Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 4: Vừa nữ tính vừa yêu kiều




Bạn học ngồi cùng bàn với Tống Ỷ Thi mới thật sự là kiểu học sinh xuất sắc ra sức chăm chỉ học hành. Từ sáng đến giờ vẫn miệt mài vùi đầu trong đống sách vở, mãi đến khi tan học mới chịu mở miệng nói chuyện với Tống Ỷ Thi.

Nhưng lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt muốn chết.

Ngày đầu tiên trải qua một môi trường học tập mới đã kết thúc một cách yên bình như thế.

Tống Ỷ Thi nhận một bộ đồng phục học sinh mới, cô rất khó khăn nhét nó vào cặp sách. Vì mới đến trường chưa được bao lâu, lại không quen biết bất kỳ ai, cho nên cô đeo cặp lên lưng, tự bắt xe buýt về nhà một mình.

Cô rút chìa khóa, mở cửa bước vào, nhưng đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên sô pha.

Tống Ỷ Thi sững sỡ, soi kỹ một chút thì mới nhận ra người ngồi chỗ đó là bố của mình, Tống Nghĩa Dũng.

Tống Nghĩa Dũng không còn đẹp trai như thuở còn trẻ, mái tóc vuốt ngược về phía sau để lộ cả đường chân tóc. Hai con mắt uể oải và mệt mỏi, nếp nhăn sâu hoắm, lông mày nheo lại, mỡ tích tụ dưới cằm làm biến đổi cả khuôn mặt của ông ta.

Ông ta mặc một bộ vest mua từ mấy năm trước, thân trên hơi nhỏ, hình dáng cũng khá kỳ lạ, trông cái kiểu dáng không khác gì mấy bộ quần áo mua ở mấy hàng rong ngoài chợ. Nhưng mà, không hiểu sao mấy nếp gấp phần thân trên lại được làm phẳng một cách kỳ lạ.

Tống Ỷ Thi lại quay đầu nhìn Vu Tú.

Vu Tú vẫn ăn mặc như ngày thường, mái tóc dài của bà được vén ra sau, tuy rằng đôi mắt vẫn sưng đỏ nhưng may mà nhờ có lớp trang điểm nên vẫn lộ ra được nét tươi tắn một chút. Người bà gầy guộc và yếu đuối, bà mặc một chiếc váy hoa dài khiến bà trông trẻ hơn hẳn ba bốn tuổi.

Tống Ỷ Thi nghi ngờ hỏi: “Hai người đây là muốn đi làm gì sao?”

Vu Tú nhanh chóng đi tới kéo cặp trên người cô xuống, bà cười dịu dàng, lúc định mở miệng lên tiếng thì Tống Nghĩa Dũng đã cắt ngang trước: “Là dì của con đó. Thì ra bà ấy đã kết hôn và trở thành vợ của Sở Văn Tường rồi. Sở Văn Tường này là ai vậy? Khà khà, lại có quyền có thế như vậy...”

Vu Tú đặt cặp sách xuống, lúng túng nói: “Đừng nói cho bọn trẻ biết chuyện này.”

Tống Nghĩa Dũng thể hiện bất mãn rất rõ trên khuôn mặt mình, nhưng lần này ông ta thuận theo Vu Tú đổi sang kiểu nói khác: “Không phải mẹ con và dì của con đã gặp lại nhau rồi sao? Dì của con là một người tốt, còn muốn mời chúng ta ăn cơm nữa. Tuy bố mẹ con không có tiền, nhưng cũng không thể để người ta cười vào mặt mình được, đúng không nào?”

Vừa nói, Tống Nghĩa Dũng vừa giật lại vạt áo, ông ta đứng dậy soi lại mình một lượt, trên mặt còn cười đắc ý.

Vu Tú gật đầu như ngầm đồng ý lời nói Tống Nghĩa Dũng, bà xoay người đi vào phòng, sau đó mang ra một chiếc đầm đưa cho Tống Ỷ Thi.

