Vệ sĩ mà Thẩm Diệu Chu mang theo dường như có vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng suốt cả quãng đường, Tống Ỷ Thi quay đầu nhìn lướt qua lại không nhìn ra được là trò gì.
Cô ôm chặt cái ba lô vào lòng.
Haiz, đựng một chiếc cúp cũng khá nặng.
Chuyến bay đã được nhà trường chi tiền ra đặt từ sớm, sau khi đến sân bay, vẫn là nhân viên sân bay dẫn họ đến phòng chờ VIP để đợi.
''Chuyến bay thực sự đã bị hoãn rồi...'' Giáo viên dẫn đoàn nhìn thông tin chuyến bay hiển thị trên điện thoại, ngẩng đầu nói: ''Nếu như hôm nay không có cách nào quay về thành phố Hải, thì chúng ta sẽ trú tại khách sạn ở sân bay một đêm, ngày mai hẵng về.''
Về thì nhất định phải cố hết sức để mà về cho sớm một chút.
Thẩm Diệu Chu và Tống Ỷ Thi đều là học sinh cuối cấp, ngày mai còn là thứ hai, nếu không quay về thì sẽ bị lỡ mất tiết học. Thẩm Diệu Chu thì có thể bỏ lỡ, nhưng Tống Ỷ Thi thì không. Vì vậy đáy lòng của giáo viên dẫn đoàn cũng có hơi lo lắng.
Có một nữ sinh khóa dưới luôn muốn nói chuyện với Thẩm Diệu Chu, nhưng lại không biết nói gì. Cô ta lại nghĩ đến lúc ở sảnh lớn khách sạn vệ sĩ của Thẩm Diệu Chu có đem tới mấy cái ô, một ý nghĩ chợt lóe lên, nhìn sang Thẩm Diệu Chu cười nói: ''Hội trưởng Thẩm hình như anh có máy bay tư nhân phải không?''
Thẩm Diệu Chu ngay cả mí mắt còn chẳng buồn nhấc lên, rõ ràng không có ý để tâm đến cô ta.
Nữ sinh khóa dưới vẫn chưa chịu thua.
Cô ta nhìn Tống Ỷ Thi, thầm nghĩ, chỉ cần giả vờ tự nhiên hào phóng nói chuyện với hội trưởng Thẩm giống như Tống Ỷ Thi, thì có thể được mà nhỉ?
Nữ sinh khóa dưới cố nén tâm trạng thấp thỏm, vươn cổ về phía trước, một lần nữa lên tiếng: ''Vậy, vậy chúng ta chẳng phải có thể ngồi máy bay tư nhân của hội trưởng Thẩm để trở về thành phố Hải hay sao?''
Thẩm Diệu Chu lúc này mới ban cho cô ta một ánh mắt, đồng thời mở miệng: ''Không có giấy phép bay.'' Giống như khó mà chịu đựng được dáng vẻ nói lời ngu xuẩn của cô ta.
Nữ sinh khóa dưới có chút thất vọng: ''À? Không được sao?''
Thẩm Diệu Chu lạnh lùng nói: ''Có tiền có máy bay tư nhân có cơ trưởng riêng, thì cũng phải tuân thủ quy tắc bay cơ bản của luật được ban hành.''
Nữ sinh khóa dưới bị chẹn họng.
Gia đình cô ta chỉ có một công ty nhỏ, cô ta không có máy bay tư nhân, lại càng không có cơ trưởng riêng.
Trên mặt cô ta có chút không nén được giận, nhịn không được mà nói: ''Vậy còn ngày mai? Ngày mai cũng không được hay sao?''
Giáo viên dẫn đoàn ho nhẹ một tiếng, nói: ''Ngày mai chúng ta đã có thể ngồi chuyến bay bị hoãn rồi mà.''
''Cái kia đâu có giống nhau...'' Nữ sinh khóa dưới nhỏ giọng nói.
Rõ ràng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, vẫn muốn đi nhờ máy bay tư nhân của Thẩm Diệu Chu, cảm thấy rằng cái đó tốt hơn, hoặc có thể nói là càng phô trương hơn.
''Em cho rằng máy bay tư nhân so với doanh nghiệp hàng không thì sẽ bay tốt hơn sao?'' Thẩm Diệu Chu thản nhiên hỏi vặn lại.
Nhân viên hàng không đang đứng cách đó không xa, nữ sinh khóa dưới đương nhiên không dám nói phải, xấu hổ cười nói: ''Như vậy thì không phải chúng ta sẽ càng bớt việc hay sao?''
