Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 29: Cuối tuần [2 + 3]




Chuyến bay của Ung Dương và Mạc Tiếu Phàm bị hoãn đến chiều ngày hôm sau mới cất cánh quay về thành phố Hải. Bởi vì khi đến nơi trời đã khuya rồi, nên cả hai cũng không đến trường, mà trở về nhà trước.

Đợi đến khi vô lớp vào ngày thứ ba, Ung Dương quét mắt qua chỗ ngồi của Tống Ỷ Thi theo thói quen.

Thì lại trống không.

Ung Dương lại theo bản năng túm lấy một bạn học đi ngang qua: ''Tống Ỷ Thi đâu?''

Chẳng lẽ cô còn bị kẹt ở sân bay thành phố Kinh? Từ trong đầu Ung Dương đột nhiên xẹt qua suy nghĩ đó.

Người bạn học kia đối mặt với Ung Dương thì rụt cổ lại, giọng nói thì thào như con muỗi: ''... Ở... ở văn phòng... giáo... giáo viên gọi đi rồi.''

Lúc này Ung Dương mới nhận ra, Tống Ỷ Thi đi theo một đội lớn như vậy, làm sao có thể bị kẹt lại một mình ở sân bay?

Suy nghĩ bỗng chốc xẹt qua trong đầu khiến cậu có chút trông như bị sa sút trí tuệ.

Sắc mặt Ung Dương đen thui, may mà người bạn học trước mặt quá nhát gan, cứ vùi đầu không dám nhìn cậu, mới không phát hiện ra.

''Ờ, đừng bận tâm.'' Ung Dương thả tay ra, sẵn tiện còn phủi phủi bả vai và chỉnh lại nếp nhăn trên vai áo của cậu bạn.

Cậu bạn bị dọa đến mức rụt cổ lại.

Ông đây hung dữ đến vậy sao?

Đầu mày Ung Dương nhíu lại, sa sầm mặt trở về chỗ ngồi của mình.

Điền Vấn An thấy cậu cuối cùng cũng trở lại, vui mừng ra mặt, lập tức sáp lại gần nói chuyện: ''Anh Dương, mấy ngày nay anh tới thành phố Kinh...''

Ung Dương một hơi cắt ngang lời Điền Vấn An: ''Tôi tới thành phố Kinh xem cuộc thi dù lượn, làm sao?''

Điền Vấn An sững sờ: ''Không...chỉ là... chỉ là mấy hôm trước cậu không có ở đây, lớp bên cạnh hẹn bọn tôi thi đấu, nhưng bọn tôi vẫn chưa trả lời.''

Đầu mày đang nhíu lại của Ung Dương có hơi dãn ra, nhưng đáy lòng lại có chút thất vọng và buồn bực khó mà nói rõ.

Ung Dương không quay đầu lại, nói: ''Chuyện lớn như vậy, còn phải cần tôi trở về mới có thể quyết định sao?''

Điền Vấn An sờ sờ sau đầu: ''À... à... vậy, vậy bọn tôi sẽ đồng ý, đến lúc đó anh Dương vào sân nhé?''

Khi đang nói chuyện, lớp trưởng ôm một chồng sách bài tập bước vào, tìm vài người giúp phân phát.

Ung Dương quét mắt qua: ''... Không.''

Điền Vấn An cười nói: ''Anh Dương, hôm nay đoàn xe lại có hoạt động gì à?''

Ung Dương không ư hử câu nào.

Cậu nhìn chằm chằm vào chồng bài tập đó, thầm nói trong lòng ông đây muốn học bài, cậu thì hiểu cái rắm.

Lúc này Tống Ỷ Thi đang đứng trong văn phòng, được nhận hàng loạt tiền thưởng thi đấu từ nhà trường.

Không hổ danh là trường học quý tộc có tiếng, tiền thưởng chuẩn bị còn hậu hĩnh hơn so với bên ban tổ chức cuộc thi tiếng Anh.

Thi đấu kiểu này cô đấu 80 đến 100 trận cũng được hết!

Tống Ỷ Thi đem tiền cất cẩn thận rồi trở về lớp học.

Quách Viên tiến lại gần nói chuyện với cô: ''Lấy được tiền thưởng rồi đúng không?''

Tống Ỷ Thi ngừng một chút, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Quách Viên, không có tí vẻ gì là thanh cao, chỉ là chân thành xác nhận.

Nếu đổi lại là người khác, liệu có thể cho rằng giọng điệu của Quách Viên giống với kiểu bố thí của mấy người có tiền hay không?

Tống Ỷ Thi gật đầu: ''Lấy được rồi.''

