồng Ỷ Thi, bên trong có đặc biệt lưu số điện thoại của Sở Nghệ Niên. Tống Ỷ Thi thế nhưng không dùng điện thoại liên lạc với Sở Nghệ Niên sao? Một lần cũng không có?

Vu Mẫn cúi đầu soạn tin nhắn trên điện thoại, gửi cho Sở Nghệ Niên.

Vu Tú thấy thế không khỏi hỏi: “Là điện thoại của Sở thiếu gia sao?”

Vu Mẫn ngẩng đầu cười nói: “Đúng vậy, Nghệ Niên cũng tham gia hoạt động ở Kinh Thị, nó đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi số của Thi Thi. Có thể là muốn chờ Thi Thi thi xong, rồi đi cùng Thi Thi.”

Vu Tú nghe xong cũng không cảm thấy vui vẻ, ngược lại cảm thấy càng thêm chật vật.

Thứ nhất, bà cảm thấy con gái mình hình như đã trở thành dáng vẻ mà bà không quen biết, có cảm giác càng ngày càng xa cách; Thứ hai là bà cảm thấy bọn họ đi lại với Vu Mẫn, đi ăn một bữa cơm với Sở gia còn chưa nói, bây giờ Thi Thi còn cùng chơi với con trai độc nhất của Sở gia, ngược lại làm bà có cảm giác sợ hãi do cách biệt giai cấp.

Chỉ vài phút sau khi Vu Mẫn nhận điện thoại, tiếng chuông điện thoại trong cặp sách của Tống Ỷ Thi kêu lên.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Tống Ỷ Thi vội vàng kéo áo khoác đang chắn ánh sáng trên đầu xuống, bắt đầu mở cặp sách.

Lúc này tiếng chuông di động dừng lại, sau đó lại vang lên.

Cuối cùng, khi chuông điện thoại reo đến lần thứ hai, Tống Ỷ Thi lấy ra điện thoại.

Cô nhìn màn hình.

Hả?

Số lạ?

Tống Ỷ Thi không thể hiểu được mà nhận lấy: “Alo?”

“Alo.” Sở Nghệ Niên ngồi trong phòng ở tầng trên khách sạn, nhìn áo khoác xếp chồng lên nhau một cách chỉnh tể ở trước mặt, thản nhiên nói: “Áo khoác của anh là em nhờ nhân viên phục vụ khách sạn đưa tới à?”

Lúc mới nghe Tống Ỷ Thi sửng sốt một chút, bất quá giọng nói của Sở Nghệ Niên có độ nhận diện rất cao, đầu Tống Ỷ Thi suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra đây là giọng nói của ai.

“…Ừ.”

Tống Ỷ Thi ngẩng đầu, nhận những ánh mắt chung quanh nhìn tới, nhất thời có cảm giác chột dạ như kẻ trộm.

Cô hy vọng giống như nguyên tác, Sở gia vẫn dùng thái độ như người bề trên với gia đình họ, lạnh lùng thờ ơ, có như vậy thì người ngoài sẽ không bao giờ biết được quan hệ giữa cô và Sở gia, cũng sẽ không kéo cô và Sở Nghệ Niên đến cùng một chỗ.

Tống Ỷ Thi cầm di động, đi sang bên cạnh, rõ ràng là tránh bạn học.

Thẩm Diệu Chu ngước mắt nhìn cô, sau đó đôi mắt anh rủ xuống, gương mặt đó không lộ rõ buồn vui.

“Em rất thông minh, biết trực tiếp nói phục vụ đưa cho anh, nhân viên phục vụ coi em trở thành fan tư sinh, nhất định sẽ không thèm để ý đến em. Cho nên em nói cậu ta đưa cho trợ lý của anh, nói đó là quần áo mà trợ lý của anh đã mất.” Sở Nghệ Niên nói, dừng một chút: “Hiện tại quần áo ở trong tay anh.”

Tống Ỷ Thi chọn lọc bỏ qua những lời khen ngợi phía trước, thở phào nhẹ nhõm nói: “Đến rồi là được rồi.”

Nói xong, Tống Ỷ Thi suy nghĩ một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn anh họ đã cho em mượn quần áo.”

Cô cũng mới nhận ra một điều là, lòng dạ của người tên Sở Nghệ Niên giống như đặc biệt hẹp hòi, so với nguyên tác thì càng nhỏ hơn lỗ kim. Mượn dù, còn phải đặc biệt tới cửa đòi lời cảm ơn.