“Năm ngoái mẹ có nói sẽ mua một bộ quần áo mới cho con...Mặc thử xem có vừa không? Con mặc vào xong chúng ta sẽ rời đi ngay, dì của con đã nói tài xế chờ chúng ta dưới lầu rồi.”

Tống Nghĩa Dũng đứng một bên nói: “Ha ha, cái đầm này là do bố con đã xì tiền ra mua đấy.”

Tống Ỷ Thi lặng lẽ liếc mắt nhìn sang nhưng không đáp lại lời ông ta.

Cô xách chiếc túi vào phòng ngủ, nhanh chóng lấy chiếc đầm ra thay vào người. Chiếc đầm màu trắng có in những chấm bi đen, kiểu thẩm mỹ địa phương khiến cô cảm thấy quá lố.

Mà thế thì thôi đi, nhưng sau khi mặc vào, Tổng Ỷ Thi cứ cảm thấy hở hang thế nào ấy.

Cô nhìn xuống, mới nhận ra cái đầm quá ngắn, tà váy chỉ qua được phần mông.

Không thấy xấu hổ hay sao vậy trời! Còn nói cái gì tự xì tiền ra mua cho cô nữa chứ?

Vu Tú đứng ngoài cửa hỏi: “Thi Thi, con mặc đồ xong chưa vậy?”

Tống Nghĩa Dũng cũng sốt ruột, ông ta đứng ngoài cửa thúc giục người bên trong: “Này, mau nhanh lên đi chứ, đừng có lể mề nữa, con lề mề cái gì trong đó mà lâu vậy hả? Tính tình gì mà giống mẹ con y chang, làm chuyện gì cũng không suôn sẻ. Mau nhanh lên chút đi! Đây là lần đầu tiên đi ăn với nhà người ta đấy. Có biết là ăn với Sở Văn Tường không hả? Còn đến muộn còn ra thể thống gì nữa!”

Tống Ỷ Thi lại đảo mắt như có suy nghĩ gì đó, cô mặc thêm một chiếc quần đùi thể thao vào người rồi mới bước ra ngoài.

“Mau đi nhanh lên.” Tống Nghĩa Dũng nói xong liền vội vàng vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô.

Nhưng Tống Ỷ Thi lại tránh né được

Cô nói: “Cái đầm quá ngắn.”

“Cái gì mà ngắn? Phụ nữ các cô sao mà lắm chuyện thế không biết! Đâu ra lắm thứ lựa chọn như vậy? Cô nghĩ bố cô là triệu phú chắc? Bộ cô tưởng bố cô có thể mua cho cô một chiếc đầm trị giá một nghìn đô la sao?”

Tống Ỷ Thi lạnh lùng phản bác lại lời ông ta: “Chiều dài cái đầm thì có liên quan gì đến giá cả cái đầm chứ?”

Tống Nghĩa Dũng sững sờ.

Trước kia đứa con gái này đánh không được mắng không xong, mới nói có một câu đã khóc lóc ỉ ôi, giọng khóc rên rỉ nghe cực kỳ khó chịu. Cô chẳng hề có dáng vẻ gì giống mấy đứa con gái nhà giàu, hơn nữa trái tim lại khá mong manh. Nhưng mà hình như hôm nay có hơi khang khác...

Tống Nghĩa Dũng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, không vui nói: “Được rồi, chúng ta mau đi nhanh thôi.” Hôm nay ông ta thấy không thể gây áp lực lên người con gái, thế là ông ta lập tức chĩa mũi nhọn sang Vu Tú: “Bảo con gái em mau nhanh lên một chút. Hôm nay mà để xảy ra chuyện gì, không chỉ làm mất mặt cả nhà chúng ta, mà còn làm mất mặt cả em gái em. Người ta nhìn vô sẽ tưởng người nhà họ Vu của em không có giáo dục...”

Tính tình Vu Tú dễ mềm mỏng, bà sẽ không tự dưng ngang ngược chỉ vì em gái bà lấy được người chồng giàu có và quyền thế.