Quách Viên liền nói: ''Không chỉ có mỗi khoản này thôi đâu, nhà trường còn bố trí một quỹ đặc biệt dùng cho các giải thưởng lớn nhỏ. Tham gia thi đấu tiếng Anh chỉ là một mục trong đó thôi... Thực ra kiểm tra hàng tháng, kiểm tra cuối kì, còn có đánh giá học sinh ưu tú cuối kì nữa đều sẽ được phát tiền thưởng. Cậu muốn đạt được mấy cái này chắc chắn không thành vấn đề...''

Vãi!

Hóa ra lại có tiền như vậy?

Tống Ỷ Thi hoảng sợ trong giây lát.

Nếu biết sớm như vậy, nữ chính nguyên tác còn nói chuyện yêu đương nữa không, đi theo Sở Nghệ Niên để bọn họ chơi đùa nữa chứ? Mỗi việc học hành thôi cũng có thể phát tài rồi!

Bạn cùng bàn của Tống Ỷ Thi phát ra một tiếng hừ lạnh không lớn không nhỏ, không nặng không nhẹ. Sau đó hơi nghiêng người, quay lưng với Quách Viên.

Tống Ỷ Thi biết mâu thuẫn giữa học sinh giỏi và học sinh yếu trong lớp không phải là một sớm một chiều mà thành, thế nên cô cũng không nói gì.

Cô chỉ ngẩng đầu cười với quách Viên, lịch sự nói: ''Cảm ơn nhé, tôi biết rồi.''

Nụ cười trên mặt Quách Viên lại càng sâu hơn, nửa người cô ấy gần như dựa lên bàn của Tống Ỷ Thi, cơ thể còn vô thức áp sát vào Tống Ỷ Thi.

Cô ấy nói: ''Gia đình cậu sống ở đâu? Cậu đã từng đến chơi ở khu nghỉ dưỡng Xương Du ở ngoại thành chưa? Lão Kỷ đã đặt chỗ ở đó rồi, đợi đến sáng thứ bảy, chúng tớ lái xe tới nhà đón cậu nhé. Chúng tớ cũng vừa mới lấy bằng lái xe...''

Quách Viên là muốn nói rõ tính hợp pháp trong việc lái xe của họ.

Nhưng Tống Ỷ Thi đã bị làm cho giật mình.

Vừa mới lấy bằng lái xe?

Vậy quý cô đây vẫn cứ là quên đi.

Tống Ỷ Thi lắc đầu: ''Thôi, để tớ tự đi xe buýt qua đó là được rồi.''

Cậu trai đi theo phía sau Quách Viên mở miệng, muốn nói thêm chút gì đó: ''Đi xe buýt phiền toái lắm, mà xe buýt cũng chỉ đến được bên dưới khu nghỉ dưỡng thôi đúng không Quách Viên? Lần trước tớ đi, thấy xe buýt đậu xa lắm...''

Quách Viên không quay đầu lại, lấy tay trái huých vào khuỷu tay của cậu ta: ''Cậu lắm lời quá.''

Cậu trai kia hơi ngây người, nhưng vẫn thành thành thật thật ngậm miệng lại.

''Vậy thì quyết định như thế nhé, lát nữa tớ sẽ đưa địa chỉ cho cậu. Mà nè nói mới nhớ tụi mình còn chưa thêm phương thức liên lạc mà phải không? Thêm đi, thêm đi... về sau nếu như có thắc mắc gì về bài tập, chúng tớ cũng có thể hỏi cậu được.'' Quách Viên cười nói.

Tống Ỷ Thi không từ chối, cô móc điện thoại ra, trao đổi số điện thoại với bọn họ, tiện thể còn thêm bạn bè trên ứng dụng xã hội.

Ung Dương ngồi ở phía sau thấy một màn này, cậu vô thức chau mày lại, lên tiếng hỏi Điền Vấn An: ''Đám Quách Viên làm cái gì vậy?''

''Hình như nói là muốn tìm Tống Ỷ Thi dạy kèm giúp.''

Nắp bút bi đang nắm chặt trong tay Ung Dương bị văng ra.

''Với điểm số đó của bọn họ, còn học thêm cái gì?'' Ung Dương lạnh giọng nói.

Điền Vấn An xấu hổ cười, nói: ''Anh Dương, thực ra tôi cũng muốn...''

Ung Dương: ''Cậu khỏi nghĩ tới đi.''

Điền Vấn An lúng túng ngậm miệng: ''... Đúng... đúng vậy ha, kì kiểm tra tiếng Anh lần trước tôi đã đạt 34 điểm, tìm Tống Ỷ Thi dạy kèm đúng thật là tốn thời gian của mọi người.''

Lần trước của trước của trước nữa Ung Dương đạt được 32 điểm, cảm giác như có một mũi tên cắm phập vào ngực mình.