Sở Nghệ Niên nghe tiếng cảm ơn nhẹ nhàng của cô vào tai, sau đó cúi đầu nhìn lướt qua trợ lý đang sắp xếp hành lý cho anh, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, hạ thấp giọng, sau khi truyền qua tín hiệu điện thoại, thì mang theo chút âm gì đó khàn khàn: “…Nhưng bây giờ em làm trợ lý của anh hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, phải làm sao bây giờ?”

Nhất thời Tống Ỷ Thi như bị thiên lôi đánh trúng đỉnh đầu.

Mẹ kiếp, sao cô lại quên chuyện này?

Cô vô thức nói lắp: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”

Cô cũng không nghe ra giọng điệu trong điện thoại của Sở Nghệ Niên là có ý gì, là chứa sự phẫn nộ, hay là mang theo âm trầm.

“Dù sao cũng đã hiểu lầm rồi, vậy thì đi lên đây lấy cầm dù rồi đi đi.” Sở Nghệ Niên bình tĩnh nói.

“Lấy, lấy dù?” Thiếu chút nữa Tống Ỷ Thi suýt nữa thì ngã bể đầu do cú quay xe của anh.

Mẹ kiếp, sau khi cô trả lời lại bằng một câu “Làm sao bây giờ” thì đã hối hận, vì trong đầu cô lúc đó là lời thoại của nguyên tác.

“Làm sao bây giờ?”

“Vậy thì cô tự mình mà trả lời đi.”

Lúc ấy trái tim cô như bị bẻ làm hai vị sợ, sợ Sở Nghệ Niên lại nói thêm mấy câu gây sốc như vậy nữa, sẽ khiến cho thất khiếu của cô chảy máu mà chết mấy.

Tống Ỷ Thi giơ tay tục cốc vào đầu.

Sao cô lại vàng* như vậy?

Sao trong óc cô toàn là kịch bản nguyên tác vậy hả?

“Không phải trời đang mưa sao? Nếu không lấy dù, em đi như thế nào?” Sở Nghệ Niên dừng lại một chút lại nói: “Thật ra khi đến được sân bay rồi, chưa chắc máy bay đã xuất phát. Cách giải quyết tốt nhất, là mấy đứa ở Kinh Thị thêm hai ngày nữa, đợi mưa tạnh lại đi.”

“Mấy ngày kế tiếp đều có mưa, còn phải trở về lớp học.” Tống Ỷ Thi theo bản năng nói chuyện với Sở Nghệ Niên.

“Thích học đến vậy sao?” Sở Nghệ Niên ở đầu dây bên kia hình như đang cười: “Vậy đi lên lấy dù đi.”

“Không được, giáo viên đã đi hỏi mua dù của khách sạn rồi.”

Sở Nghệ Niên nhíu mày, đưa tay sờ đến điện thoại nội bộ đặt trên đầu giường, gọi đến quầy lễ tân.

“Mấy người không mua được đâu.” Sở Nghệ Niên nói.

Tống Ỷ Thi không thèm để ý anh.

“Vậy em có thể từ từ, chờ một lát nếu như mua không được, thì lên lầu lấy. Em trực tiếp đi lên lầu 15, 1507.”

Lúc này Tống Ỷ Thi mới lên tiếng: “Hả?!”

Sở Nghệ Niên đầu bên kia đã cúp điện thoại trước.

Như vậy cũng tốt, cũng không cần cô phải đau đầu, trực tiếp cúp điện thoại sẽ đắc tội với Sở Nghệ Niên.

Tống Ỷ Thi chớp mắt, cất di động đi rồi trở về, ngồi xuống.

Thân hình thẳng tắp của Thẩm Diệu Chu đột nhiên có chút thay đổi, rõ ràng phương diện của cậu đang dồn về phía Tống Ỷ Thi một chút.

Tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt.

Tuy nhiên, dường như Thẩm Diệu Chu không để ý đến điều đó, hơi quay mặt lại về phía của Tống Ỷ Thi, thản nhiên nói: “Là điện thoại của Sở Nghệ Niên à?”

Tống Ỷ Thi:?

Làm sao cậu biết?

Thẩm Diệu Chu thoáng nghĩ đến những cái dù kia.

Cậu hơi nhíu mày: “Vậy hôm nay không thể mua được dù rồi.”

“Hả? Tại sao?” Tống Ỷ Thi hỏi ngược lại.

Giáo viên dẫn đội cũng đang ủ rũ đi trở về, nói: “Khách sạn nói bọn họ muốn giữ lại cho khách muốn đi ra ngoài hôm nay… Không thể bán được.”

