Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 3: Nam chính thứ hai




Thông thường, giáo viên có thể đánh giá tính cách và thói quen hành vi của học sinh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Bây giờ cũng vậy, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng liếc nhìn Tống Ỷ Thi, dán vào mặt cô mấy chữ “Điểm cao”, “Chăm ngoan”, và “Yêu học tập“.

Thế là, bà ta vẫn theo thói quen cũ sắp xếp vị trí cho Tống Ỷ Thi vào trong nhóm có nhiều học sinh giỏi.

Tống Ỷ Thi xách cặp đi tới ngồi xuống, cô dáo dác nhìn xung quanh, hầu hết mọi người đều đeo kính.

Hơn nữa hầu hết bọn họ đều tỏ vẻ thờ ơ, nhưng khi Tống ỷ Thi vừa ngồi xuống, tất cả mọi người liền ngẩng đầu lên liếc nhìn cô. Sau đó bọn họ lại cúi đầu xuống, người thì giở sách ra, người thì làm bài tập.

Tống Ỷ Thi cũng rất có ý thức không quấy rầy ai, ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa ra học, trở thành một học sinh chăm ngoan và nghiêm túc học hành.

Tiếng chuông vào lớp mới sớm vang lên, vì để hình ảnh “yêu học hành” ăn sâu vào lòng mọi người, thế là mỗi khi giáo viên đặt bất kỳ câu hỏi nào trong lớp cô đều giơ tay trước xung phong trả lời.

Không uổng công tối qua lôi ký ức của nguyên thân ra ôn bài một lượt, thậm chí không cần phải chuẩn bị bài cũng đã có sẵn mọi thứ trong đầu. Sau một buổi học, tất cả các câu hỏi của giáo viên đều được Tống Ỷ Thi trả lời sạch sẽ. Cả đám học sinh trong lớp phải nhìn cô bằng con mắt ngưỡng mộ xuýt xoa.

Có người nói bằng giọng chua lè: “Bạn học mới tới này hình như rất thích chơi trội nhỉ?”

“Ở dưới ánh đèn sân khấu không tốt hơn sao? Nếu cậu ấy ở dưới ánh đèn sân khấu, giáo viên sẽ không yêu cầu chúng ta trả lời câu hỏi.”

“Con mẹ nó, cậu nói vậy có lý lắm nha!”

“Vậy chúng ta vẫn phải cảm ơn cậu ấy sao?”

“Chúng ta phải cổ vũ cậu ấy, phải để cậu ấy kiên trì nhiều hơn, một thân một mình giải quyết tất cả câu hỏi của giáo viên.”

“Cổ vũ sao? Cổ vũ thế nào được?”

“Mà ai sẽ đi cổ vũ cậu ấy? Cậu đi chắc?”

Mấy chàng trai cô gái ngồi ở hàng ghế sau xúm lại nói chuyện rôm rả, vừa đùa giỡn, vừa xô đẩy nhau.

“Cậu đi đi, cậu đi đi.”

“Không được đâu……”

“Tại sao không được chứ?”

“Tôi... tôi, tôi thấy cậu ấy là mặt đỏ lên liền!”

“Hả, đỏ mặt á...”

Trong khi bọn họ đang trò chuyện với nhau, cửa sau của lớp học chợt bị đẩy ra từ bên ngoài.

Một học sinh nữ đang nô đùa bị đẩy về trước một cái, cứ thế lao thẳng vào người một học sinh nam. Một mùi dầu máy lẫn mùi thông, mùi nước hoa xộc vào lỗ mũi. Cô gái sững người trong giây lát, sau đó lập tức lùi về phía sau.

Cô gái quay đầu lại đối mặt với người đi tới, thậm chí còn nói lắp bắp: “Xin...xin lỗi, tôi không cố ý.”

Cậu nam sinh đó liếc xéo cô một cách trịch thượng, đi ngang qua cô, đến góc bên kia lớp học và ngồi xuống.

Ngay khi cậu đi ngang qua, lớp học đột nhiên im lặng, có thể nói là im lặng hoàn toàn.

Ê?

Sao chưa gì mà giáo viên lại tới rồi?

Tống Ỷ Thi ngốc nghếch ngẩng đầu lên, dáo dác nhìn xung quanh, cuối cùng dán mắt vào chàng trai trẻ ngồi ở góc sau.

Đồng phục học sinh của ngôi trường cấp ba này không phải kiểu dáng rộng mà là áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen được thiết kế đặc biệt. Bên ngoài là một bộ đồ cổ điển, kiểu dáng thẳng tắp, lộ ra khí chất sạch sẽ, tao nhã và chỉnh tề.