Điền Vấn An lại lên tiếng hỏi: ''Đúng rồi anh Dương, cậu đến địa điểm thi đấu vậy có quay video không?''

''... Không quay.'' giọng điệu Ung Dương cứng rắn. Khỏi nhắc tới vụ quay video đi, vì cuộc thi dù lượn cuối cùng cũng không diễn ra, cả bọn cùng đi xem cuộc thi tiếng Anh, thì còn quay được video gì nữa?

Điền Vấn An nói: ''Ồ, tôi có ở đây nè, vậy anh Dương có cần không?''

Cậu ta có?

Cậu ta có cái gì?

Lúc này Ung Dương mới nhận ra, video địa điểm thi đấu trong miệng Điền Vấn An chính là địa điểm thi đấu tiếng Anh.

Ung Dương mím môi dưới: ''Đương nhiên tôi không có thứ này, tôi còn không...'' tới địa điểm thi đấu tiếng Anh.

Ung Dương vừa nói được phân nửa, thì Điền Vấn An đã ấn mở màn hình điện thoại, đồng thời chuyển đến giao diện video mở ra cho cậu xem.

Trong video, bóng dáng của Tống Ỷ Thi rất thu hút.

''Anh Dương có cần không?'' Điền Vấn An hỏi lại, đồng thời còn nói: ''Đây là video, hẳn là bây giờ người trong lớp chúng ta đều có một bản như vầy. Lúc bọn tôi nhìn thấy trên Weibo, đều vô cùng vui mừng... lớp ba của chúng ta cũng nở mày nở mặt.''

Sau đó Điền Vấn An nói cái gì thì Ung Dương cũng không nghe rõ nữa, cậu chỉ nghe thấy bốn chữ: ''Đều có một bản.''

Đều có một bản...

Tất cả mọi người đều có.

Chỉ có cậu là không có.

Ung Dương rũ mắt, đè nén sự khó chịu đang cuồn cuộn trong đáy mắt xuống, cậu nói: ''Vậy gửi cho tôi...''

Cậu nói được một nửa, liền nhìn thấy đoạn video trong màn hình điện thoại lướt qua khuôn mặt của cậu.

Ung Dương: ''...''

Đệt, thế mà lại bị quay trúng rồi!

Trong chốc lát Ung Dương cảm thấy bản thân mình là một thằng ngốc, chỉ vì món quà không tặng được mà dứt khoát bay thẳng đến thành phố Kinh.

Mà sau khi trở về thành phố Hải, lại ăn nói hùng hồn còn bảo là bản thân đến thành phố Kinh để tham gia cuộc thi dù lượn, cậu đúng là đồ đại ngốc.

''Anh Dương, tôi sẽ gửi vào hòm thư của cậu.'' Điền Vấn An vừa nói vừa thu tay về, chuẩn bị thao tác điện thoại để gửi video.

''Không cần nữa.'' Lời đổi ý đã đến bên miệng, nhưng Ung Dương bỗng quay người đi, nhíu mày, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: ''Ờ, tùy cậu.''

Phía bên này Quách Viên đã trở về chỗ ngồi của mình, cậu bạn vừa đi theo cô ấy nhịn không được mà lên tiếng: ''Sao vừa nãy cậu huých tớ? Thận của tớ xém tý nữa bị cậu huých hỏng rồi.''

Quách Viên tức giận liếc một cái, chửi xối xả: ''Cậu là đồ óc lợn hả? Trước đó hỏi địa chỉ người ta đã không muốn nói rồi, cậu còn nhắc đến đi xe buýt làm gì, có biết giữ cho người ta chút tự tôn không? Lỡ như người ta tưởng là tụi mình đang chế giễu cô ấy sống ở cái chỗ nhỏ xíu đến xe còn không có tiền để đi thì phải làm sao?''

Cậu bạn trợn tròn mắt: ''Nhưng... không phải là cậu nói Tống Ỷ Thi vốn không để bụng mấy cái này hay sao? Cô ấy còn cho tụi mình mượn bài tập với ghi chú, thái độ rất tốt mà. Hoàn toàn không giống với tụi học sinh giỏi làm bộ làm tịch.''

Nói xong, cậu bạn hơi ngừng lại: ''Có phải tớ vừa nói thành ngữ không?''

Quách Viên mắng: ''Đồ thần kinh.''

Quách Viên: ''Cái đó không giống nhau, có để bụng hay không là chuyện của cô ấy, nhưng tôn trọng người khác, lại là chuyện của tụi mình.''

Cậu bạn chép miệng: ''Vậy sao cậu không dè dặt như vậy với đám Đường Nguyệt Trình từ sớm, không phải từ đầu bọn họ đã cho chúng ta mượn bài tập chép à?''

