Không lâu sau, những học sinh khác cũng trở lại lớp học, bắt đầu làm bài hoặc chuẩn bị nghỉ trưa.
Đám người Quách Viên vừa vào cửa đã ngáp dài.
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên nói với cô ấy: “Hộp cơm tôi sẽ rửa sạch rồi trả lại cho cậu, đồ ăn rất ngon, nhưng mà lần sau cậu đừng mang cho tôi nữa.”
Cứ ăn như vậy chẳng phải béo thành người nặng tạ rưỡi hay sao?
Quách Viên xua tay: “Không sao, hiện tại cậu cứ đưa cho tôi là được, không thì vứt đi cũng được...”
Tống Ỷ Thi suy nghĩ một chút rồi nói: “Không nên lãng phí thì tốt hơn.”
“Ừ, nên tái chế.” Quách Viên gật đầu, khom người lấy từng hộp cơm từ trong ngăn bàn của Tống Ỷ Thi ra, sau đó gửi lại cho chủ nhân hộp cơm: “Mang về tự rửa đi”
“Được thôi!” Những người khác lần lượt tiến lên, lấy hộp cơm đi.
Lúc này, Kỷ Vũ Hàng vươn cổ nói: “Hay là lần sau Tống Ỷ Thi đi ra ngoài ăn với chúng tôi đi?”
Tống Ỷ Thi lắc đầu: “Phiền phức quá.”
Mặc dù cô đã có tiền thưởng trong túi, nhưng tiền thì không bao giờ là quá nhiều. Để tránh cho bị vợ chồng Vu Tú kéo chân sau trong tương lai thì cô phải giữ tiền và chi tiêu ít nhất có thể từ bây giờ.
Kỷ Vũ Hàng nhìn ra lý do từ chối của cô, lập tức nói: “Bình thường khi chúng tôi ăn cơm thì tháng này ai có nhiều tiền tiêu vặt thì để người đó thanh toán hóa đơn... Nếu cậu lo lắng về tiền bạc, thì không cần lo lắng đâu.”
Kỷ Vũ Hàng còn chưa nói xong, đã bị Quách Viên cho một đấm.
Quách Viên trợn tròn mắt: “Cậu quay về chỗ học thuộc từ vựng đi.”
Kỷ Vũ Hàng mở miệng: “...Được rồi,tôi vẫn chưa nhớ hết những từ mà Tống Ỷ Thi yêu cầu bọn tôi ghi nhớ ngày đó. Tôi sẽ học thuộc chúng.”
Những người có thành tích tốt ở hàng trước đều quay đầu lại kinh ngạc khi nghe thấy những lời của Kỷ Vũ Hàng.
Thậm chí cô còn tự hỏi chăng nhẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao ...
Khi Kỷ Vũ Hàng nhận được ánh mắt kinh ngạc của bọn người, thì cậu ấy ngay lập tức trở nên hăng hái hơn và muốn học để cho bọn họ thấy.
Không phải chỉ cần học tập chăm chỉ và đạt điểm cao thôi sao?
Cậu ấy có lẽ không thể đạt điểm cao trong kỳ thi, nhưng mà cậu ấy sẽ làm được nếu cậu ấy chăm chỉ!
Quách Viên này cười nói với Tống Ỷ Thi: “Ồ, cậu thích thế nào cũng được. Nếu một ngày nào đó muốn cùng bọn tôi ăn ở ngoài thì cứ nói với tôi.”
Tống Ỷ Thi gật đầu cười đáp: “Được.”
Mặc dù cô vẫn chưa tìm ra lý do tại sao học sinh lớp ba có vẻ như đã đọc sai kịch bản ban đầu. Nhưng điều đó không ngăn cản cô đón nhận lòng tốt của người khác lúc này.
Tống Ỷ Thi cũng không có nói với bọn họ là nữ sinh khác lớp đã đến đây, dù sao thì cô gái đấy bị hạ gục, à không, Ung Dương gián tiếp giết chết cô ta.
Cô xoay cây bút trong tay, cúi đầu bắt đầu làm bài.
Cách đó không xa, Kỷ Vũ Hàng đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Vậy cuối tuần này chúng ta còn đi...”
Tống Ỷ Thi gật đầu: “Đi chứ.”
Kỷ Vũ Hàng nghe thế liền cười.
Những người khác cũng nhìn nhau cười, lập tức lấy giấy bút ra, làm được câu hỏi thì cố gắng làm một hai câu, không được thì đọc thuộc lòng từ vựng. Sau khi xử lý xong những thứ lộn xộn này, cuối tuần bọn họ có thể cùng Tống Ỷ Thi đi làm chuyện lớn!