Nhưng chàng trai trẻ đang cầm chiếc áo cổ điển đó bằng một tay, áo sơ mi của cậu cởi ra ba nút để lộ phần yết hầu và lồng ngực lấp ló bên trong. Đôi chân cậu dài, dáng người cao thẳng, dưới chiếc áo sơ mi trắng đó còn lờ mờ lộ ra cơ bụng săn chắc. Người ngợm gì đâu mà chẳng có tí tẹo thanh tao cao nhã gì hết, ngược lại toàn lộ ra vẻ mạnh mẽ và ngang ngược

Chỉ cần nhìn mấy cái khớp giữ áo của cậu cũng đủ khiến cô cảm thấy thật mạnh mẽ.

Tống Ỷ Thi ngước mắt lên nhìn, liếc nhìn khuôn mặt của cậu thanh niên kia.

Hai hàng lông mày nhíu lại, nét mặt sâu thẳm. Một đôi mắt phượng trông rất quyến rũ và hấp dẫn, quả thật rất có sức hút.

Tinh thần tươi trẻ tràn ngập trên khuôn mặt cậu, khiến đường nét tuấn tú trên đó càng thêm rạng rỡ.

Thật sự nét tướng tá và phong cách hoàn toàn khác biệt so với Sở Nghệ Niên.

Lúc Tống Ỷ Thi vẫn mải mê nhìn cậu, bất ngờ cậu ngước mắt lên chạm vào ánh nhìn của cô.

Con ngươi đen trắng rõ ràng, Tống Ỷ Thi đột nhiên nhìn vào, trong lòng tự dưng run lên, không chút suy nghĩ quay phắt sang chỗ khác.

Quả nhiên, cậu chính là nam chính số hai Ung Dương.

Cảm thấy áp lực nặng nề, Tống Ỷ Thi khẽ thở dài một hơi.

Cái họ “Ung” này khá đặc biệt, nhưng mà người nổi tiếng mang họ Ung trong nước cũng không ít, ví dụ như: Tổng giám đốc Ung Hâm của xí nghiệp Thành Thụy, Tổng giám đốc Ung Ái Quyên của tập đoàn kỹ thuật Đại Vũ, hay ví như Ung Hoành Quốc chiếm giữ vị trí không nhỏ trong Hội đồng quản trị,... Bọn họ vừa hay lại xuất thân cùng một dòng họ với Ung Dương.

Nữ chính trong nguyên tác có lẽ không có khái niệm rõ ràng về xuất thân, nhưng Tống Ỷ Thi cô thì có đấy.

Cô biết rõ chỉ cần cậu ta động có xíu ngón tay thôi cũng đủ đè bẹp chết cô rồi.

Tính cách của Ung Dương rất nổi loạn và hay thay đổi, cộng thêm gia cảnh đặc biệt xuất sắc của cậu. Thậm chí việc thành lập ngôi trường này cũng có sự góp sức một phần từ ông ngoại cậu, cho nên khi học sinh trong trường nhìn thấy cậu thì luôn cố tình tránh cậu thật xa.

Ung Dương học lớp giáo dục thể chất ở trường cấp ba.

Gia đình cậu cũng không kiểm soát cậu quá nhiều, không chỉ có vậy, dì Ung Ái Quyên của cậu còn ủng hộ và khuyến khích cậu nhân lúc vẫn còn trẻ hãy làm những gì mình muốn.

Thế là, Ung Dương dành phần lớn thời gian ở sân vận động, đồng thời cũng dành một ít thời gian bên ngoài để chơi bi-a và đua xe.

Theo lý mà nói, nữ chính và cậu không thể nào đến được với nhau suốt cả đời này.

Nhưng vào một ngày nọ, nữ chính bị nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết lừa ngã ngay trước mũi xe của Ung Dương, máu tươi bắn tung tóe trên lốp xe. Từ đó về sau, Ung Dương coi nữ chính như một món đồ chơi nhỏ, luôn khư khư giữ cô trước mặt mình. Mỗi khi rảnh rỗi không có gì làm, cậu sẽ mang cô ra chơi đùa cho thỏa thích.

Tổng Ỷ Thi im lặng ngồi nghiêm chỉnh lại.

Ừm, công nhận là đẹp trai thật đấy.

Dáng người cao thẳng, đôi chân thẳng tắp rất có dáng, mấy ngón tay thon dài ... Thế này mà ai không thích được chứ?

Nhưng mà đang tiếc quá! Chỉ là một kẻ biến thái đồi bại.

Một lúc sau, cửa phòng học lại bị đẩy ra từ bên ngoài, mấy học sinh bên thể thao cao to lực lưỡng bước vào trong lớp.