Quách Viên 'hừ' một tiếng: ''Họ thì liên quan quái gì đến tớ? Tớ thích Tống Ỷ Thi thôi không thích họ, mắc quái gì phải dè dặt với bọn họ? Trái tim mong manh yếu đuối này mà bị đâm vào thì cùng lắm là đau lòng thôi.

Cậu bạn bị một trận như vậy làm cho choáng váng: ''Được, được...tớ gần như hiểu rồi.''

Quách Viên không nói nữa, lấy từ trong hộc bàn ra một quyển từ vựng, bắt đầu học từ chữ 'Abandon'.

Đám con nhà giàu này từ nhỏ chưa bao giờ thiếu tiền, nếu nói là được gia đình nâng đỡ tới lúc trưởng thành cũng không ngoa, đương nhiên bọn họ cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Nếu không thể hòa hợp với đám học sinh giỏi của lớp ba, tất nhiên cũng sẽ không hao tốn tâm tư ở cái chỗ tình bạn bè cùng lớp gì đó nữa.

Chính là bởi vì sau khi tiếp xúc với Tống Ỷ Thi, mới phát hiện cô không hề nhạy cảm, lại dễ nói chuyện, tốt bụng lại còn hào phóng... Chung quy là lời hay ý đẹp dành cho cô nhiều không đếm xuể. Cho nên bọn họ mới có ý thức mà cư xử với Tống Ỷ Thi cẩn thận hơn.

Bởi vì coi trọng, gần gũi, nên không muốn mất đi mới càng cẩn thận gấp bội.

Quách Viên học từ vựng hồi lâu, sau đó lại nằm bò trên bàn học mà than lên một tiếng.

Quên đi quên đi, vẫn là đợi một lúc nữa thỉnh giáo Tống Ỷ Thi một chút rồi học lại...

Bởi vì Ung Dương quay lại trường học, diễn đàn Tieba của trường cũng trở về sóng yên biển lặng.

Bắt đầu đã có người nói, giữa Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu liệu có mối quan hệ nào hay không, nhưng sau đó đã bị những lời phản bác nhấn chìm.

【Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu cùng tham gia cuộc thi tiếng Anh mà, đây không phải là chuyện quá rõ ràng rồi sao? Mối quan hệ của hai người cũng là vì cuộc thi tiếng Anh mới liên lạc với nhau. Chỉ là một mối quan hệ đơn thuần, không có gì khác.】

【Muốn bôi đen Tống Ỷ Thi cũng nên tìm lý do khác đi chứ? Cũng thật nhạt nhẽo khi chuyển hướng lên người hội trưởng Thẩm.】

【Đứa nào kéo Thẩm Diệu Chu xuống nước đều là đồ ngu, cẩn thận một chút đừng để ông đây mò ra được IP của mày, bằng không tao sẽ đích thân đến tận cửa đập nát đầu mày!】



Những câu trả lời như thế, rất nhanh đã có thể đánh sập những bài đăng bôi nhọ đó.

Đánh chết cũng không nghĩ đến cô lại trở nên nổi tiếng, chẳng qua chỉ là một cuộc thi tiếng Anh, sao mà lại có sức ảnh hưởng nhiều đến vậy? Khiến cho Tống Ỷ Thi không chỉ nhanh chóng trở mình mà còn tẩy sạch vết nhơ, đến nỗi dần dần cũng có người nói tốt cho cô?

Trong nháy mắt liền đến thứ sáu.

Quách Viên sợ Tống Ỷ Thi quên, đợi lúc tan học tất cả mọi người đều đang thu dọn cặp sách chuẩn bị ra về. Cô ấy đứng ở trước bàn huơ huơ tay, lớn tiếng nhắc nhở: ''Tống Ỷ Thi! Sáng thứ bảy, đừng có quên! Lát nữa tớ gửi cậu địa chỉ bên đó...''

Tống Ỷ Thi quay đầu lại trả lời: ''Được.''

Giọng của cô có hơi nhỏ, bị tiếng ồn xung quanh nuốt chửng.

Nhưng Quách Viên vốn không hề để tâm đến, liếc thấy khẩu hình miệng của Tống Ỷ Thi liền trở nên vui vẻ.

Ung Dương ở một bên nghe rõ giọng của Quách Viên.

Gửi địa chỉ?

Bọn họ đã thêm phương thức liên lạc?

Ung Dương thoáng nghĩ tới, Điền Vấn An nói ''Đều có một bản'' khi đề cập đến video. Vậy phương thức liên lạc của Tống Ỷ Thi...cũng là ai cũng đều có chỉ mỗi tôi là không có sao?

Ung Dương lại không vui.

Cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Quách Viên.

Quách Viên cũng không hay biết, vẫn thu dọn cặp sách, còn quay đầu lại chào Ung Dương: ''Anh Dương, bọn tôi đi trước nha.''

Nói xong, liền đi ra khỏi lớp trước.

Tống Ỷ Thi ở bên kia cũng không nán lại, thu dọn xong cặp sách liền rời đi.

Ung Dương nhìn chằm chằm bóng dáng vừa lướt qua của Tống Ỷ Thi.

Bất kể là cậu nhìn từ đầu cho đến chân, hay từ sợi tóc cho đến móng tay. Cậu cũng không nhìn thấy viên hồng ngọc mà mình đã tặng.

...Cô không mang theo.

Bộ không đủ đẹp hả?

Hay vốn dĩ cô không thích hồng ngọc?

Ung Dương lại càng không vui.

Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đã đến lớp năm ngày liền, không đi trễ cũng không về sớm. Kết quả là ngoại trừ tên ngốc Điền Vấn An đó thốt lên được một câu kinh ngạc, còn những người khác lại không phát hiện ra…

Từ trước đến nay Ung Dương chưa từng trải qua cảm giác kỳ quặc như vậy.

Giống như có một lớp màng mỏng trong suốt, ngăn cách giữa cậu và Tống Ỷ Thi, như thể đem họ tách ra ở hai chiều không gian vô định.

''Quách Viên mời Tống Ỷ Thi đến nhà của cô ấy à?'' Cậu tùy tiện kéo một người lại hỏi.

Người đó ngoan ngoãn gọi một tiếng ''Anh Dương'' trước, sau đó mới trả lời: ''Không phải, là mời đến khu nghỉ dưỡng Xương Du, hẹn lúc 10h30 sáng thứ bảy.''

Cậu liền biết vốn dĩ đám người này không phải mời đến dạy kèm gì cả, mà chính là mời người ta đến chơi mà thôi.

''Anh Dương cũng đi sao?'' người kia dè dặt hỏi.

Ngày thường là bởi vì Ung Dương lười để tâm đến mấy hoạt động này.

Ung Dương không nói gì, túm lấy cái cặp, nhặt quả bóng rổ lên rồi rời đi.

Người kia cũng không hỏi nhiều nữa.

Tính khí của Ung Dương thất thường, ai cũng không thể nắm bắt được tâm tư của cậu. Cũng sẽ không có ai ngông cuồng đến mức muốn làm rõ tâm tư của cậu.



Người ở phòng làm việc của Sở Nghệ Niên thấy dòng chữ [Bài đăng bị xóa, chứng cứ xác thật không rõ ràng.] bay loạn khắp màn hình, liền thở dài một hơi, cảm thấy lo quá thành loạn, không ngờ lại làm hỏng chuyện, vội vàng đi tìm Sở Nghệ Niên nhận tội.

Nhóm quan hệ công chúng trình bày đại khái sự tình cho Sở Nghệ Niên.

Sở Nghệ Niên đang lật xem cuốn kịch bản trước mặt, động tác của anh ngừng lại, ngẩng đầu thản nhiên nói: ''Các người cũng không phải là người mới, vậy mà vẫn còn phạm phải loại sai lầm này hay sao?''

''Lúc đó chỉ nghĩ là không thể để cô Tống bị đám người này liên lụy rồi bị mắng chửi, cho nên...'' người phụ trách cười gượng.

''Chuyện này các người không làm sai, diễn đàn hóng hớt có vài bài đăng không ảnh hưởng đến tôi, nhưng lại ảnh hưởng đến Tống Ỷ Thi.'' Sở Nghệ Niên khép cuốn kịch bản lại, ngồi thẳng người, giọng nói có chút lạnh lùng, nói: ''Hoặc là không xóa, còn muốn xóa thì phải xóa cho sạch sẽ, đừng để người khác có cơ hội làm càn.''

''Vâng, vâng...''

Trong bài viết gần đây, vừa có người dùng acclone bình luận một câu:

【Ekip của Sở Nghệ Niên vì Tống Ỷ Thi mà xóa bài đăng? Không có gì lạ. Tống Ỷ Thi ở trong trường cũng là như vậy, cô ta rất thủ đoạn nha, có thể nói là tận lực giở mánh khóe để kết giao với những nhân vật làm mưa làm gió trong trường. Lúc đó có rất nhiều người chửi mắng cô ta, kết quả là cứ mỗi lần chửi đều bị xóa bài. Bây giờ ở diễn đàn Tieba của trường cũng không dám nhắc đến tên cô ta... cảm thấy hứng thú thì có thể tự đi tìm hiểu.】

【Lầu trên là nội gián của trung học Hãn Hải hả? Còn dự đoán gì nữa không? Nói thêm đi...】

Bài đăng đột nhiên bị xóa.