Giáo viên dẫn đội nói tới đây, vẫn không nhịn được mà tiếp tục nói thầm.

Lúc mới bắt đầu, theo giọng điệu của lễ tân thì vẫn có thể thương lượng được, còn nói là muốn gọi điện thoại để xin chỉ thị. Kết quả là sau khi lễ tân gọi điện thoại xong, giọng điệu lập tức dứt khoát và kiên quyết.

Tống Ỷ Thi không khỏi quay đầu nhìn Thẩm Diệu Chu.

Thẩm Diệu Chu đã ngồi thẳng lại, cậu nghe xong tin này cũng không nóng nảy, chỉ chậm rãi lật cuốn sách đang cầm trên tay.

Bên trên có viết ‘Cổ Văn Quan Chỉ ( hạ ).’

*Cổ Văn Quan Chỉ là bộ tuyển tập cổ văn do Ngô Sở Tài, Ngô Điệu Hầu tuyển soạn, chú giải hoàn thành vào năm 1694 và được in vào năm 1695. Hai ông đều là người Triết Giang, dạy học nhiều năm. Sách biên soạn vốn nhằm phục vụ học sinh coi như một tài liệu học tập.

Tống Ỷ Thi tò mò đến tim gan cồn cào, nhưng cô lại không muốn hỏi Thẩm Diệu Chu.

Người này cũng có chút không giống với nguyên tác.

Cậu không phải luôn duy trì một hình tượng một thiếu niên tàn nhẫn trong nguyên tác, không có việc gì thì không mở miệng, có việc cũng không dễ mở miệng hình tượng lạnh lùng boy sao?

Bây giờ vừa nói với cô một câu đã thành người câm rồi, là làm cái quỷ gì vậy?

Tống Ỷ Thi liếm răng ở hàm sau.

Cô mới không thèm hỏi đâu.

Các bạn học xung quanh kéo dài giọng, phát ra âm thanh thống khổ: “A, làm sao bây giờ… Không muốn ở lại Kinh Thị…”

“Đúng vậy, trời mưa như thế này thì chúng ta cũng không đi đâu được.”

Có người yếu đuối nói ra một câu: “Thật ra chúng ta có thể chơi trò chơi trong khách sạn, còn không cần lên lớp…”

Vừa nói xong mấy câu này, giáo viên dẫn đội liền trừng mắt nhìn.

Cũng chính là lúc này, Thẩm Diệu Chu mới nói, lần này cậu không có đặc biệt tới gần Tống Ỷ Thi, bởi vì mấy câu này không có nhắc đến tên, cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra khẩu hình.

Cậu nói: “Trên danh nghĩa thì khách sạn này là của anh ta.”

Tống Ỷ Thi:…

Khó trách vì sao mà Sở Nghệ Niên cũng ở khách sạn này!

Tống Ỷ Thi đứng dậy lấy thẻ phòng từ tay giáo viên, lên lầu: “Thầy ơi, em đi lên lấy chút đồ.”

“Ai?” Giao viên dẫn đội ngẩn người: “Em đi lấy cái gì?”

Vừa dứt lời, Tống Ỷ Thi đã bước vào thang máy.

Cô quét thẻ lên lầu 15.

Lầu 15 yên tĩnh đến kỳ lạ, Tống Ỷ Thi đi dọc hành lang, cảm giác giống như cả tầng này chỉ có Sở Nghệ Niên.

Cô đi đến số phòng mà Sở Nghệ Niên nói 1507, rồi giơ tay ấn chuông cửa.

Trợ lý bên trong cánh cửa lập tức ngẩng đầu lên: “Hả? Có phải anh Hưng đã về rồi phải không?”

Anh Hưng là người đại diện của Sở Nghệ Niên.

“Không phải.” Sở Nghệ Niên nói.

Trợ lý thoáng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Sở Nghệ Niên, trong đầu chợt có bóng đèn lóe lên, như hiểu được cái gì. Trợ lý chà xát tay, đứng dậy cẩn thận đi qua mở cửa.

Vừa mở cửa ra.

Tống Ỷ Thi đứng ở trước cửa, mấy con mắt bên trong nhìn chằm chằm vào cô.

Tống Ỷ Thi sợ hãi, thiếu chút nữa cho rằng mình đi nhầm phòng.

Đúng lúc này bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói của Sở Nghệ Niên: “Vào đi.”

Tống Ỷ Thi chớp mắt, bước qua thảm rồi đi vào.