“Anh Dương, vừa rồi nghe thằng Lưu nói xe của cậu bị hỏng rồi hả?”

“Anh Dương, cần gì phải động tay động chân chứ? Cái thứ lặt vặt đó tôi sửa được mà.”

“Anh Dương, tối nay chúng ta đi chơi bowling nhé.”

Mấy học sinh bên lớp thể thao ngồi xung quanh Ung Dương, nguyên cái góc lớp bị đám người bao trọn gần hết.

Ung Dương nhét đồng phục học sinh vào ngăn bàn, dựa vào ghế, ngước mắt lên hỏi: “Bộ mặt tôi có vết bẩn sao?”

Cậu học sinh lớp thể thao ngồi đối diện đột nhiên hoảng hốt: “Không thế nào, anh Dương của chúng ta rất đẹp trai, chỗ nào bẩn được chứ?”

Ung Dương liếc sang một bên, nhưng rất nhanh lại thu hồi tầm mắt: “...Vậy tại sao cậu ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi?”

“Ai cơ?”

“Tôi không quen, khuôn mặt lạ hoắc, chắc mới chuyển tới.” Ung Dương thản nhiên đáp, sau đó cậu dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà cũng khá xinh đẹp đấy.”

Những người còn lại tò mò quay đầu lại tìm kiếm, rất nhanh bọn họ đã tìm thấy bóng dáng Tống Ỷ Thi giữa đám người trong lớp.

Không phải vì lý do gì khác, chủ yếu là do cô quá bắt mắt.

Dù chỉ thấy bóng lưng nhưng cũng đủ khiến đám người họ cảm nhận được vóc dáng mảnh mai, làn da trắng nõn và chiếc cổ thon thả của cô...Chắc chắn người này là một người đẹp hiếm có.

“Tôi chưa từng thấy...”

“Hình là học sinh mới tới đó.”

“Vậy tại sao cô ấy lại nhìn chằm chằm vào anh Dương của chúng ta chứ?”

“Ha ha, còn nói nhìn cái gì nữa là sao? Nhất định là thích anh Dương nhà mình rồi.”

Một nam sinh có khuôn mặt khá mộc mạc dè dặt giơ tay lên, nhỏ giọng nói: “Có lẽ cũng không có chuyện gì đâu...trên mặt của anh Dương...trên mặt của anh Dương chắc là có dính dầu.”

Ung Dương: “...”

Quần áo có thể bẩn, giày thể thao không thể bẩn, giày thể thao có thể bẩn, nhưng mặt không thể bẩn được.

Nghĩ đến cảnh cô quay đầu nhìn chằm chằm vào vết dầu máy trên mặt mình hồi lâu, Ung Dương cảm giác như có gai đâm vào tim, cả người rất khó chịu.

Lớp học vốn yên tĩnh từ từ ồn ào trở lại.

Nhóm người tụ tập lại ồn ào huyên náo một hồi, sau cùng cử ra một người làm đại diện cầm lấy hộp sô cô la Godiva đi đến chỗ Tống Ỷ Thi.

“Xin chào bạn học, tôi tên Kỷ Vũ Hàng.” Cậu học sinh nam đặt hộp sô cô la lên trên bàn Tống Ỷ Thi: “Điểm học tập của cậu rất tốt, sau này chúng ta thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

“Hôm nay biểu hiện trong lớp của cậu rất tốt...”

Cậu nam sinh dè dặt mở miệng nói, dù sao thì trong ngôi trường giàu có sang chảnh này, ngoại trừ một vài học sinh có thành tích học tập tốt nhưng gia cảnh bình thường ra, thì đại đa số toàn là người có xuất thân từ gia đình giàu có, chưa từng va chạm với thế giới bên ngoài bao giờ.

“Đây là sô cô la chúng tôi tặng cậu, chỉ là quà tặng gặp mặt bình thường mà thôi.” Cậu nam sinh nói xong còn ân cần mở hộp ra: “Nếu cậu không thích mùi vị này cứ nói cho chúng tôi biết, lần sau chúng tôi sẽ đổi cho cậu cái khác.”

“Cảm ơn.” Đối mặt với hành động ân cần, Tống Ỷ Thi tự nhiên nở một nụ cười thân thiện.

Cậu nam sinh đỏ mặt trước nụ cười của cô, và bủn rủn tay chân quay trở lại.

Mấy sinh viên thể thao ôm cổ người bên cạnh, nhìn chằm chằm bên đó, cười lạnh nói: “Kỷ Vũ Hàng lại đi móc túi người ta rồi.”

“Không phải cậu ta thích Liên Phi sao?”

“Nhưng Liên Phi người ta lại không thèm đếm xỉa đến cậu ta.”