Vội vàng quay lại trong phòng, bà mở tủ lấy ra một chiếc khăn lụa mỏng. Chiếc khăn lụa màu đỏ mang đậm phong cách cổ điển của thế kỷ hai mươi. Vu Tú đưa chiếc khăn lục cho Tống Ỷ Thi để cô dùng nó làm khăn choàng: “Con lấy cái này che lại đi, Thi Thi ngoan quá, trông con rất đẹp. Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Tống Ỷ Thi nhận lấy cái khăn từ mẹ, cô cũng không lên tiếng phản bác gì.

Quả nhiên, tài xế mà Vu Mẫn cử đến đã đợi sẵn ở dưới lầu rồi.

Tống Nghĩa Dũng cố tình đứng thẳng lưng, ông nghênh ngang đi đến bên chiếc xe sang mang hiệu Lincoln. Hình ảnh sang chảnh kéo theo bao ánh nhìn tò mò của những người hàng xóm xung quanh.

Người vệ sĩ xuống xe đứng trước mặt Tống Nghĩa Dũng, vóc dáng anh ta cao lớn, khí thế bức người lấn áp cả ông ta.

Tống Nghĩa Dũng vô thức nuốt nước bọt, sau đó liếc mắt nhìn vệ sĩ cúi đầu mở cửa xe.

Tống Nghĩa Dũng vui mừng khôn xiết.

Cái bộ ra oai mạnh mẽ đó thì đã sao chứ? Không phải đến cuối cùng vẫn chỉ là chó sai vặt do bọn nhà giàu đi thuê sao? Không phải còn phải cúi đầu mở cửa xe cho anh ta sao?

Nhưng niềm vui trong lòng của Tống Nghĩa Dũng còn chưa dứt đã thấy một bàn tay gân cốt mạnh mẽ đặt trên cửa xe. Trên cổ tay của anh là một chiếc đồng hồ sang trọng hiệu Louis Moinet*, mặt số lấp lánh ánh sáng chói lọi. Tống Nghĩa Dũng đã từng nghe nhiều người nói rằng cái loại đồng hồ này rất mắc tiền....

*Louis Moinet Space Mystery là chiếc đồng hồ với đường kính viền 46mm và có “vệ tinh tourbillon” đầu tiên trên thế giới có đường kính 13.59mm được giữ cân bằng nhờ có một hành tinh nhỏ xoay quanh quỹ đạo xung quanh viền. Tourbillon được treo lơ lửng giữa không trung cách mặt số 1.8mm.

Tống Nghĩa Dũng vô thức nuốt nước bọt lần nữa, ông ta theo bản năng lùi lại sau một bước.

Sau đó ông ta nhìn thấy rõ người ngồi ở trong xe, anh mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, vẻ mặt điển trai, dáng dấp vô cùng bảnh bao. Gương mặt này trông rất quen thuộc, Tống Nghĩa Dũng liếc mắt nhìn tấm áp phích lớn phía bên kia đường, ông ta chỉ vào đó, miệng lắp bắp nói: “Sở...Sở Nghệ Niên!”

Sở Nghệ Niên khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn lướt qua ông ta một cái.

Anh tính nói chuyện với Vu Tú, nhưng Tống Ỷ Thi đã thu hút sự chú ý của anh.

Tay nắm chặt chiếc khăn lụa đỏ nhàu nhĩ, trông cô có vẻ không vui.

Trên người cô còn mặc một chiếc đầm rõ ràng đã cổ lỗ sỉ và rẻ tiền.

Nhưng dáng người cô không cao cũng không thấp, mặc chiếc đầm chấm bi ôm sát người như vậy làm tôn lên rất rõ vòng eo thon thả. Thiết kế cổ tròn to làm lộ cần cổ tinh tế, xương quai xanh quyến rũ cùng với mảng da trắng nõn nà trước ngực. Có điều, cái đầm này hình như hơi ngắn quá đà thì phải? Cái chân bên dưới cái đầm chừa cả khúc dài thẳng tắp.

Mặc như thế này trông cô vừa nữ tính vừa yêu kiều, còn có hơi ... quyến rũ và hấp dẫn nữa.

