Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.
Khi Tống Ỷ Thi đang do dự định nói gì đó, đột nhiên Sở Nghệ Niên khẽ cười, lồng ngực run lên, giống như tiếng đàn cello làm rung động lòng người.
“Khiêng bao tải…Trước kia tôi chưa từng thấy, hôm nay mới được gặp.” Anh nói.
Sắc mặt của Ung Dương càng lúc càng tệ hơn.
Trong lòng của Tống Ỷ Thi vang lên tiếng “lộp bộp”.
Sở Nghệ Niên, anh mau chóng tắt cái micro của mình đi!
Hăng quá hóa dở (*) anh có hiểu không? Lúc này chắc chắn Ung Dương đang hận cô lắm!
(*): Chỉ sự việc làm quá mức thì cũng giống như làm không đủ, đều không thích hợp.
“Tống Ỷ Thi?”
“Anh Dương! Anh Dương?”
“Hình như Sở Nghệ Niên cũng không thấy đâu nữa rồi…”
Cánh cửa của khu trượt tuyết bị đẩy ra, theo sau là giọng nói của đám người Quách Viên cùng với tiếng bước chân đang đến gần.
Tống Ỷ Thi không nghĩ ngợi gì đã giơ ngón tay đưa lên môi: “Suỵt!”
“Anh đừng đi ra ngoài!” Tống Ỷ Thi vội vàng nói với Sở Nghệ Niên, sau đó đi ra ngoài.
“Hả? Cậu ở đó à? Sao lại chạy vào một góc vậy?” Quách Viên nói, liếc nhìn phía sau cô.
Tống Ỷ Thi cười nói: “Tớ tìm bên trong không thấy, nên chạy ra ngoài tìm.”
“Ồ, vậy cậu tìm được chưa?”
“Tớ thấy rồi.”
“Vậy thì tốt!” Quách Viên đang căng thẳng lập tức thả lỏng cơ mặt: “Vậy chúng ta đi thôi. Anh Dương hơi nóng tính, có lẽ đã đi trước rồi.”
Ung Dương thiếu kiên nhẫn đang nấp trong bụi cây đã nghe thấy rõ ràng mồn một.
“...”
Sắc mặt Ung Dương càng thêm khó coi.
Chẳng trách Tống Ỷ Thi không thích cậu? Ngay cả khi cậu ôm cô, cô cũng thấy giống như đang khiêng bao tải. Nhóm người này có phải đang nói xấu cậu trước mặt cô không? Ung Dương không kiên nhẫn sao? Thiếu kiên nhẫn ở chỗ nào vậy? Cậu đã lên xuống dốc trượt tuyết biết bao nhiêu lần, vậy mà còn không đủ nhẫn nại hay sao?
Ung Dương ngước mắt lên nhìn Sở Nghệ Niên.
Tình cờ Sở Nghệ Niên cũng đang nhìn cậu.
Sau khi Tống Ỷ Thi rời đi, bầu không khí vẫn chưa thể êm xuôi ngay lập tức. Sau khi bầu không khí mờ ám tan biến là đến cuồn cuộn sóng ngầm.
Bên ngoài vọng vào tiếng nói ồn ào của một nhóm học sinh lớp ba.
Họ đang gọi tên Tống Ỷ Thi, hết lần này đến lần khác, ba từ này liên tục lọt vào tai hai người.
Tống Ỷ Thi…Tống Ỷ Thi…
Ánh mắt Sở Nghệ Niên trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt của Ung Dương cũng giống như anh, trở nên sắc bén.
Hai ánh mắt chạm phải nhau trong giây lát.
“Đã là người của công chúng thì nên bớt lộ diện. Cậu Sở vẫn hợp với cuộc sống trong ống kính máy ảnh hơn.” Ung Dương tự phụ bình luận.
“Nhà họ Ung không có chỗ ăn chơi sao?” Sắc mặt Sở Nghệ Niên không thay đổi, nhẹ nhàng phản bác: “Còn phải chạy đến địa bàn của nhà họ Sở? cậu Ung vẫn nên ở lại nhà họ Ung sẽ thích hợp hơn, tránh cho đao kiếm không có mắt làm bị thương (**).
(**): Chỉ tránh những việc không hay xảy ra do vô tình.
“Nhà họ Sở vô dụng đến vậy sao? Ở trong địa bàn của mình lại để lọt người mang vũ khí vào? Vậy thì người chết trước nhất định là cậu Sở. Cậu Sở lớn tuổi hơn tôi, mời cậu đi trước.”