“Đúng vậy, chỉ để mắt đến anh Dương của chúng ta mà thôi...”

Bọn họ chọc vào lưng của nhau: “Này này, mau nhìn ra ngoài cửa sổ xem ai tới kìa?”

“Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo tới. Nhìn đi, Liên Phi tới rồi kìa.”

Bên này vừa dứt lời, cô gái ngồi ở cửa bên kia liền đứng lên, ngước mắt nhìn về phía Ung Dương, nữ sinh đỏ mặt hét lớn: “Ung Dương à! Liên Phi tới tìm cậu kìa...”

Không khí trong lớp bỗng dưng im lặng, sau đó mọi người tự dưng la ó lên.

Ung Dương không ngẩng đầu lên, cậu tựa đầu vào cánh tay, tay kia còn móc điện thoại ra soi mặt mình.

“Anh Dương, Liên Phi đến rồi kìa. . .”

“Không đi.”

Ung Dương thản nhiên nói, đồng thời còn rút tờ giấy ra, cẩn thận lau sạch mặt mình.

Bây giờ chắc là hết dầu rồi phải không?

“Anh Dương à, cậu thật sự không muốn đi sao?”

“Anh Dương đã nói là không muốn đi thì chắc chắn sẽ không đi đâu.”

“Liên Phi đang đứng đó xấu hổ kìa.”

“Có cô gái nào thích anh Dương của chúng ta mà không làm bộ thế này cơ chứ?”

Đám người vừa nói vừa cười tủm tỉm với nhau.

Liên Phi đứng ngay trước cửa lớp chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy Ung Dương hình như không muốn để ý đến mình, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng không thôi, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy quá khổ sở.

Thật ra cả trường này đều biết rõ tính cách của Ung Dương như thế nào.

Thế là cô ấy cứ thể dứt khoát xoay người rời đi.

Nhưng những người xung quanh cô ấy không thể không nói: “Phi Phi của chúng ta không muốn đợi nữa sao?”

Liên Phi lắc đầu: “Tìm cậu ấy cũng chỉ có chuyện nhỏ mà thôi. Hôm nay cậu ấy luyện tập, mình nghĩ có lẽ cậu ấy đã quá mệt mỏi, mình không muốn làm phiền cậu ấy đâu.”

“Phi Phi rất có lòng nha, ha ha.”

Liên Phi chỉ cười không nói gì, nhưng khi xoay đầu lại thoáng thấy Liên Hồng đang đi theo mình với vẻ mặt quái dị.

Mặc dù cô ấy ghét cái con người vụng về tay chân và không có não này, thậm chí ngay cả xuất thân cũng không trong sạch, mẹ ruột cô ta là gái điếm, nhưng bây giờ cô ta lại mang họ Liên trên người, cho nên Liên Phi vẫn lộ ra nụ cười quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Sắc mặt của em không được tốt lắm?”

Liên Hồng lắc đầu.

Nhưng cô ta vẫn nhỏ giọng thắc mắc: “Sao cậu ấy lại đến chỗ này học chứ...”

Liên Phi hỏi: “Em nói ai?”

Liên Hồng giấu suy nghĩ của mình trong lòng, không dám nói cho chị mình biết.

“Chị thấy trong lớp học hình như có người mới tới, em muốn nói tới người đó chứ gì?”Liên Phi dừng lại một chút, ánh mắt chợt lóe lên: “Dáng dấp cũng khá xinh nhỉ!”

“Xinh đẹp thì có ích gì chứ?” Liên Hồng buột miệng nói: “Cũng là dạng nghèo kiết xác thôi.”

Liên Hồng vừa mới chuyển đến đây lúc lên lớp mười một, còn năm ngoái khi học lớp mười, cô ta học ở trường trung học Phong Thủy.

Thời gian đó, nếu nói cô ta là người bị bắt nạt số một trong lớp.

Thì Tống Ỷ Thi chính là người số hai.

Không dễ gì cô ta mới thoát khỏi cái trường đáng sợ đó và được chuyển đến một ngôi trường mới, từ đó những người xung quanh cô ta toàn là con ông cháu cha, có gia thế khủng làm bệ đỡ. Nhưng bây giờ Tống Ỷ Thi ở đây lại mang những ký ức đó trở lại với cô ta.

Liên Phi cũng không nói gì về thái độ kỳ lạ của Liên Hồng, cô ấy im lặng một hồi rồi bình tĩnh nói: “Đẹp quá đôi khi cũng không phải chuyện tốt gì.”

Những người bên cạnh đột nhiên cảnh giác, lớn tiếng nói: “Phi Phi, vậy chúng ta phải đề phòng, không thể để cậu ta đến gần cậu Ung được!”

.