''Những phi công hàng không xuất sắc trong nước đều phân bổ ở doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp trung ương và một vài hãng hàng không tư nhân lớn. Trời mưa thì lựa chọn họ mới là làm việc thông minh, mới được gọi là bớt việc.'' Lời này không hề nể mặt, lại còn như chỉ vào mặt đối phương mà lạnh lùng mắng, bạn thực sự là đồ ngu.
Tống Ỷ Thi ở bên cạnh có chút khó hiểu.
Hửm?
Thái tử gia hắc đạo có quân đội nước ngoài, xuất thân con nhà thương nhân, vậy mà lại giản dị như thế, lại còn tuyên truyền tuân thủ pháp luật, hình như có cái gì đó sai sai ở đây...?
Hay là suy nghĩ của học sinh ưu tú lại chính là độc lạ như vậy chăng?
Lúc này cô nữ sinh khóa dưới kia cũng hoàn toàn câm miệng, không mở miệng trả lời nữa, cô ta có thể cố kiềm chế tiếng nức nở trong mồm cũng đã là không tệ rồi.
Người khác cũng không dám ở trước mặt Thẩm Diệu Chu mà đi an ủi cô ta, chỉ có thể để cô ta tự mình trải qua nỗi buồn.
Chuyến bay của họ đã bị hoãn hơn 4 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã cất cánh.
Cơn mưa dần trở nên nhỏ lại, Tống Ỷ Thi cách một lớp cửa sổ nhìn xuống thành phố phía dưới đang bị một lớp mưa bụi mỏng bao phủ, còn có một loại mỹ cảm khác.
Đợi đến khi hạ cánh xuống sân bay, thì lần này xe buýt trường học lại không đến đón người.
Bởi vì vừa khéo là chủ nhật, mọi người cũng không cần trở về trường học. Thế nên những bạn học đã đi cùng chuyến bay lần lượt được xe của gia đình đến đón về.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại giáo viên dẫn đoàn, Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu.
Vệ sĩ của Thẩm Diệu Chu đã đi lái xe.
Tống Ỷ Thi quay đầu lại nhìn, có chút không hiểu nổi. Vì sao cậu ta đi xa có một chuyến thôi mà phải dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy, tầm mười người đổ lại, tất cả đều được ngụy trang.
Giáo viên dẫn đoàn vốn suy nghĩ có trách nhiệm, liền quay đầu hỏi ý kiến của Thẩm Diệu Chu: ''Bạn học Thẩm Diệu Chu, em có tiện đưa bạn Tống Ỷ Thi về luôn không?''
Nếu như giáo viên ấy có xe riêng, thì sẽ đưa cô về với tư cách là một giáo viên, nhưng tiếc là lại không có xe.
Tống Ỷ Thi xua xua tay: ''Không cần đâu...''
Thẩm Diệu Chu: ''Được.''
Hai người gần như cùng đồng thanh lên tiếng.
''Tốt.'' giáo viên dẫn đoàn nhìn Tống Ỷ Thi cười nói: ''Em cũng không cần phải khách sáo với em ấy đâu, hai đứa đều là bạn cùng trường với nhau mà.''
Mặc dù lời này là tình cảm bạn bè cùng trường, song nó chưa từng xuất hiện trên người của Thẩm Diệu Chu. Nhưng giáo viên ấy cảm thấy bản thân mình với tư cách là một giáo viên, vẫn nên khen ngợi như vậy.
Đúng lúc này, vệ sĩ của Thẩm Diệu Chu đã lái xe đến.
Tống Ỷ Thi cúi đầu nhìn thời gian.
Đã là 7 giờ tối rồi, cũng không muốn giày vò thêm nữa, liền lên xe của Thẩm Diệu Chu.
Giáo viên dẫn đoàn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Chờ lên xe, Tống Ỷ Thi liền dùng áo khoác trùm lên đầu che bớt ánh sáng rồi đi ngủ.
Tống Ỷ Thi lại còn thực sự ngủ say.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng thì bỗng nghe thấy giọng nói của Thẩm Diệu Chu: ''...Tống Ỷ Thi.''
Cô chợt mở mắt ra, đột ngột né sang bên cạnh khiến cho đầu đập vào cửa kính.
Vãi.
Đau quá.
Tống Ỷ Thi kéo áo khoác đang trùm trên đầu xuống, giơ tay lên xoa xoa đầu: ''Này là kính gì vậy? Muốn bể đầu luôn á...''