…
Hai người mở miệng nói chuyện, tuy rất bình tĩnh, nhưng lời nói đều có sức sát thương như mang theo dao kéo theo gậy gộc. Trong đó Ung Dương là người phải chịu thiệt nhất.
Anh lớn tuổi sao?
Ánh mắt của Sở Nghệ Niên càng lạnh lẽo hơn hết thảy.
“Ai ngu ngốc thì người đó chết trước. Người trẻ tuổi đầu óc cũng kém hơn.” Sở Nghệ Niên thản nhiên nói, nụ cười không biến mất, giống như đang khen cái gì đó với giọng điệu nhẹ nhàng.
Ung Dương cười lạnh: “Người trẻ tuổi khi thấy bom đạn luôn chạy nhanh hơn.”
Đột nhiên Sở Nghệ Niên quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Cậu không đi thì tôi đi trước. Tống Ỷ Thi cũng đã đi xa rồi.”
Ung Dương lạnh lùng liếc nhìn anh, không nghĩ ngợi gì mà vội vàng quay đầu lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Kỷ Vũ Hàng là người cuối cùng ra khỏi khu trượt tuyết, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, cậu ấy hơi sững người.
Hả?
Anh Dương vừa chui ra từ phía bụi cây sao?
Mãi cho đến khi Kỷ Vũ Hàng đuổi kịp đoàn người mới nghe được từ những người khác rằng Tống Ỷ Thi vừa rồi đi tìm khuyên tai trong bụi cây phía sau khu trượt tuyết.
Kỷ Vũ Hàng càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu ấy lặng lẽ nắm lấy tay của Quách Viên: “...Không phải anh Dương và Tống Ỷ Thi cùng đi ra từ bụi cây sao? Bọn họ..đã làm…làm cái gì rồi?” Giọng của Kỷ Vũ Hàng hơi run.
Quách Viên lặng lẽ kéo Kỷ Vũ Hàng ra phía cuối hàng, tránh để người khác nghe thấy.
Quách Viên trợn tròn mắt, thấp giọng nói: “Chuyện này thì có gì kỳ lạ đâu? Anh Dương thích Tống Ỷ Thi mà. Có khả năng Tống Ỷ Thi cũng thích anh Dương. Hôm nay tớ thấy cậu đưa đũa cho anh Dương, cũng đưa cho cả Tống Ỷ Thi, tớ tưởng trong lòng cậu biết rõ rồi chứ.”
“Biết cái gì cơ? Tớ không biết gì cả!” Kỷ Vũ Hàng lờ mờ không hiểu.
“Cậu đưa cho anh Dương trước, sau đó đưa cho Tống Ỷ Thi. Chỉ có hai người bọn họ, vậy không phải có ý trước tiên đưa cho đại ca, sau đó mới đưa cho chị dâu sao?”
Kỷ Vũ Hàng đứng chết trân tại chỗ.
Vớ vẩn.
Cậu ấy có tính toán cái gì đâu cơ chứ!
Quách Viên không thèm để ý, vui vẻ đi theo.
Thật tuyệt nếu Tống Ỷ Thi là chị dâu.
Chẳng phải việc học sau này của cô ấy sẽ được giải quyết sao?
Chỉ có Tống Ỷ Thi thì việc học của cô ấy mới có thể ổn định.
Mạc Tiếu Phàm cũng nghĩ như vậy.
Cô ấy đã mở sách đến lần thứ ba mươi tám, cuối cùng cũng gấp lại.
Nơi này không phải là thành phố Kinh, trước mặt cô ấy cũng không có bục giảng, càng không có hình ảnh Tống Ỷ Thi tỏa sáng rực rỡ trên bục giảng.
Mạc Tiếu Phàm nhớ về dáng vẻ lười biếng của Tống Ỷ Thi, trên tay đang cầm bút, người quấn trong chiếc áo choàng tắm dài đi ra mở cửa, lại nhớ đến cảnh Tống Ỷ Thi cầm micro nói năng lưu loát… Đột nhiên Mạc Tiếu Phàm cảm thấy bản thân phải mở sách ra và học hành chăm chỉ, đừng để lãng phí thời gian nữa!
Nhưng những suy nghĩ này cũng là vì Tống Ỷ Thi không ở trước mặt cô, chỉ dựa vào những hình ảnh được phát đi phát lại trong đầu, cuối cùng vẫn không đấu lại được sự thoải mái khi nằm xuống nghỉ ngơi…
Mạc Tiếu Phàm nằm yên trên giường.