Cũng không đến mức là chuyện lớn.
Không ai trong số họ nói ra, nhưng họ đều có một sự hiểu ngầm.
Khi một nhóm người ngấm ngầm và bí mật cùng nhau hoàn thành một việc gì đó thì điều đó sẽ thú vị hơn là làm mọi việc một mình. Dòng máu nóng gần như lấp đầy lồng ngực, chỉ chực chờ thời cơ phun trào.
“Bọn họ đổi tính rồi sao?” Một số học sinh ngoan không nhịn được nhỏ giọng nói với bạn cùng bàn bên cạnh.
Quách Viên và nhóm của cô ấy cảm thấy có chút đắc ý khi thấy ánh mắt hoang mang của người khác.
Ha ha, mấy người làm sao hiểu được?
Tống Ỷ Thi đưa bọn tôi đi chơi, không phải mấy người! hahaha!
Tống Ỷ Thi vẫn đang ngồi chỗ của mình vùi đầu làm bài thi, hoàn toàn không biết đến những sóng ngầm trong không khí và những niềm vui thầm kín đó.
Cậu đã ngồi trong xe nhưng vẫn chưa khởi động xe. Cảm xúc trong lồng ngực Ung Dương không tự chủ được đảo qua đảo lại, cho tới bây giờ vẫn chưa dừng lại. Trong đầu cậu toàn là những hình ảnh trong lớp học như được in ra và bộ não thì tự động phóng to khuôn mặt của Tống Ỷ Thi và xử lý nó một cách tinh vi hơn. Khi nhớ lại, ngay cả những chi tiết về hàng mi run rẩy và cái miệng hơi mím lại của cô cũng rõ mồn một trong tâm trí cậu.
Dễ thương quá!
Từ móng tay đến sợi tóc!
Cậu nắm chặt vô lăng, dùng lực mạnh đến mức xương ngón tay trắng bệch ra. Dường như chỉ có dùng nhiều sức mạnh như vậy mới có thể dập tắt được cảm xúc đang dồn dập chảy trong huyết quản của cậu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Ung Dương đột nhiên vang lên. Cậu vô cảm nhấn nút trả lời, giọng nói phấn khích của bên kia phát ra từ tai nghe bluetooth: “Anh Dương! Bọn tôi đã đến Thành phố Quỳnh Hải rồi!”
Nói xong, giọng nói hưng phấn đầu bên kia hạ xuống một chút, sau đó nói: “... Dương Lâm tới đón bọn tôi đấy. Chậc chậc.”
Người đầu bên kia nói toàn chuyện vớ vẩn khiến Ung Dương muốn cúp điện thoại.
“…Dương Lâm?” Ung Dương dừng lại, ngón tay của anh ở mặt sau của điện thoại cũng dừng lại động tác.
“Đúng vậy, Dương Lâm, cậu ta đang ở bên cạnh tôi đây, còn nói muốn mời anh ăn cơm...” Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ tỏ ra khinh thường.
Đương nhiên rồi, bọn họ đều là con trai con gái đến từ Đại viện Bắc Kinh, vì vậy nên cũng coi thường phú nhị đại đến từ Thượng Hải. Đừng nhìn bình thường họ vẫn chơi với những người đó nhưng vòng trong giao thiệp của họ vạch ra rất rõ ràng. Những người cùng nhau đi ra từ Đại viện đều tỏ ra khinh bỉ. Cũng không phải coi thường kẻ giàu mới nổi mà chỉ là họ chướng mắt tính tình của một số người mà thôi...
Ung Dương đạp ga, mặt vẫn vô cảm, nhưng trong mắt lại có hai ngọn lửa.
Cậu nói: “Được.”
Đầu dây bên kia sửng sốt mấy giây mới ý thức được, hỏi: “Anh Dương, anh vừa mới nói gì cơ?”
“Được.” Ung Dương một tay xoay vô lăng: “Không phải muốn mời tôi ăn tối sao?”
“…Được, cậu nói được là được.” Đầu dây bên kia giật lấy điện thoại, quay đầu nhìn thanh niên phía sau: “Cậu Dương, không phải cậu muốn đãi anh Dương ăn tối sao? Anh ấy đã đồng ý rồi.”
Người thanh niên cũng sửng sốt vài giây, sau đó lập tức phản ứng lại, vỗ đầu người bên cạnh: “Đi gọi điện thoại đi, ngẩn người làm gì? Đi hỏi Khách sạn Huyền Vân còn chỗ không?” Cậu ta vừa dứt lời thì đã bị người ngăn lại.