Thẩm Diệu Chu đưa tay ấn lên mặt kính, thản nhiên nói: ''Chống đạn đó.''
Tống Ỷ Thi: ''...''
Được rồi.
Xe của Thẩm Diệu Chu đúng là không thể ngồi!
Quá đáng sợ!
Thẩm Diệu Chu mím môi dưới, hỏi: ''Muốn đi bệnh viện không?''
Tống Ỷ Thi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, mà lại hỏi: ''Vừa nãy cậu gọi tôi làm gì?''
''Đến nhà cậu rồi.'' Cậu ấy ngừng một chút: ''Đây là nhà của cậu phải không?''
Tống Ỷ Thi quay đầu lại nhìn, bên ngoài cửa sổ xe là một căn hộ chung cư cũ với vách tường quen thuộc bên ngoài.
Lại thấy, hàng xóm từ trên tầng cho đến dưới tầng đều đang rướn dài cổ ra đánh giá chiếc xe sang đang xuất hiện một cách lạc quẻ ở nơi này.
Tống Ỷ Thi cuống cuồng cả lên, ngay cả xoa đầu cũng không rảnh mà làm.
Cô nhanh chóng cầm áo khoác nhét vào ba lô rồi đem ba lô quảy lên lưng.
''A.'' Thẩm Diệu Chu kêu lên một tiếng.
Tống Ỷ Thi: ?
Cô quay đầu nhìn một cái: ''... Xin lỗi nha.''
Thẩm Diệu Chu bị ba lô đập trúng.
Tống Ỷ Thi mở cửa ra, (1) chân như được bôi dầu nhanh chóng chuồn lẹ.
Chiếc cúp đó được cô đặt ở ngoài cùng, đập trúng người có vẻ sẽ rất đau.
Lên đến tầng, móc chìa khóa ra mở cửa.
Tống Ỷ Thi lại cùng Tống Nghĩa Dũng chạm mặt.
''Cuối cùng cũng về rồi...'' Tống Nghĩa Dũng vừa mở miệng, Tống Ỷ Thi đã đi lướt qua ông ta, lao thẳng vào phòng ngủ.
Lúc này Vu Tú từ phòng bếp đi ra, hai tay còn dính bọt xà phòng rửa chén, bà kinh ngạc nói: ''Nhanh như vậy đã về rồi sao?''
Tống Nghĩa Dũng hừ lạnh một tiếng: ''Đúng đó, đã về rồi, cũng không biết nói cho người ta một tiếng, cứ vậy mà đã trở về phòng ngủ rồi, hôm khác em phải dạy dỗ lại con bé cho thật tốt vào.''
Một câu Vu Tú cũng không nghe vào tai, hoàn toàn chìm đắm trong mạch suy nghĩ của mình. Bà có rất nhiều điều muốn hỏi Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi mệt muốn chết, đem ba lô đặt trên bàn, lấy đồ bên trong ra cất gọn từng cái một.
Dồn ở phía dưới cùng là viên đá quý của Ung Dương tặng, còn có bút máy do Sở Nghệ Niên cho, cùng với cuốn Tam Ngũ bị nhàu nát kia.
Tống Ỷ Thi nảy ra một suy nghĩ.
Sau khi cô đem đồ đạc để vào ngăn kéo, thì liền bắt đầu lục lọi toàn bộ phòng ngủ.
Dù sao người ngợm cũng đủ dơ rồi, Tống Ỷ Thi tìm qua tất cả một lượt trên cái tủ đầy bụi bặm nào đó, còn tìm cả dưới gầm giường chỗ mà ngày thường khó quét dọn tới...
Cuối cùng, cô từ dưới gầm giường mò ra được một cái thùng chuyển phát nhanh. Trong thùng đầy ắp những bài kiểm tra và sách bài tập đã cũ, bị xếp lộn xộn lung tung lên cả, phía trên còn có bụi. Nhưng bụi bặm lại rải rác không đều, có một dấu vết rõ ràng không có bụi.
Tống Ỷ Thi đem toàn bộ xấp bài thi đó xốc lên.
Bên dưới lộ ra một cái hộp đựng giày hơi biến dạng.
Mở hộp giày ra, không có sổ nhật ký gì gì đó, nhưng lại có một vài món đồ lặt vặt nhỏ.