Đã một tuần kể từ khi trở lại trường học rồi nhỉ…?
Tống Ỷ Thi là người bận rộn đến vậy sao? Vậy mà cô ấy vẫn chưa gặp lại lần nào. Tương tự như vậy, Mạc Tiếu Phàm rất hiếm khi nhìn thấy Thẩm Diệu Chu.
Mạc Tiếu Phàm cảm thấy hơi khó chịu.
Trong đầu cô ấy chốc lát là hình ảnh của Tống Ỷ Thi, lát sau lại là hình ảnh của Thẩm Diệu Chu…
Lúc này có người gõ cửa.
“Tiểu Phàm, có bạn tới thăm con này.” Giọng bảo mẫu vang lên ngoài cửa.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, mấy cô gái đầu sư tử lởm chởm, tay xách nách mang túi Gucci hoặc Chanel…cứ thế hiên ngang bước vào.
“Tiểu Phàm, đi thôi! Nhanh lên! Chúng ta đi mua sắm đi…”
“Đi cái đầu cậu ấy.” Mạc Tiếu Phàm quay người, một tay chạm vào quyển sách bài tập nằm bên cạnh, hung dữ nói: “Tôi muốn học!”
“???” “Não cậu bị hỏng rồi sao?”
Mạc Tiếu Phàm chép miệng.
Không được, cho dù cô ấy từ thành phố Kinh trở về thì vẫn phải để mắt đến Tống Ỷ Thi! Lỡ như người con gái kia bí mật liên lạc với hội trưởng thì sao? Tống Ỷ Thi có số điện thoại của hội trưởng mà.
Phải rồi, cô ấy muốn đi tìm Tống Ỷ Thi.
Trong khu nghỉ dưỡng Xương Du.
Sở Nghệ Niên lạnh lùng nhìn bóng dáng Ung Dương rời đi, trong lòng hơi bất an.
Nếu như không phải vì Tống Ỷ Thi bảo anh đừng đi ra ngoài, anh đã sớm rời đi, làm sao đến được phiên Ung Dương?
Sở Nghệ Niên nắm chặt tay.
Tống Ỷ Thi không thích anh cũng không sao.
Nếu như thích…nhà họ Sở cũng không thua kém gì nhà họ Ung.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Sở Nghệ Niên khiến anh giật mình.
Sở Nghệ Niên cau mày, khi anh đi ra khỏi bụi cây, vẻ mặt đã trở lại bình thường.
Kết quả là anh va phải một cô gái.
Cô gái đột nhiên hét lên.
“Ôi, Sở Nghệ Niên! Tôi không nằm mơ chứ?”
Sở Nghệ Niên khẽ gật đầu với cô gái, sau đó lướt qua người cô gái và bước đi.
Người trợ lý đã đợi sẵn ở phía bên kia, thấy cô gái không xông tới, cậu ấy cũng không đi tới ngăn cản.
Cho đến khi Sở Nghệ Niên đã đi xa, cô gái mới hoàn hồn sau cú sốc tột độ.
Một lúc lâu sau, cô gái run rẩy lấy điện thoại di động ra, đăng trên vòng bạn bè, đăng trên QQ, đăng trên Weibo… Thậm chí còn thông báo cho tất cả người thân và bạn bè, không bỏ sót một ai.
[Trời ơi! Hôm nay tôi đã thấy Sở Nghệ Niên ở khu nghỉ dưỡng Xương Du! Là người thật đó! Anh ấy bước ra từ bụi cây phía sau khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, vô tình va phải tôi, ôi, người thật ngoài đời siêu cấp đẹp trai luôn đó! Còn đẹp hơn trên phim ảnh! Giống y hệt nam chính bước ra từ cuốn truyện tranh! Tôi đã chết lặng tại chỗ, quên mất không xin một bức ảnh chụp chung và chữ ký, tôi đúng là đồ ngốc… Tôi không nói dối đâu, để bổ sung thêm ảnh chụp. ‘Đây là ảnh chụp bụi cây’, ‘đây là ảnh chụp bóng lưng của Sở Nghệ Niên’]
Bài đăng trên Weibo này nhanh chóng được lan truyền.
[Trời đất ơi? Đúng là Sở Nghệ Niên rồi kìa! Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng lưng từ xa, nhưng đúng là anh ấy rồi! Người hâm mộ nhiều năm nhìn một cái là có thể phân biệt ra ngay.]