“Chờ một chút…” Người nói chuyện cũng lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng nghe thấy đầu bên kia lặp lại từng chữ một: “Anh Dương nói đã ăn hết nhà hàng ở Thành phố Quỳnh Hải này rồi nên cảm thấy không có gì thú vị nữa. Anh ấy bảo tôi hỏi cậu có biết có chỗ đặc biệt độc đáo để ăn không.”
“Thì có Khu nghỉ dưỡng Xương Du đó ...” Dương Lâm buột miệng nói.
“Anh Dương nói không đi Khu nghỉ dưỡng Xương Du, ngồi chỗ nhà họ Sở đen đủi.” Sau khi cậu thanh niên nói xong, thì cậu ta cũng tự lẩm bẩm: “Anh Dương với nhà họ Sở có mâu thuẫn với nhau từ lúc nào vậy nhỉ?”
“Không đi Khu nghỉ dưỡng Xương Du à ..” Dương Lâm nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu: “Cái này, có mấy chỗ thì cậu Ung cũng qua rồi, chỗ làm cho cậu Ung thích thú...”
Đầu dây bên kia giật lấy điện thoại một lúc, sau đó nhắc lại từng chữ một: “Anh Dương nói... anh phải chơi những chỗ náo nhiệt.”
Người phía sau Dương Lâm bước lên trước: “Tôi biết một nơi, nhưng...”
“Được rồi, làm gì phải giả bộ xấu hổ thế?” Dương Lâm nhét ít tiền vào tay chàng trai kia: “Nói rõ ràng đi.”
“Là khu nghỉ dưỡng Ánh Dương.”
“Cái tên quái gì thế, nghe như tên Viện Dưỡng Lão Hoàng Hôn ấy.”
“Cái tên này nghe không hay lắm, nhưng có cái gì đó mới mẻ, cậu Ung chắc là chưa từng chơi qua.”
Dương Lâm do dự một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện với Ung Dương. Người đó làm động tác “ok“.
Đầu dây bên kia, Ung Dương lái xe ra khỏi hầm gửi xe.
Những gì Tất Hiểu Tuệ nói và cả cái cách Tống Ỷ Thi lấy vài tờ giấy, chậm rãi lau bàn trong khi thì thầm đều đảo qua đảo lại trong tâm trí của cậu.
Ung Dương không có sự đồng cảm. Nhưng cậu đã độc đoán từ khi còn nhỏ, và cậu đã học được một sự thật từ môi trường nuôi cậu lớn lên rằng nếu bạn muốn một cái gì đó, hãy tự lấy nó. Nếu đã cướp được bảo bối thì phải giấu không cho ai động vào.
Tống Ỷ Thi giống như bảo bối vừa lọt vào mắt cậu vậy. Cả người cô rực rỡ, vạn người nhìn chằm chằm vào cô, bao gồm cả một lũ chó phiền phức như trường Trung học Phong Thủy.
Ung Dương nhớ lại những lời mà Tống Ỷ Thi và Quách Viên đã thảo luận về nó như thế nào khi họ ở Khu nghỉ dưỡng Xương Du.
Cậu thiếu kiên nhẫn và hầu như không lắng nghe bất cứ ai cả. Hay phải nói rằng phần lớn sự chú ý của cậu vào thời điểm đó đều đổ dồn vào Tống Ỷ Thi. Đối với ba nơi mà Tống Ỷ Thi đã tổng kết ở cuối thì có một khu nghỉ dưỡng trong số đó. Tống Ỷ Thi có thể không tìm được, nhưng cậu thì có thể tìm được.
Ung Dương mím môi dưới, ngọn lửa đang nhảy nhót trong mắt càng thêm nồng đậm.
Trong tiết học thứ ba vào buổi chiều ngày hôm đó, Tống Ỷ Thi lại bị giáo viên gọi đi.
Thầy chủ nhiệm mở ngăn kéo và lấy ra một tờ giấy.
Tống Ỷ Thi đã xem xét kỹ hơn. Đơn xin gia nhập hội học sinh?
Chủ nhiệm lớp chỉ vào đơn đăng ký và nói: “Đây là một cơ hội rất tốt để em gia nhập hội học sinh. Có lẽ bây giờ em chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một tổ chức học sinh, nhưng sau khi những người này tốt nghiệp, thì chúng ta có thể dựa vào mạng lưới mà mình tích lũy được ở trường. Mạng lưới càng sâu rộng , càng đi càng xa. Em còn trẻ, có thể chưa hiểu được tầm quan trọng, em đạt được thành tựu ngày hôm nay không hề dễ dàng, nhưng mỗi năm có hàng vạn người đạt điểm cao, không phải ai cũng có thể sớm được thành công.”