Có bút, có sổ nhật ký mới toanh, có ví tiền nhỏ khảm ngọc trai nhân tạo, có kẹp tóc... Đây đều là những thứ rẻ tiền, giống như những món đồ có thể mua được tại các cửa hàng nhỏ ở cổng trường.
Còn thừa lại trong hộp là một chuỗi vòng tay khá tinh xảo, chiếc đèn nhỏ với tạo hình độc đáo, còn có một cái lưới giấc mơ có thiết kế kỳ lạ... Những thứ này nhìn sơ qua thì có giá trị đắt hơn một chút.
Chúng được đặt cùng nhau một cách rời rạc, có cái thì có bao bì, có cái lại không.
Tống Ỷ Thi còn tìm được một tờ ghi chú nhỏ ở bên dưới, phía trên ghi lại giá cả đại khái của những món đồ này, phía sau mỗi một mức giá còn kèm theo một chữ.
Có cái là 'Lý', có cái là 'Tống', còn có cái là 'Phùng'... Trông có vẻ là họ của người. Từ trong đó cô còn tìm thấy được một chữ quen thuộc, đó là chữ 'Hầu', giá cả ở mặt trước là 150.
Tống Ỷ Thi: ...
Đây là mấy thứ đồ lặt vặt gì vậy chứ?
Cô đem cái hộp đậy lại, nhét trở lại chỗ trước đó.
Có thời gian sẽ trở về trung học Phong Thủy một chuyến.
Thực ra cô không trở về cũng tốt, thậm chí có thể giống như Hầu Tuấn đã nói, sau khi bước vào trung học Hãn Hải cũng nên triệt để vạch rõ giới hạn với quá khứ.
Nhưng Tống Ỷ Thi lại rất không thích cái cảm giác có một tai họa ngầm cứ luôn chôn vùi nơi góc tối. Nếu đã có sự bối rối, thì nhất định phải làm cho rõ. Bằng không đợi đến một ngày nào đó đột nhiên bộc phát ra, thì mới gọi là phiền chết người.
Lúc này Tống Nghĩa Dũng đến gõ cửa.
''Ăn học được một thời gian, thì không còn lễ phép nữa hả? Ông đây bỏ tiền ra cho mày đi học là sai lầm rồi phải không? Mau ra đây, tao với mẹ mày có chuyện muốn hỏi mày.'' Tống Nghĩa Dũng ở ngoài cửa quát lớn.
Không lâu sâu giọng nói của Vu Tú cũng vang lên, bà nói: ''Nghe dì nói con đã đi thành phố Kinh, là trường học chi tiền cho các con đi hả? Cậu Sở hình như cũng ở đó? Hai đứa có phải là ăn cơm cùng nhau không?''
Tống Nghĩa Dũng nóng nảy hỏi: ''Còn chiếc xe vừa mới đưa mày về là ai? Có phải cậu Sở không?''
Tống Ỷ Thi đảo mắt, lấy ra một bộ quần áo để thay rồi đi qua mở cửa.
Cô ngáp một cái, khóe mắt nặn ra hai giọt nước mắt trông có vẻ đáng thương: ''Con mệt lắm, phải tắm rửa rồi đi ngủ, mai còn phải đi học nữa.''
Vu Tú có hơi do dự, cuối cùng cũng không cản cô.
Nếu muốn hỏi, thì hỏi lúc nào mà không được?
Tống Nghĩa Dũng còn muốn nói gì đó, lại bị giọng nói dịu dàng của Vu Tú thuyết phục.
Tống Ỷ Thi tắm rửa xong, lại ăn qua loa chút gì đó, sau đó thì đi đánh răng rồi đi ngủ.
Tống Nghĩa Dũng định là ngày hôm sau thức dậy sẽ hỏi cô. Kết quả là ngày hôm sau Tống Ỷ Thi đã đi tới trường từ rất sớm, mà Tống Nghĩa Dũng lại có thói quen ngủ nướng nên vốn không thể chặn người lại được, tất nhiên là tức muốn giậm chân.
Văn phòng truyền thông Tân Phong thành phố Kinh.
Đó là vào giờ làm việc, chủ biên đứng ở trong văn phòng đang chỉ đạo một biên tập nhỏ: ''Ừm... đúng, là cái này, copy cho tôi.''
Bởi vì chủ biên đứng ở bên cạnh, tất cả mọi người trong văn phòng nhất thời đều vô cùng căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào, cười nói: ''Tiểu Vương à.''
Biên tập nhỏ kia ngẩng đầu lên nhìn một cái, lập tức lên tiếng chào hỏi: ''Tổng biên tập.''