[... Tôi không hiểu, không phải lúc này Sở Nghệ Niên đang ở đoàn làm phim sao? Hơn nữa, trong mấy bức ảnh chụp ở phim trường của trạm tỷ gửi tới hôm nay, bộ đồ anh ấy đang mặc hoàn toàn không phải bộ này.]
[Đúng là vả mặt, thực sự không ở trường quay đóng phim. Hôm nay có cô nào ở đoàn làm phim quay hỏng rất nhiều, đạo diễn tức giận đến mức cho mọi người kết thúc công việc sớm. Trạm tỷ nói rằng Sở Nghệ Niên đã quay về khách sạn từ rất sớm.]
[... Ngưỡng mộ quá đi mất! Trạm tỷ ơi chia sẻ một chút may mắn cho em với!]
[Không phải… điều duy nhất tôi chú ý đến là, người đăng bài đã miêu tả - anh ấy bước ra khỏi bụi rậm phía sau khu nghỉ dưỡng trượt tuyết. Bụi cây? Đến đó làm gì? Chui ra từ bụi cây… Điều này khiến người ta thấy rất mơ hồ!]
[Chết tiệt! Lầu trên đã phát hiện được điểm mới. Bạn đúng là con mẹ nó Sherlock Holmes chính hiệu.]
[... Đừng nói nữa, khiến tôi cũng bắt đầu tưởng tượng rồi đây này. Trong đầu tôi hiện lên khung cảnh hoang dã mờ ám của Sở Nghệ Niên trong bộ ‘Từ sau ly biệt’, vô cùng gợi cảm và táo bạo…]
[Không phải đoạn này đã bị xóa khi phim được phát hành sao? Sao các chị em lầu trên không tìm một bộ khác để nói chuyện nhỉ?]
[Tôi có một người bạn bị ung thư giai đoạn cuối, cô ấy nói trước khi chết có một tâm nguyện là muốn được xem cảnh “ấy ấy” nơi bụi cây hoang dã… các chị em có thể thỏa mãn cô ấy được không?]
…
Bài đăng đang dậy sóng trên Weibo.
Đoàn đội của Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm tin tức, phát hiện không có gì nhạy cảm, sau cuộc gặp gỡ vô thưởng vô phạt này, những người hâm mộ đã bày tỏ cảm xúc, thực sự không tạo ra bất kỳ sóng gió nào. Không thể so sánh với lần đó của Tống Ỷ Thi. Vì thế họ đã không can thiệp.
Dung Hiểu Dao đang ngồi trong phòng, nôn nóng chờ đợi đến mức nói không nên lời.
Hết lần này đến lần khác cô ta nghi ngờ chính mình. Chẳng lẽ bản thân đã đắc tội gì với Sở Nghệ Niên?
Sở Nghệ Niên cảm thấy khó chịu khi ngồi cùng một chỗ với cô ta sao?
Dung Hiểu Dao cắn môi, sau đó lấy điện thoại ra và bắt đầu lướt đến phần xu hướng tìm kiếm.
Sau khi đọc phần tin tức được tìm kiếm nhiều nhất của nhà đối diện, Dung Hiểu Dao nhanh chóng rời mắt và chú ý đến mục được tìm kiếm nhiều thứ mười “Người hâm mộ tình cờ gặp được Sở Nghệ Niên.”
Tình cờ gặp? Khi nào? Vừa rồi sao?
Trái tim của Dung Hiểu Dao đập nhanh hơn.
Thật đúng lúc cô ta cũng muốn biết chính xác Sở Nghệ Niên vừa rồi đang làm gì.
Người hâm mộ còn tình cờ gặp được anh…thật tốt, còn cô ta chỉ có thể ngồi đây và chờ đợi.
Dung Hiểu Dao suy nghĩ lung tung, rồi nhấp vào phần tìm kiếm hàng đầu trên Weibo.
… Khu trượt tuyết?
Anh đi đến bụi cây phía sau khu trượt tuyết làm gì?
Đây là điều mà người hâm mộ, và thậm chí cả những cư dân mạng lố bịch lẫn Dung Hiểu Dao đều muốn biết.
Không phải anh đi giám sát sản nghiệp của chính mình, anh có công việc khác… Dung Hiểu Dao sửng sốt.
Vừa đúng lúc, Sở Nghệ Niên đã trở lại.
Anh chậm rãi đi về hướng này, bên cạnh còn có ông cụ Dung, sau lưng là đạo diễn và nhà sản xuất, không biết bọn họ đã gặp nhau từ lúc nào.