Tống Ỷ Thi không ngờ rằng những người trong trường này lại nhiệt tình và coi trọng cô đến vậy.
Cô bần thần, nghĩ xem lấy cớ gì mà từ chối thì hay hơn thì chủ nhiệm lớp lại đột nhiên vẫy tay sau lưng cô. Thật là một khung cảnh quen thuộc——
“Hội trưởng Thẩm! Đây...”
Tống Ỷ Thi quay đầu lại.
Thẩm Diệu Chu và Mạc Tiếu Phàm đứng cách đó không xa đồng thời nhìn sang.
“Em xem liệu Tống Ý Thi gia nhập hội học sinh của các em có ổn không? Tôi ừa mới đưa đơn cho em ấy rồi. Hai em cũng cùng nhau thi đua trong khối. Chắc hẳn em cũng biết rất rõ về Tống Ỷ Thi...”
Tống Ỷ Thi thấp giọng nói: “Không, không, cậu ta không hiểu...”
Thẩm Diệu Chu trả lời: “Đúng, đúng rồi ạ. Em hiểu ạ.” Cậu ấy nói cực kỳ ngắn gọn, nhưng không có bỏ lỡ câu hỏi nào của giáo viên chủ nhiệm.
Tống Ỷ Thi: “...”
Cậu biết cái khỉ ý.
Thẩm Diệu Chu cầm lấy tờ đơn đăng ký gia nhập, trên đó vẫn còn trống. Nhưng đột nhiên cậu ấy cúi xuống, lấy một cây bút từ ngăn đựng bút của giáo viên chủ nhiệm, và ký tên mình vào đó.
Nét chữ không rõ ràng tao nhã như cậu ấy, nhưng ngòi bút lại như rắn ngoằn ngoèo trái phải.
“Được rồi ạ.” Thẩm Diệu Chu nói.
Chủ nhiệm lớp vui vẻ nhét đơn đăng ký vào trong tay Tống Ỷ Thi, nói: “Em nhanh điền vào rồi nộp cho hội học sinh đóng dấu...”
Thẩm Diệu Chu còn rất nể mặt mà “ừm” một tiếng.
Tống Ỷ Thi chỉ có thể quay đầu nhìn Mạc Tiếu Phàm.
Cậu không vui đúng không? Không phải còn nói tôi kích thích đến cậu à? Sao cậu vẫn chưa tìm người đánh tôi đi?
Thế mà cậu cũng không nói một câu để ngăn cản à!
Đôi mắt của Mạc Tiếu Phàm đảo điên cuồng, cô ấy không dám nhìn vào mắt cô.
Đứa con gái chết tiệt này lại cố quyến rũ mình bằng ánh mắt của cô ta.
Vài phút sau, Tống Ỷ Thi cầm lấy đơn đăng ký và bước ra khỏi văn phòng cùng với Thẩm Diệu Chu và Mạc Tiếu Phàm.
Tống Ỷ Thi có chút không vui, cô đột nhiên nói: “Mạc Tiếu Phàm.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi Mạc Tiếu Phàm bằng tên đầy đủ của cô ấy, Mạc Tiếu Phàm dừng lại, tim đập thình thịch, lắp bắp: “Sao, sao vậy?”
Tống Ỷ Thi quay lại và đứng trước mặt Mạc Tiếu Phàm.
Ánh mắt của cô nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Tiếu Phàm: “Những cái cậu yêu cầu tôi làm thì tôi đã làm xong rồi.”
Hơi thở của Mạc Tiếu Phàm ngừng lại: “Cái gì, cái gì cơ?” Đứa con gái chết tiệt này, cô ta đang nói cái gì vậy, mẹ kiếp, đừng nói chuyện với mình nữa!
“Vậy mà cậu còn để học sinh lớp cậu đến quấy rối tôi hả?”
Trái tim đang đập của Mạc Tiếu Phàm đột nhiên ngừng đập. Chỉ trong chốc lát, mặt cô ấy tái nhớt không còn giọt máu, cả mặt cũng trầm xuống.
Thẩm Diệu Chu đột nhiên ngước mắt nhìn cô ấy, ánh mắt cậu ấy rất lạnh lùng.
Mạc Tiếu Phàm: “Tôi, tôi...”
“Mẹ kiếp, kẻ nào dám dùng tên tôi đi làm chuyện đấy? Tôi đi lột da cậu ta!”
Bà đây còn không dám đánh Tống Ỷ Thi, vậy mà cậu ta dám?
.