Sở Nghệ Niên đứng dậy khỏi trên sô pha, giải thích: “Bọn họ đều là nhân viên trong đoàn của anh.”

Rồi sau đó Sở Nghệ Niên quay sang những người đang chết lặng như đu đủ đó, đơn giản nói một câu: “Em ấy là Tống Ỷ Thi.”

Giới thiệu đơn giản như vậy, chỉ có hai loại tình huống.

Một là cô gái trước mặt này không quan trọng, hai là cô quá quan trọng, cho nên đối với Sở thiếu, cái tên đại biểu cho một loại thân phận.

Những người khác nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chạy tới háo hức chào hỏi Tống Ỷ Thi: “Xin chào Tống tiểu thư.”

Sở Nghệ Niên lại mở miệng giao việc “Tiểu Lâm, cầm dù đến đây.”

Trợ lý Lâm ngơ ngác đi lấy dù.

Trong lòng nói, cái này thật đúng là có mượn có trả, lại tặng cũng không khó.

Sở Nghệ Niên đưa dù cho Tống Ỷ Thi, chủ động hỏi: “Còn muốn lấy thêm không?” Như thể anh ấy là một người anh lớn chu đáo.

“Hử?” Tống Ỷ Thi sửng sốt: “Còn có nữa à?”

“Có.” Giọng điệu của Sở Nghệ Niên vân đạm phong khinh: “Em muốn cho bạn học mượn phải không?”

Những người khác đều lặng lẽ vểnh tai lên nghe.

Bọn họ không giống trợ lý Lâm, trợ lý Lâm đã đến địa điểm để nghe vòng đầu tiên của cuộc thi hùng biện, hơn nữa anh ta đã sớm gặp qua Sở Nghệ Niên đưa người đến bệnh viện, cho nên cũng không quá kinh ngạc.

Nhưng trong lòng của những người khác lại dấy lên sóng to gió lớn.

Cái gì? Bạn cùng lớp?

Cô gái này vẫn còn đi học?

Cũng đúng, nhìn thì vẫn còn còn rất trẻ.

Trên người còn mặc đồng phục học sinh.

Khó trách Sở thiếu mấy năm gần đây không truyền ra tai tiếng gì, lần duy nhất chính là chính là bài đăng vô liêm sỉ của Dung Hiểu Dao.

Hóa ra phía sau lưng anh nuôi một cô bé.

Nghe kỹ đi này, giọng điệu của Sở thiếu gia khác hẳn với bình thường!

… Nhưng mà cũng đúng thôi, tuổi còn nhỏ, ai mà không muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương chứ?

Trong lúc nhất thời, trong đầu nhân viên trong đội ngũ Sở Nghệ Niên tràn ngập đủ loại tưởng tượng.

Tống Ỷ Thi nghi hoặc nhìn thoáng qua Sở Nghệ Niên: “Có nhiều dù như vậy sao?”

Sở Nghệ Niên gật đầu nói: “Có.”

Trợ lý Lâm càng ngốc, trong lòng nói, Sở thiếu à chúng ta làm gì có nhiều như vậy chứ? Không phải chúng ta không phải cũng chỉ có mười cái thôi sao? Cũng chỉ đủ để người của chúng ta dùng thôi.

Những người khác phản ứng nhanh hơn, vội vàng nói: “Đúng đúng, chúng ta có thể cho bạn học sử dụng trước.”

Lúc này, đương nhiên là bạn gái nhỏ của ông chủ quan trọng hơn.

Sở Nghệ Niên gọi trợ lý Lâm: “Cậu đi hỏi lễ tân lấy.”

Trợ lý Lâm càng thêm ngốc.

Vừa rồi ngài còn gọi điện thoại bảo lễ tân đừng cho mượn dù, lúc này lại bảo tôi đi lấy tới cho Tống tiểu thư? Tội gì phải đi thành một vòng lớn như vậy?

Trợ lý lâm không nói gì, lập tức đáp lại rồi quay đầu rời đi.

Anh ta bước vào thang máy, trong đầu thầm nghĩ, có lẽ đâu là nguyên nhân vì sao tôi độc thân tận hai mươi bảy năm từ trong bụng mẹ đến bây giờ …

Chờ trợ lý Lâm đi.

Sở Nghệ Niên lại chỉ về phía sô pha đối diện: “Ngồi xuống đây đợi đi, đừng đứng ngốc ở đó.”