Mấy người này đi cùng nhau trên con đường nhỏ hẹp chật chội, hơi chen chúc nhau.
Dung Hiểu Dao vội vàng cất điện thoại, đứng dậy cúi chào.
Mọi người ổn định chỗ ngồi.
Ông cụ Dung tự mình đứng dậy rót rượu cho mọi người.
Dung Hiểu Dao hơi thất thần, ánh mắt đảo qua một vòng, phát hiện có một nhóm người đang chậm rãi đi về phía Thanh Phong đình đối diện.
Dung Hiểu Dao thật sự không còn gì để nói, chỉ về phía bên kia cười nói: “Đó là nhóm học sinh đoàn phim đã giúp đỡ đúng không? Bọn họ ai nấy đều trông thật đẹp, quá đủ để tiến vào giới giải trí…”
Tất cả mọi người cùng lúc nhìn về phía mà cô ta chỉ.
Sở Nghệ Niên nheo mắt.
Đó không phải là đám người Tống Ỷ Thi sao?
Tống Ỷ Thi đi ở phía trước, đẹp chói lóa giống như viên ngọc quý.
Ung Dương đi cuối cùng, khí thế bức người.
Hai người này trở thành sự tồn tại bắt mắt nhất trong nhóm.
Trong lòng Sở Nghệ Niên vừa mới bình ổn, bây giờ lại thấy khó chịu.
Đạo diễn kinh ngạc nói: “Trông cũng khá đẹp. Người phía sau nhìn quen quen… Tôi không nhớ ra là ai, trông rất giống người nổi tiếng! Nếu hôm nay có một công ty quản lý ngồi ở đây, chắc hẳn sẽ đi tới bắt chuyện rồi.”
Ông cụ Dung cười nói: “Điều kiện đời sống của bọn trẻ ngày nay đều rất tốt, đứa nào trông cũng khá…”
Dung Hiểu Dao nói nhỏ: “Đúng vậy.”
Sau khi nói xong, cô ta chỉ vào Ung Dương, người đột nhiên gạt đám đông sang một bên để đi đến cạnh Tống Ỷ Thi, cười nói: “Chắc hẳn là một bạn nhỏ trốn ba mẹ ra ngoài vì yêu sớm đây…”
“Ba mẹ”, Sở Nghệ Niên nghe thấy hai từ này, trái tim lỡ mất một nhịp, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn.
Đạo diễn là một người cởi mở, ông ta vui vẻ nói: “Tuổi trẻ mà, yêu không có gì sai, lúc còn trẻ nên yêu nhiều hơn mới tốt, bây giờ còn chưa trưởng thành, cái gì cũng trong sáng thuần khiết, không giống sau này vì phải lo củi gạo mắm muối mà buồn rầu…”
Mọi người đều cười.
Chỉ có Sở Nghệ Niên thản nhiên xen vào: “Yêu sớm là sai.”
Bầu không khí đột nhiên đóng băng, mọi người đều im lặng.
“Ha ha ha, bình thường tôi cũng không để ý… Sở, ảnh đế Sở đúng là một người theo khuôn phép… Nếu như trong nhà ảnh đế có một cô bé yêu sớm thì…”
Sở Nghệ Niên trợn mắt: “Tôi sẽ đánh gãy chân.”
Bầu không khí lại đóng băng thêm lần nữa.
Sở Nghệ Niên: “Tôi nói là sẽ bẻ gãy chân của người con trai kia, sau đó ném xuống biển cho cá mập ăn.”
“...Ha, ha ha… Ảnh đế Sở nói đúng, yêu sớm không tốt lắm. Chúng ta không nên tôn sùng sự yêu sớm.”
Ban đầu Dung Hiểu Dao còn cười theo, ngạc nhiên khi thấy một khía cạnh khác của Sở Nghệ Niên, nhưng ngay sau đó, đột nhiên cô ta ngừng cười.
Cô ta quay đầu nhìn về phía cô gái cực kỳ chói mắt kia, rồi lại nhìn về phía Sở Nghệ Niên.
[Anh ấy bước ra từ bụi cây phía sau khu trượt tuyết…]
Những lời đó lại lướt qua tâm trí cô.
Một ý nghĩ không thể tin được đột nhiên xuất hiện trong tâm trí của Dung Hiểu Dao.
Anh phản ứng mạnh như vậy… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ vừa rồi anh rời đi là để gặp cô gái đó sao?
.