Bạn nam đi theo sau Quách Viên mở miệng trước: “Chú Trần, đây là khách của chúng tôi.”
Người đàn ông trung niên đứng sau đội bảo an canh giữ cửa trả lời, biểu cảm nghiêm túc trên mặt biến mất, hơi mỉm cười: “Được rồi.”
Nhân viên bảo an ngay lập tức đi mở cửa.
Tống Ỷ Thi còn chưa kịp bước vào, Quách Viên đã không kiềm chế được đi trước một bước, vừa đi lên trước mặt Tống Ỷ Thi vừa nói: “Kỷ Vũ Hàng hay nướng cả con dê trên giá, anh ấy tự tay nướng, anh ấy nướng món này rất giỏi...”
Một bạn nam khác phía sau lớn tiếng phụ họa: “Đúng thế, thơm quá đi mất!”
Thành Thi ngẩn người nhìn những gì diễn ra trước mắt
Khi Quách Viên đi ngang qua không hiểu sao lại nhìn cô ta một cái rồi nói: “Cô chắn đường rồi.”
Thành Thi nghe thấy lời nói của cô ấy, cô ta theo bản năng lùi về phía sau, thậm chí hơi luống cuống kết quả chân giẫm phải đống bùn nhão trên đương, cơ thể cô ta nghiêng ngả, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Trước mặt Tống Ỷ Thi xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên cô ta cảm thấy hơi mất mặt.
Trên mặt Thành Thi xuất hiện sự xấu hổ, chắn ngang những người khác sau lưng, mở miệng nói bằng giọng điệu hơi chanh chua: “Hóa ra đây là người đã hẹn cô tới chơi...”
Lúc này Quách Viên mới chú ý tới bọn họ, cô ấy đi lại gần Tống Ỷ Thi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu quen à?”
Tống Ỷ Thi cũng không giấu giếm: “Ừ, bạn học cũ.”
Đáy mắt Quách Viên tự nhiên bộc lộ sự khinh bỉ: “À, ở trường trung học Phong Thủy?”
Trường trung học Phong Thủy là một trường học thối rữa nổi tiếng gần xa, chỉ cần nộp tiền là có thể vào học, rất nhiều người làm côn đồ. Bởi vì không cần trả quá nhiều tiền nên trong trường vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có.
Quách Viên thật sự khinh thường học sinh của một ngôi trường như vậy.
Từ tận đáy lòng, bọn họ đã không gộp chung Tống Ỷ Thi với trường này.
Thành Thi không nghe thấy đối thoại của hai người họ, chỉ mơ hồ nhìn thấy khẩu hình của Quách Viên, hình như đang hỏi là cậu quen à?
Cô ta không chút nghĩ ngợi đã mở miệng, cười vô cùng quái gở: “Trước kia hẹn cô ra ngoài chơi thì cô sống chết không đồng ý, giống như gọi cô thêm một lần nữa thì cô sẽ đi nhảy lầu.”
Nói xong, cô ta nhìn Quách Viên: “Bây giờ thì không giống, người khác vừa hẹn là đi luôn.. Không giống nhau mà...”
Thành Thi không nói quá rõ ràng nhưng ai cũng nghe ra, cô ta đang nói chỉ vì mấy người Quách Viên có tiền nên Tống Ỷ Thi mới đồng ý đi chơi với họ?
Tống Ỷ Thi nhìn cách đào hố vụng về của Thành Thi, trong đầu thầm nghĩ...
Nếu như nữ phụ ác độc trong nguyên tác chỉ có trình độ này, vậy một mình cô có thể đánh mười người được chứ?
Những mánh khóe như vậy cũng chỉ có tác dụng với nữ chủ mà thôi.
Còn chưa đợi Tống Ỷ Thi mở miệng, Quách Viên ở bên cạnh đã mở miệng trước.
Quách Viên cười khẩy nói: “Đã biết mình là rác rưởi còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Cái miệng đang mở ra của Thành Thi còn chưa khép lại, lúc này dừng lại ở một cái biểu tình kinh dị.
Cô ta không ngờ đám người có gia đình giàu có này lại không hề quan tâm... Chẳng phải bọn họ rất ghét những người làm bạn với bọn họ vì tiền sao?
Thành Thi cắn chặt răng, trong phút chốc không nghĩ ra lời phản bác.
Còn Tống Ỷ Thi yên lặng ngậm miệng lại.
Quách Viên muốn ra mặt cho cô, cô không cần thiết phải chen miệng vào.
Tuy rằng đến bây giờ cô vẫn thấy rất khó hiểu, vốn dĩ gần như cả lớp đều là các bạn học NPC bia đỡ đạn ác độc đối xử lạnh lùng khắc nghiệt với cô, không chào đón cô ở bất cứ nơi nào, bây giờ thái độ đối xử với cô hoàn toàn không giống với trong nguyên tác.