Chủ biên quay đầu lại nhìn thấy, cũng tự nhiên mà chào hỏi.
Tổng biên tập cười nói: ''Tiểu Vương, hôm đó các cậu có phải là cùng đi đến địa điểm thi đấu tiếng Anh phải không? Có video phân đoạn diễn thuyết của mấy ngày đó chứ hả? Sẽ cần đến cô bé đó, cô bé đó tên Tống Ỷ Thi, sẽ cần tới cô ấy đó, nếu có nhiều góc máy, thì copy lại cho tôi.''
Biên tập nhỏ hơi sửng sốt.
Chủ biên cũng ngẩn người ra, cười nói: ''Ngài cũng muốn video này à.''
''Làm sao? Cậu cũng muốn?''
Tổng biên tập và chủ biên đưa mắt nhìn nhau.
Tổng biên tập 'chậc' một tiếng, hỏi: ''Ai gọi điện cho cậu?''
''Kim tổng đích thân gọi đến.''
Tổng biên tập tặc lưỡi: ''Còn tôi đây là được trợ lý Uông bên cạnh ông Sở gọi đến.''
Hai người nhìn nhau, không khỏi cảm thán một hồi.
Biên tập nhỏ một bên vừa tìm video còn một bên thì vểnh tai im lặng lắng nghe.
Thật tình mà nói... chuyện như vậy cũng không hiếm gặp. Thường có một vài ông lớn đứng đầu vừa ý với một cô gái được lên hình nào đó, liền hỏi xin họ video, hoặc yêu cầu giao nộp video, lại còn sẽ sắp xếp cho họ giả vờ đi phỏng vấn, sự thật là chỉ muốn có phương thức liên hệ. Đây đều là những mánh khóe của những kẻ có tiền, như một vòng tròn lặp đi lặp lại.
Chẳng qua là cô bé này vừa mới tham gia cuộc thi tiếng Anh, tuổi vẫn còn nhỏ mà?
Không biết sao mà xui xẻo như vậy, lại bị hai lão già ở đâu ra để mắt tới?
Lúc Tống Ỷ Thi đến trường cũng đã không còn sớm nữa.
Cô giấu không nói cho vợ chồng Vu Tú biết về tiền thưởng của cuộc thi, buổi sáng còn cầm theo tờ 100 tệ, đặc biệt đi đường vòng mua (2) bánh mì bơ trên con đường phía sau trường học.
Chờ đến khi cô bước vào lớp với cái miệng dính đầy dầu.
Tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn chăm chú về phía cô.
Ngay sau đó, tiếng reo hò của hơn nửa số người trong lớp cùng vang lên: ''Tống Ỷ Thi!''
''Tống Ỷ Thi thật lợi hại!''
''Hạng nhất đã trở lại!''
Tống Ỷ Thi có hơi do dự.
Tôi có cần lau miệng trước không?
Chỗ của Ung Dương trống không, trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều quên mất Ung Dương.
''Nói đi nói đi, cảm thấy cuộc thi thế nào?''
''Lúc diễn thuyết có căng thẳng không?''
''Tôi trông cậy vào Tống Ỷ Thi cậu thiệt là đẹp gái quá trời! Tôi muốn theo cậu học tiếng Anh!''
''Hahahaha lớp ba của chúng ta cũng giành được hạng nhất rồi! Lợi hại! Hạng nhất! Cậu có mang theo cúp không? Cho tôi sờ cái đi...''
''Tôi muốn xem giấy chứng nhận, có mang giấy chứng nhận không?''
Sau khi Tống Ỷ Thi bị những người khác vây quanh, thì về lại chỗ ngồi của mình.
Lúc này mới để tâm suy nghĩ một chút, ah, Ung Dương chưa quay về thành phố Hải hả?
''Hắt xì...'' Ung Dương ngồi trên chiếc ghế lạnh cóng ở sân bay, hắt hơi một cái rõ to, mặt đen xì như cục than.
Đài phát thanh phía trên đầu vẫn còn đang phát: ''Vì lý do thời tiết xấu phải trì hoãn...''
Con đ* mẹ nó chứ hoãn cả một đêm rồi đó!
(1) Chân như bôi dầu: Trong những trường hợp bình thường, nó có nghĩa là nhanh chóng bỏ chạy, và thường ám chỉ những người thấy tình hình không ổn sẽ bỏ chạy – Baidu
(2) Tô Du Bính: Bánh mì bơ