Sau đó có người vẫn không bỏ cuộc, vẫn cố đăng lại.

Bất kể là để tên cúng cơm hay để tên viết tắt, đều bị xóa trong tích tắc.

Bây giờ ở các diễn đàn hóng hớt lớn, hoàn toàn không còn bóng dáng của Tống Ỷ Thi nữa. Phân trong miệng của đám người ác mồm ác miệng đó cũng không phun ra được nữa, lại còn tự khiến cho mình bị mắc nghẹn.

Chẳng biết có bao nhiêu người đã sẵn sàng cào bàn phím để bôi nhọ cô phải chịu hụt hẫng nữa đây?



Tiền thưởng bên ban tổ chức cuộc thi đưa ra là 150USD còn tiền thưởng bên nhà trường thì cao hơn gấp đôi là 300USD tệ.

Bởi vì phải tham gia thi đại học, nên chứng minh thư của Tống Ỷ Thi đã được làm từ sớm. Cô lấy chứng minh thư của mình lặng lẽ làm một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó đem toàn bộ số tiền gửi vào.

Tống Nghĩa Dũng và Vu Tú cũng có hỏi cô, tới thành phố Kinh tham gia cuộc thi gì, có tiền cầm về hay không.

Tống Ỷ Thi còn nghĩ ra một cái cớ để thoái thác, kết quả lần này thái độ của Tống Nghĩa Dũng lại khác thường, không nhúng tay yêu cầu cô.

Tống Ỷ Thi cũng không nghĩ quá nhiều.

Cặp cha mẹ này của nữ chính không gây cản trở là tốt lắm rồi.

Lúc về nhà vào tối thứ sau, Tống Nghĩa Dũng không có ở nhà, còn Vu Tú đã sớm nấu bữa tối cho cô.

Hai món mặn một món canh.

Tống Ỷ Thi có hơi nghi ngờ, thế nên dùng giọng điệu khen ngợi cùng khoa trương thốt lên một tiếng: ''Mẹ, đồ ăn hôm nay phong phú thiệt nha.''

Vu Tú có hơi ngượng ngùng xoa xoa tạp dề, ngồi xuống bên cạnh nói: ''Là dì của con nhắc nhở mẹ, trong nhà không có tiền, cũng phải nên tẩm bổ cho con.''

Vu Mẫn rất thông minh, đã từng được đề cập như vậy trong nguyên tác.

Thực ra nghĩ thôi cũng biết dì Vu Mẫn hẳn là rất thông minh. Nếu không thông minh, làm sao bà ta có thể gả cho Sở Văn Tường làm vợ kế? Mặc dù nhà họ Vu là gia đình thư hương*, nhưng so với nhà họ Sở vẫn còn kém xa.

*Chỉ tiếng tăm về học vấn. Chỉ gia đình nổi tiếng về học vấn.

Kiểu con gái vừa ngây ngô vừa trong sáng chỉ biết gây trở ngại, muốn gả vào nhà giàu, đại khái chỉ có thể tồn tại trong tác phẩm văn học.

Tống Ỷ Thi chớp chớp mắt.

Nếu như cái tính mềm yếu dễ bắt nạt và hiểu biết nông cạn của Vu Tú có thể thay đổi giống như Vu Mẫn thì tốt quá rồi.

Tống Ỷ Thi cầm đũa lên nếm thử một tí, sau đó liền lộ ra nụ cười: ''Ngon thật...''

Vẻ mặt của Vu Tú có hơi căng thẳng, lúc này mới thả lỏng trở lại, cũng lộ ra nụ cười nho nhã và dịu dàng.

Tống Ỷ Thi đem vẻ mặt của bà thu vào đáy mắt, cũng có chút bất lực.

Cô chưa từng gặp qua ông ngoại, trong ký ức của nữ chính cũng không có người này, cô không biết ông ấy là dạng tồn tại gì. Cho nên cũng không nghĩ ra được vì sao gia đình thư hương lại nuôi dưỡng ra hai cô con gái hoàn toàn không giống nhau như Vu Mẫn và Vu Tú chứ.

Tính cách của Vu Tú thì thiếu chính kiến, chỉ cần cho bà một chút tán thành một chút lợi lộc, bà sẽ lập tức vô cùng vui vẻ. Chuyện mạnh dạn duy nhất mà bà đã làm trong cuộc đời này chính là bỏ nhà theo Tống Nghĩa Dũng. Thế nhưng chuyện này lại là sai lầm.

Từ đó có thể thấy.

Tình yêu là cái gì chứ, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp.