Nhưng nếu bây giờ Quách Viên đối xử tốt với cô, vậy để cô sẽ đối xử tốt với cô ấy, thậm chí còn tốt hơn.
Một khi người khác trả giá nhiều cho bạn thì tình cảm cũng sẽ phát triển theo tỷ lệ thuận.
Mình càng không biết tốt xấu, nhăn nhó cự chối người ta trả giá, quan hệ sẽ trở nên xa cách mờ nhạt hơn.
Dù sao khi đối phương cảm nhận được bạn cần họ thì từ đó, họ sẽ đạt được thỏa mãn và vui vẻ.
Vậy thì hãy để Quách Viên cảm nhận được cảm giác có người cần cô ấy vậy!
Quách Viên mắng người xong, mặt mày quả nhiên càng thêm hớn hở, rất muốn đặt tay lên lưng Tống Ỷ Thi và ôm trọn cô.
“Chúng ta đi thôi, chậm thêm chút nữa là Kỷ Vũ Hàng lại muốn chửi người đấy. Lãng phí thời gian vào một người không liên quan thật không có ý nghĩa.” Quách Viên nói xong thì ôm lấy cô đi về phía trước.
Bên trong cửa có một nhóm nam nữ trẻ tuổi nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Có thể lẫn vào trong cái vòng này, xuất thân của tất cả bọn họ đều không tầm thường, không học được vài phần khí thế của bố mẹ trong nhà, nhưng lớn lên trong cơm ngon áo âm, dù sao vẫn có vài phần phú quý ép người.
Trong phút chốc, đám người ngoài cửa nổi bật lên sự nghèo hèn của mình.
Thành Thi quay đầu nhìn lướt qua, đôi mắt ghen tị đến mức trợn tròn con mắt như muốn rơi ra ngoài.
Tay chân của cô ta nhũn ra như bị trồng vào trong đống bùn đất. Cô ta muốn đuổi theo nhưng không thể nhấc chân lên được.
Chờ Tống Ỷ Thi vào cửa, Thành Thi rốt cuộc không khống chế được ném điện thoại đi, nó vừa vặn nện trúng cành cây bên cạnh, bắn ngược trở về và đâm vào xương bánh chè* của cô ta.
*Xương bánh chè nằm ở vị trí trước khớp gối
“Cậu đi nhặt lên cho tôi!” Cô ta thở hổn hển, chỉ vào một người và nói.
Người nọ nghe lời, xoay người nhặt lên và đưa cho cô ta.
Thành Thi lại hất bay: “Tất Hiểu Tuệ, cậu là đồ ngu sao? Nhặt nó lên từ mặt đất không biết dùng quần áo của cậu lau nó sạch sẽ trước khi đưa nó cho tôi?”
Thành Thi không che giấu giọng nữa nên Tống Ỷ Thi nghe được rõ ràng, bước chân của cô đột nhiên chậm dần, sau đó quay đầu lại.
Quách Viên không khỏi lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Ỷ Thi không lên tiếng.
Cô nhớ mặt không tốt lắm nhưng tên thì lại khá tốt. Hầu Tuấn từng nhắc tới cái tên này một lần, nguyên văn là “Cô không muốn sao? Nếu Tất Hiểu Tuệ muốn thì tôi cũng không cho”, nói xong cậu ta mạnh mẽ nhét dây chuyền thiên nga Swarovski cho Tống Ỷ Thi.
Đó chính là Tất Hiểu Tuệ.
Cô ấy đứng trước mặt Thành Thi, hơi cúi đầu, tóc xõa trên vai che đi hai bên mặt khiến người khác không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy.
Nhưng Tống Ỷ Thi có thể thoáng nhìn thấy thân hình hơi gầy yếu và quần áo nhìn qua có chút rẻ tiền trên người cô ấy.
Lúc này Thành Thi cũng chú ý tới ánh mắt quan sát của Tống Ỷ Thi, cô ta lập tức cố ý đẩy Tất Hiểu Tuệ một cái, hùng hổ nói: “Tay chân vụng về, cậu còn làm được gì nữa?”
Vẻ mặt Hầu Tuấn không tốt lắm, hô một tiếng: “Được rồi, được rồi.”
Những người khác cũng lên tiếng theo: “Thành Thi, cô muốn làm gì, nơi này nhiều người như vậy, nhìn cũng không tốt...”
Lúc này Tất Hiểu Tuệ mới ngẩng đầu lên, thật sự dùng quần áo của cô ấy lau điện thoại rồi đưa cho Thành Thi.
Cũng vào chính lúc này, Tống Ỷ Thi thấy rõ dáng vẻ của cô ấy.
Lông mày lá liễu cong cong, khuôn mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn, mặt mày thanh tú, vẻ đẹp tiêu chuẩn của một người phụ nữ.