Tống Ỷ Thi cũng không muốn khăng khăng đứng ở đó, vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cô lấy điện thoại ra, lúc này định giả vờ chơi trò chơi gì đó. Kết quả khi mở ra điện thoại ra xem… Ồ. Hình như cô cũng không có trờ nào để chơi. Thật xấu hổ.

Dường như Sở Nghệ Niên cũng không có ý muốn nói chuyện với cô, sau khi bảo một nữ trợ lý khác rót cho cô một ly nước nóng, cũng không nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại.

Những người khác cẩn thận cảm nhận bầu không khí yên tĩnh trong phòng, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Bọn họ cảm thấy như thể mình đã trở thành một bóng đèn lớn 3kw.

Tống Ỷ Thi cảm thấy xấu hổ, nhưng xấu hổ mã rồi cũng thành quen.

Cô ấy mở cửa hàng ứng dụng, mở rồi đóng, mở rồi lại đóng, giả vờ như đang lướt lướt ấn ấn gì đó.

Cô do dự mà vẫn không có chơi trò chơi.

Tự chủ đôi khi là một điều rất bí ẩn không thể kiểm soát được. Khi phong tỏa thế giới bên trong, tự nhiên cũng sẽ quên đi dụ dỗ từ bên ngoài. Nhưng nếu trước mặt mấy biểu tượng trò chơi đầy màu sắc, mỗi lần mở điện thoại ra thì nhìn thấy một lần, sẽ khó tránh khỏi việc hay là mình danh ra ba phút chơi đã, ba phút nữa hẳn học…

Cô cùng lắm chỉ là một học bá, không phải là học sinh có thể vào được trường danh giá mà không cần nỗ lực nhiều.

Trong lúc Tống Ỷ Thi khô khan nhìn màn hình điện thoại.

Sở Nghệ Niên mở ra một diễn đàn bát quái, nhưng cũng không nhìn nội dung bên trên.

Anh bình tĩnh thu đáy mắt vào vẻ ngoài của Tống Ỷ Thi.

Có lẽ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tự nhận ra, Khi cô cảm thấy nhàm chán, sẽ có nhiều động tác nhỏ như vậy.

Liếm môi, cắn răng hàm sau, má hơi phồng lên, ngón tay vuốt lông sô pha dưới thân…

Có chút… Đáng yêu.

Sở Nghệ Niên đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Trình, đổi cho em ấy một ly sữa bò, phải nóng.”

Nữ trợ lý tiểu Trình Đáp lại: “Được.”

Sau đó xoay người đi lấy cái ly, rửa sạch, làm nóng một lần, lại lấy sữa bò chưa mở từ trong tủ lạnh ra, đổ vào vào ly, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.

Tống Ỷ Thi hơi há miệng, cuối cùng vẫn không nói không cần.

Một ly sữa bò còn muốn từ chối, có vẻ hơi quá.

Dù sao chỉ cần không phải là lấy áo khoác cho cô mặc, loại hành vi khiến người khác hiểu lầm là được rồi.

Tống Ỷ Thi nhanh chóng cầm ly sữa nóng vào trong tay rồi từ từ uống.

Bởi vì vừa mới hâm nóng, còn hơi nóng miệng, Tống Ỷ Thi uống rất chậm, rất cẩn thận, đưa lên miệng uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Ánh mắt của Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm vào cô, chợt trở nên tối sầm.

Tống Ỷ Thi nhạy bén mà nhận ra sự thay đổi đó.

Cô nheo mắt, mí mắt cô giật giật sau đó lặng lẽ nhìn thoáng qua Sở Nghệ Niên, thiếu chút nữa là đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Sở Nghệ Niên.

Tống Ỷ Thi đúng lúc thu hồi ánh mắt, đặt ly sữa bò xuống.

Chờ trợ lý Lâm trở về, sữa bò đã gần nguội, lần này Tống Ỷ Thi không uống từng ngụm nhỏ nữa, cô một hơi “Ừng ực ừng ực” uống hết, uống xong còn lấy ngón tay lau miệng.

Sở Nghệ Niên nhìn động tác nhỏ của cô, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.

Càng đáng yêu hơn.

Ngón tay Sở Nghệ Niên không tự giác mà vuốt ve một chút.

Một cặp vợ chồng như Vu Tú và Tống Nghĩa Dũng có thể thực sự nuôi dạy tốt Tống Ỷ Thi sao? Còn không bằng đưa tới để Sở gia nuôi.

Cái ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Sở Nghệ Niên.