Sau khi ăn cơm xong, Tống Ỷ Thi nói với Vu Tú về việc muốn đi chơi với các bạn cùng lớp.

Vu Tú một lần nữa sững sờ.

Sau lần đầu tiên bạn học đến thăm bệnh Tống Ỷ Thi thì đây lại là lần đầu tiên có bạn hẹn Tống Ỷ Thi đi chơi...

Vu Tú nghĩ đến lời nói của Vu Mẫn.

''Được, được, đi đi, con cứ đi đi.'' Vu Tú nói xong, còn mò từ trong túi tạp dề ra một chút tiền lẻ tẻ còn thừa lại từ tiền đi chợ.

''Cầm lấy cái này để đi xe với mua nước.'' Vu Tú nói.

Tất nhiên bà không biết Tống Ỷ Thi muốn đi đâu, cầm số tiền này thì chắc chắn không đủ. Tống Ỷ Thi tính toán một hồi, đặc biệt là một nơi vui chơi như khu nghỉ dưỡng kiểu đó thì một chai nước có lẽ cũng đắt hơn gấp hai lần so với bên ngoài.

Tống Ỷ Thi cũng không nói gì, nhận lấy tiền, rồi nói: ''Cảm ơn mẹ.'' Sau đó liền trở về phòng làm bài tập.

Bây giờ hiệu suất của cô càng lúc càng cao.

Sau khi tập trung tinh thần hoàn thành xong mớ bài tập cuối tuần thì Tống Ỷ Thi mới thở ra được một hơi. Như vậy thì ngày mai có thể yên tâm mà ra ngoài rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Nhà họ Ung.

Đồng hồ báo thức bỗng reo lên.

Y Mỹ Tâm không vui bò dậy, đi xuống lầu, thì nhìn thấy Ung Dương đã ngồi ở trước bàn ăn.

Y Mỹ Tâm nén giận, chuyển sang kinh ngạc mà lên tiếng: ''Dương Dương, hôm nay con làm gì mà dậy sớm thế?''

Ung Dương không quay đầu lại, còn đang gắt ngủ, nói: ''Muốn ra ngoài.''

Y Mỹ Tâm cũng không để tâm tới ngữ khí gắt gỏng của cậu.

Bà ngồi xuống phía đối diện, gọi giúp việc đến hỏi: ''Vừa rồi là báo thức ai kêu vậy? Sao lại ồn ào như thế?''

Không đợi người hầu trả lời, Ung Dương đã lên tiếng: ''Của con.''

Nói xong liền đẩy ghế đứng dậy, rồi đi ra ngoài.

Y Mỹ Tâm cảm thấy khó hiểu: ''Hôm nay con đi đâu làm gì? Làm cái gì mà để chuông báo thức kêu to thế?''

''Sợ kêu rồi không dậy nổi.''

''Hả? Từ khi nào mà con còn sợ kêu mà không dậy nổi vậy?''

Lời vừa dứt, Ung Dương đã đi mất rồi.

Ở một bên khác, Tống Ỷ Thi thức dậy đánh răng rồi rửa mặt, Vu Tú vậy mà cũng dậy theo cô.

Bà nhét vào trong ba lô của Tống Ỷ Thi một bình nước giữ ấm, một trái táo và vài quả mận còn nhét thêm khăn lông và áo khoác... Cứ như thể Tống Ỷ Thi đang đi tham gia dã ngoại ở trường tiểu học.

Tống Ỷ Thi cầm một quả trứng gà từ trong bếp đi ra, cô mở miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Cô ngồi trước bàn ăn , ăn xong quả trứng gà và uống hết sữa đậu nành, thì liền xách ba lô đi ra ngoài.

Tống Ỷ Thi đã chuyển từ tàu ngầm sang xe buýt lần lượt ba lần, cuối cùng cũng đến trạm xe buýt dưới chân khu nghỉ dưỡng Xương Du.

Trên đường đi cũng không hề buồn chán, cô lấy điện thoại ra tải BBC Learning English xuống, đúng lúc vừa đi đường vừa nghe.

Thỉnh thoảng có bị phân tâm cũng không sao, cũng có thể ngầm thay đổi khả năng nuôi dưỡng cảm nhận ngôn ngữ.

Sau khi cô xuống xe liền chậm chạp leo lên một con dốc, chỉ cần ngẩng đầu lên cô liền có thể thấp thoáng nhìn thấy bảng hiệu của khu nghỉ dưỡng Xương Du.

Cuối tuần người đến đây chơi hình như cũng không nhiều, thỉnh thoảng sẽ có xe buýt, xe Van nhỏ, cùng một vài ô tô gia đình chạy ngang qua cô.