Tống Ỷ Thi cho rằng khuôn mặt của cô chắc hẳn có một chút nhát gan, nhưng trên thực tế thì không có gì cả.
Trên mặt cô ấy không hề có biểu cảm.
Không có sự vui vẻ cũng chẳng có không vui, không có cảm giác đối với hành động vũ nhục của Thành Thi.
“Đám người này thật phiền.” Quách Viên nói bên tai cô.
Tống Ỷ Thi gật đầu: “Đúng vậy, ầm nhau, thật phiền.”
“Đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.” Quách Viên kéo cánh tay Tống Ỷ Thi, vừa kéo vừa nghĩ thầm làn da của cô thật tinh tế.
Tống Ỷ Thi đang thăm dò tính cách của đám người Quách Viên.
Bọn họ sẽ không đồng tình với những chuyện mà loại người như Tất Hiểu Tuệ gặp phải, bởi vì hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn khiến bọn họ rất khó để cảm thấy đồng tình với tình huống như thế này
Khó trách sau khi nguyên chủ sau khi lên cấp ba không thể ở chung với bọn họ.
Chỉ có đặt bản thân mình ngang hàng với bọn họ thì bọn họ mới có thể nhìn thẳng vào mình.
Như thế xem ra có vẻ không lương thiện cho lắm, nhưng so với hành động của đoàn người Thành Thi thì đám người Quách Viên cũng chỉ là quá lạnh lùng mà thôi.
Người như Thành Thi mới khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Tống Ỷ Thi đè nén suy nghĩ trong đầu, nghe Quách Viên hỏi: “Ba lô có nặng không? Sao cậu lại mang theo ba lô đến thế?”
Nói xong, Quách Viên gọi bạn nam kia lại, bảo bạn đó cầm ba lô giúp Tống Ỷ Thi.
“Bên trong có bài tập về nhà.” Tống Ỷ Thi nói.
Hai mắt Quách Viên sáng lên: “Cậu làm xong nhanh như vậy sao?” Quách Viên nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt vời của Tống Ỷ Thi, nhịn không được nhào tới ôm chặt lấy Tống Ỷ Thi: “Tống Ỷ Thi! Tớ yêu cậu quá đi mất, ha ha ha...”
Sau khi đám người Tống Ỷ Thi vào khu nghỉ dưỡng, đoàn người Thành Thi cũng thông qua kiểm tra và đi vào trong.
Xe của Ung Dương khoan thai đến muộn.
Cậu tìm một nơi để đỗ xe rồi trực tiếp gọi điện thoại cho ông chủ, hỏi rõ vị trí của đám người Tống Ỷ Thi.
Khu nghỉ dưỡng Xương Du rất lớn, chia làm khu vực giải trí cơ bản như cờ vua, phòng hát karaoke, phòng game, khu vực chơi CS người thật, khu trượt tuyết trong nhà, khu vực tự hái hoa quả trong vườn,... Ngoài ra còn có một nhà nhỏ riêng biệt cho thuê.
Đám người Quách Viên thuê ở nhà số 13.
Phía trước nhà số 13 là một phòng bi-a và phòng game lớn, bên cạnh là khu vườn rau.
Ung Dương đi đến nhà số 13, trên đường có mấy người đột nhiên lên tiếng chào hỏi cậu: “Cậu... Cậu Ung?”
“Sao cậu Ung lại ở chỗ này?”
“Cậu Ung, tôi là Trình Lâm...”
Ung Dương chẳng buồn liếc mắt nhìn sang, sải bước nhanh chân đi về phía trước.
Bọn họ trơ mắt nhìn cậu đi đến nhà số 13, ngay cả một ánh mắt bố thí cho bọn họ cũng không có.
“Người với người không giống nhau, sinh ra đã có gia cảnh tốt, một vòng chơi đùa xung quanh đều là con cháu trong gia đình giàu có, con ông cháu cha, cần gì phải lo lắng về việc xã giao? Gặp người có cấp bậc giống Ung Dương đều phải cho mặt mũi.”
“Nào giống chúng ta... Trong nhà muốn lấy được một dự án tốt còn phải đi cầu xin bọn họ...” Có người cảm thán: “So với người ta, chúng ta mới gọi là nhà giàu mới nổi.”
Thành Thi nghe thấy những lời này tựa như kim đâm vào trái tim.
“Quen Biết Ung Dương thì thế nào?” Tống Ỷ Thi vẫn là Tống Ỷ Thi, vẫn là một quỷ nghèo.
Người bên cạnh nhìn nhau rồi nhìn sang, cười mỉa mai: “Cô thật sự không biết Ung Dương là ai sao?”
“Ấy, Hầu Tuấn, sao mặt anh trắng bệch thế?