Bên kia trợ lý Lâm thở hồng hộc nói: “Được rồi, được rồi…… Tống tiểu thư, lần này các ngươi tới tổng cộng có 43 người đúng không?”

Tống Ỷ Thi gật đầu.

Chỗ trên xe buýt là 43, theo cách tính này mà nói thì không sai. Nhưng không biết lần này vệ sĩ của Thẩm Diệu Chu có cùng đi không?

“Đó, đó chính là tất cả dù.” Trợ lý Lâm vừa nói vừa để người phục vụ phía sau đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trong chứa đầy dù.

Tống Ỷ Thi vội vàng hướng nhân viên cười nói: “Cảm ơn, vất vả rồi.”

Được cô nói cảm ơn như vậy nhân viên phục vụ có chút đỏ mặt nói: “Không cần cảm ơn, đây đều là ý của Sở thiếu.”

Tống Ỷ Thi lặng lẽ nghiến răng, quay đầu nói với Sở Nghệ Niên: “Cảm ơn.”

“Đi đi, trên đường cẩn thận, tới nơi nhớ gửi tin nhắn.” Sở Nghệ Niên khẽ mỉm cười nói.

“Được.” Tống Ỷ Thi nhẹ nhàng thở ra.

Con người của Sở Nghệ Niên còn rất có chừng mực.

Tống Ỷ Thi suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là còn chưa chọc đến điểm mấy chốt của anh, cho nên mới không hắc hóa như trong nguyên tác đã nói sao?

Tống Ỷ Thi dứt khoát không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Nếu nói như vậy thì, vậy thì rất tốt!

Chỉ cần cả đời này cô không dẫm trúng điểm mấu chốt kia, không phải sẽ không có việc gì sao? Coi như là có thêm một anh họ tiện nghi mà đối đãi thôi.

Rất nhanh Tống Ỷ Thi đã đi xuống lầu, trợ lý Lâm không đi xuống theo, chỉ có nhân viên phục vụ đi theo.

Các bạn học ngồi trong đại sảnh, từ xa đã thấy Tống Ỷ Thi đi cùng nhân viên phục vụ đi tới.

“À, đã mượn được dù.” Tống Ỷ Thi nói xong, lại nói thêm một câu: “Vừa vặn có một bạn học cũ cũng ở đây.”

Những người khác ngơ ngác mà nhìn nhiều dù dù như vậy.

Bạn học cũ của Tống Ỷ Thi có làm nghề bán dù à?

Giáo viên dẫn đội cũng không nghĩ quá nhiều, có dù đã tốt lắm rồi, tránh để mưa làm mấy đứa nhỏ này mắc bệnh.

Giáo viên vội vã phát dù cho mọi người.

Sau khi phát xong còn dư lại mười cái.

Giáo viên dẫn đội nhìn về phía Thẩm Diệu Chu.

Thẩm Diệu Chu chậm rãi đóng quyển sách trong tay, lúc này cửa xoay ở đại sảnh xoay vài vòng, mấy người mặc trang phục bình thường bước vào. Nhưng mà Tống Ỷ Thi có chút ấn tượng với bọn họ, hình như là những vệ sĩ lúc trước đi theo bọn họ cùng ngồi xe buýt.

Những vệ sĩ đó cũng cầm ô trong tay, bọn họ đi lại gần, lên tiếng nói: “Thiếu gia, lấy được dù rồi.”

Nhưng sau khi dứt lời, bọn họ nhìn thấy chiếc xe đẩy nhỏ của nhân viên phục vụ.

Họ không khỏi sửng sốt.

Thẩm Diệu Chu vẫn giữ vẻ mặt hờ hững như cũ, cậu bình tĩnh nói một câu như đang trần thuật lại: “Các ngươi đến chậm rồi.”

Giọng điệu của cậu rõ rất bình tĩnh, nhưng Tống Ỷ Thi rõ ràng nhìn thấy được mấy người đối diện như hiểu được cái gì đó, trên trán chảy ra một chút mồ hôi.

Tống Ỷ Thi đứng ở giữa, trên mặt hiện lên một chút sững sờ: ?

Cô đã bỏ qua mất chuyện gì à?

Nhưng nó có vẻ rất bình yên và không có gì xảy ra cả mà?

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học cũ của Tống Ỷ Thi là người sỉ lẻ dù phải không?

Làm người bán sỉ dù - Sở Nghệ Niên: Hắt xì ——

Câu chuyện này còn được gọi là, một cây dù dẫn đến cơn bão ở Tu La tràng lốc xoáy.