Đợi đến khi Tống Ỷ Thi đi đến cổng của khu nghỉ dưỡng Xương Du thì đã thở hồng hộc.

Không hề gì... chỉ cần kiên trì rèn luyện, không sớm thì muộn tôi cũng sẽ trở thành một người đàn bà thép.

Tống Ỷ Thi nắm chặt nắm đấm, vác ba lô đi đến cổng lớn của khu nghỉ dưỡng Xương Du.

Có bảo vệ đứng trước cổng, đang đối chiếu tên của từng người, sau khi đối chiếu chính xác mới có thể cho vào.

Tống Ỷ Thi móc điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Quách Viên.

''Tống Ỷ Thi!'' Có người gọi tên cô.

Tống Ỷ Thi mờ mịt quay đầu lại nhìn.

Có một cô gái mặc quần denim rách, bận áo dây, thoa son bóng loáng đang nhìn cô. Tiếp sau đó, cô gái đi về phía cô, vẻ mặt như không thể tin được nói: ''Cậu tới đây... chơi?''

Tống Ỷ Thi lướt nhìn cô ta một cái, lại nhìn thấy mấy người đi cùng cô ta.

Có cả nam và nữ, đa số đều tầm mười mấy tuổi, nhưng cũng có số ít người ngoài hai mươi. Trong số họ còn có một gương mặt quen thuộc, Hầu Tuấn.

Hầu Tuần híp mắt, đáy mắt hơi lộ ra một tia sắc sảo.

Cô gái cười hì hì nói: ''Trước kia không phải là không đi theo bọn tôi ra ngoài sao? Bây giờ sao lại ra đây chơi thế?'' Cô ta nói xong, liền lướt qua cách ăn mặc của Tống Ỷ Thi: ''Cô cũng thật là không có gì thay đổi nha, vẫn...rất quê mùa. Ơ kìa, cô lại không đeo chuỗi vòng ngọc trai mà tôi tặng sao? Cô nên đeo đi, chí ít nhìn vào cũng sẽ ra dáng hơn một chút so với bây giờ.''

Không đợi Tống Ỷ Thi mở miệng, cô gái đã lải nhải không ngừng với cô: ''Cô đi cùng ai vậy? Ai lại có ma lực lớn đến nỗi có thể khiến cô theo tới đây chơi? Các người có đặt trước không? Ở đây cần phải hẹn trước đó nha...''

Tống Ỷ Thi mở miệng: ''Cô là?''

Giọng nói của cô gái đột nhiên im bặt.

''Hả? Cô hỏi tôi là ai? Cô giả vờ không biết tôi hả?'' Cô gái nói xong, quay đầu lại nhìn Hầu Tuấn: ''Cậu thực sự không gạt tôi, Tống Ỷ Thi đến thành phố Kinh một chuyến, thực sự có chút thay đổi nha, cũng biết giả vờ rồi đó...''

Tống Ỷ Thi cũng không ngại lặp lại câu hỏi một lần nữa: ''Cô là ai?''

Biểu cảm trên mặt của cô gái hoàn toàn cứng đờ, thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận.

''Tôi là Thành Thi, cô quên rồi à?''

Bên cạnh còn có người cười nói: ''Đúng vậy, trong tên của cô có chữ 'Thi' trùng với cô ấy, trước đó không phải là cô còn khóc lóc chạy về nhà xin mẹ đổi tên hay sao?''

Thành Thi nghe thấy vậy, liền mỉm cười.

Tống Ỷ Thi: ''Ờ.''

Cô cúi đầu bấm số điện thoại, đầu bên kia rất nhanh liền kết nối.

''Có phải cậu đến cổng rồi không?'' Giọng nói của Quách Viên từ đầu bên kia truyền tới: ''Đợi tí nha!''

Thành Thi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay cô, hỏi: ''Gọi cho ai vậy? Là người đã mời cô đến đây hả?''

Tống Ỷ Thi không để ý đến cô ta.

''Điện thoại cũng đổi thành loại mới nhất, khá lắm...'' Thành Thi vừa dứt lời, liền thấy từ trong cổng lớn có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang đi về hướng bên này.

Nhiều người cùng tụ lại, trông khí thế còn có chút hung tợn, bụi bặm xung quanh còn giống như đang bay lên.

Bên này có người nheo mắt lại, thận trọng nói một câu: ''Đó hình như là Quách Viên? Con gái của chủ tịch Quách...''

''Phía sau là con trai của bất động sản Thụy Hưởng?''

''Còn có con trai thứ hai của ông chủ tập đoàn Thụy Cách...''

''Thành Thi cô cũng giỏi đó, hôm nay chúng ta vừa khéo cũng tới đây, đúng lúc bắt gặp bọn họ ở đây!''