Không ai hiểu rõ Ung Dương là dạng người nào hơn Hầu Tuấn, cũng không ai biết rõ Ung Dương ra mặt cho Tống Ỷ Thi như thế nào hơn cậu ta.
Cậu ta không muốn kể chuyện mất mặt cho người khác biết, thế nên sau khi trở về vẫn chưa từng nhắc tới. Nhưng không nhắc tới không có nghĩa là chuyện này không tồn tại. Thế nên vừa nãy khi cậu ta nhìn thấy Ung Dương, theo bản năng nhút nhát hơn.
“... Tôi không sao.” Hầu Tuấn yên lặng một chút rồi nói: “Lần sau muốn tìm Tống Ỷ Thi thì phải tránh Ung Dương, nhất định phải tránh cậu ta.”
Thành Thi chợt dừng anh mắt trên người Tất Hiểu Tuệ.
Cô cười nói: “Để Tất Hiểu Tuệ đi nói chuyện với Tống Ỷ Thi, hai đứarác rưởi rất có tiếng nói chung.”
Bọn họ tự cho rằng Ung Dương đã đi xa.
Bọn họ tùy ý đùa cợt trút ra những gì muốn nói nên âm lượng không hề khống chế âm lượng, lúc Ung Dương nghe thấy ba chữ “Tống Ỷ Thi” thì cậu không tự giác dừng lại.
Rác rưởi?
Ai là rác rưởi?
Ung Dương cười lạnh lùng trong lòng.
Cậu còn không bằng Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ đọc thuộc lòng được mấy nghìn từ, còn cậu chỉ thuộc lòng được có vài từ.
Nếu Tống Ỷ Thi là rác rưởi thì cậu là cái gì?
Ung Dương đột nhiên quay người lại, đi đến chỗ nướng BBQ ngoài trời của bọn họ. Nơi đó có một vòng hàng rào ngăn cách, ở giữa hàng rào có một cánh cửa.
Ung Dương đứng ở trước cửa hàng rào kia, khuôn mặt bỗng dưng trầm xuống, đạp một cái lên cửa hàng rào.
Khi cậu vừa mới mười mấy tuổi đã theo dượng đến sân huấn luyện để luyện quyền Anh, đứng trong tư thế quân đội, chạy bền, thậm chí là huấn luyện vượt chướng ngại vật... Học với dượng nhiều năm, một đạp này của cậu ước chừng khoảng hơn 200kg.
Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng “rầm”, “oành”, cả cửa hàng rào lẫn hàng rào đều đổ xuống, đập vào vỉ nướng của bọn họ.
Mấy người kia đứng ở đó chết lặng, thậm chí không thể phản ứng trong giây lát.
Mọi người trong nhà số 13 cũng nghe thấy tiếng động.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
“Động đất hả?”
Bọn họ nháo nhào chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau giọng nói của bọn họ càng vang dội hơn: “Mẹ kiếp, sao anh Dương lại ở đây?”
“Anh Dương đánh nhau với người ta!”
Quách Viên thay đổi sắc mặt: “Vậy còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau đi thôi!”
Nói xong, cô ấy không quên quay đầu nhìn Tống Ỷ Thi: “Cậu đừng đến góp vui làm gì, đứng ở cửa là được rồi.”
Có lẽ cô ấy cảm thấy Tống Ỷ Thi đi qua, gió thổi là có thể ngã.
Bảo vật dễ vỡ để trong lồng sắt vẫn tốt hơn.
Tống Ỷ Thi:?
Ung Dương cũng ở đây?
Cậu ta đang đánh nhau với người khác?
Chuyện này có gì đó sai sai.
Chắc là Ung Dương đang đánh người mới đúng không?
Tống Ỷ Thi suy nghĩ về miêu tả của Ung Dương trong nguyên tác.
Chân đạp một cái người văng ra ngoài, đấm một cái vào đủ cũng khiến nó lõm vào.
Không đợi đám người lớp 3 chạy tới gia nhập.
Chỉ vài phút sau, đôi chân dài của Ung Dương đi vào nhà số 13.
Cậu nhìn ba lô trong ngực Tống Ỷ Thi.
Bên trong có mấy quả táo, quả mận, Tống Ỷ Thi còn đang cầm một quả mận trong tay. Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu.
Ung Dương nhíu mày, sát khí trên mặt không giảm.
Cậu đi tới trước mặt Tống Ỷ Thi, khí phách ngồi xuống, khí thế đè người. Cậu mím chặt môi, bỗng dưng thu lại hết sát khí.
Cậu nhỏ giọng nói: “... Cho tôi một quả.”
Cậu vừa giúp cô đánh đám ngu xuẩn kia một trận. Chậc, chẳng lẽ không thể cho cậu một quả mận sao?
Tống Ỷ Thi: ???