Khi mấy từ này thoáng qua tâm trí của Sở Nghệ Niên, anh lập tức cảm thấy thật hoang đường.

Sao anh lại có thể cảm giác cái cô gái nhỏ này quyến rũ, hấp dẫn người được chứ?

Tống Ỷ Thi đột nhiên mở to mắt, nhảy lùi lại một bước, giật mình đến nỗi hồn vía suýt nữa thoát xác luôn rồi.

“Sao anh lại tới đây đón nhà em chứ?”

Sở Nghệ Niên đè nén suy nghĩ quái dị trong đầu mình, anh cười mỉm, lễ phép chào Vu Tú đầu tiên: “Chào dì.”

Sau đó, anh quay sang nhìn Tống Ỷ Thi: “Anh đang quay gần đây....cho nên thuận đường tới đây đón cả nhà em cùng đi.”

Vu Tú lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi, bà liên tục nói: “Thật ngại quá, vất vả con tới đây một chuyến đón cả nhà dì rồi.” Nói xong, bà còn đẩy Tống Ỷ Thi một cái: “Cái đứa nhỏ này, sao con không lễ phép gì hết vậy? Gặp người thân cũng không chào một tiếng, còn nói chuyện không lịch sự chút nào cả?”

Tống Ỷ Thi ngước mắt nhìn Sở Nghệ Niên, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, như thể đang thật sự đợi cô gọi anh vậy.

Tống Ỷ Thi mím môi dưới lại, từ ngữ trôi đến cổ họng, cô cố gắng gặng ra khỏi đầu lưỡi: “Anh họ, em chào anh ạ.”

Sở Nghệ Niên cười híp hai mắt lại: “Em thật ngoan.”

Anh lập tức lên tiếng ra hiệu cho cả nhà cô: “Mau lên xe đi.”

Vẻ mặt cứng đờ của Tống Nghĩa Dũng lại biến thành vui mừng.

Nhưng Sở Nghệ Niên lại quét mắt nhìn sang, anh bình tĩnh nói: “Đây không phải là ngài Tống sao? Phiền ngài Tống ngồi ở ghế sau xe.”

Khi không anh lại nhớ tới cái ngày mà Tống Ỷ Thi nói rằng tài xế của anh rất tốt bụng, giống như bố của cô vậy.

Tốt bụng sao?

Người đàn ông trung niên sến sẩm này có lẽ là có đấy.

Chỉ cần nhìn thấy khuôn mắt kia tự dưng Sở Nghệ Niên cảm thấy người này mà lên xe chắc chắn sẽ làm bẩn xe của mình.

Trông Sở Nghệ Niên có vẻ dịu dàng và lịch sự, nhưng anh không phải là người biết kìm nén bản thân. Giọng điệu đuổi Tống Nghĩa Dũng của anh khá bình tĩnh, thậm chí anh còn không thèm đưa ra lý do không cho Tống Nghĩa Dũng lên xe nữa.

Tất nhiên trong lòng Tống Nghĩa Dũng cảm thấy không vui rồi!

Ông ta nhìn chằm chằm vào cậu chủ trẻ cao quý trước mặt mình này, chợt cảm thấy lòng tự trọng của mình bị ném xuống chân và bị nghiền nát không thương tiếc.

Thấy Tống Nghĩa Dũng không vui, Vu Tú vội vàng nắm lấy cánh tay ông ta, vừa đi vừa nói: “Được rồi, cháu và Thi Thi cứ ngồi xe này đi, dì và bố của nó sẽ ngồi xe sau. Thi Thi à, con ngồi chung với anh họ nhé.” Vừa nói bà vừa nháy mắt ra hiệu cho Tống Ỷ Thi, rất sợ Tống Ỷ Thi sẽ lãng phí lòng tốt của người ta, dù sao người ta cũng đã mất công đến đây đón cả nhà mình mà.

“?” Tống Ỷ Thi sửng sốt.

Không phải đấy chứ, sao tự dưng lại ném cô một mình ở đây vậy?

Mẹ à, mẹ có biết con gái mẹ đang ở trong miệng cọp không hả?

Sở Nghệ Niên cũng không giữ Vu Tú lại, anh nhìn Tống Ỷ Thi và lặp lại lời mình: “Lên xe.”

Lúc Tống Ỷ Thi quay đầu nhìn về phía Vu Tú, Tống Nghĩa Dũng đã nặng nề đóng cửa xe lại.

Thôi được rồi.

Cô chẳng còn chốn dung thân nào hết.

Tống Ỷ Thi đi tới và ngoan ngoãn lên xe của Sở Nghệ Niên.

Vệ sĩ đóng cửa lại, tài xế nhanh chóng khởi động xe. Khi tiếng động cơ vang lên, Sở Nghệ Niên nói: “Hôm nay học trong trường mới thế nào? Đã quen chưa?”

Tống Ỷ Thi: ?

Không đúng nha!

Trong nguyên tác đâu có viết như vậy!

Trong tiểu thuyết gốc, Sở Nghệ Niên chỉ nhìn trúng vẻ đẹp của nữ chính và coi cô như một món đồ chơi trong tay. Nam chính chưa bao giờ coi cô như anh em, bây giờ lại đột nhiên thể hiện vai trò của người làm anh, còn nghiêm túc hỏi cô chuyện học hành trong trường mới nữa chứ....

Thấy Tống Ỷ Thi không đáp lại mình, Sở Nghệ Niên lại nói: “Sao vậy? Không quen sao?”

Ánh mắt anh rơi vào đỉnh đầu của Tống Ỷ Thi.

Nói cô mạnh dạn hơn đi. Nhưng chết tiệt cô luôn tỏ ra nhút nhát và không muốn nói chuyện nhiều.

Sở Nghệ Niên thản nhiên hỏi: “Trường trung học phổ thông Minh Hoa chỉ là một đám con ông cháu cha nhà giàu mới nổi. Em sợ bọn họ làm gì được em sao?”

Tống Ỷ Thi: “...”

Sở Nghệ Niên mà cũng nói được mấy câu như vậy sao?

Sở Nghệ Niên hỏi lại: “Em học lớp nào?”

“Lớp ba.”

“Các học sinh chuyển trường luôn được xếp vào lớp ba, đó là thông lệ từ trước tới nay rồi.” Sở Nghệ Niên dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Ừm, nếu là lớp ba...thì chắc là em và cậu chủ nhà họ Ung ở chung một lớp nhỉ?”

“Hả……”

“Thế có nghĩa là cậu ta không được coi là thế hệ thứ hai của đám nhà giàu mới nổi à?”

“Ồ……”

Hiếm khi Sở Nghệ Niên kiên nhẫn và quan tâm đến người khác đến vậy, nhìn câu trả lời mệt mỏi và uể oải của Tống Ỷ Thi, anh biết rõ cô không muốn nói chuyện với mình.

Anh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này anh mới để ý đến cái đầm cô mặc, vì ngồi xuống nên phần váy của cô càng ngắn hơn bao giờ hết... Một đôi chân thon thả, trắng nõn đến mức muốn chọc mù cả mắt.

Mí mắt Sở Nghệ Niên giật một cái, ngay lập tức anh cởi áo vest của mình ra ném lên đùi Tống ỷ Thi: “Che lại đi.”

Tống Ỷ Thi bị dọa sợ hết hồn, theo phản xạ ném trả lại chiếc áo khoác cho anh.

Sở Nghệ Niên: “...”

Đột nhiên, Tống Ỷ Thi giơ một chân lên cao, hai chân giang ra thật rộng.

Sở Nghệ Niên cảm thấy trước mắt mơ hồ, trái tim bất giác đập lỡ một nhịp, sau đó anh nghe thấy Tống Ỷ Thi nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh, anh xem, em không cần đâu!”

Sở Nghệ Niên chăm chú nhìn kỹ hơn.

Bên dưới là một chiếc quần thể thao rộng thùng thình màu đen.

Sở Nghệ Niên: “...”

.