Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 44: Địa ngục học tra (1)




《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》

“Bạn nhỏ trong nhà” đứng ở trong phòng khách, giống như bị đông lại thành một tác phẩm điêu khắc bằng băng, một lúc lâu không có phản ứng lại.

Lúc này Tống Nghĩa Dũng đi ngang qua cô, đang xoa hai tay, vừa quay đầu nhìn thấy cô lập tức nói: “Đứng thất thần ở đây làm gì? Sao không đi vào chào dì một tiếng?” Ông ta nói, chỉ vào phòng ngủ của Tống Ỷ Thi: “Dì đang ở trong phòng cùng với mẹ con đấy.”

Lúc này Tống Ỷ Thi mới lên tiếng: “Trong phòng của con?”

Sắc mặt cô hơi thay đổi, bước nhanh vào phòng ngủ, không thèm quay lại nhìn Tống Nghĩa Dũng.

Tống Ỷ Thi không thích mọi người vào trong phòng cô mà không có sự cho phép.

“Con bé này, sao lại mất lịch sự như vậy?” Tống Nghĩa Dũng đứng sau lưng lẩm bẩm, nhưng trước mặt ông ta còn có thứ hấp dẫn hơn, cho nên lẩm bẩm xong, cũng không đuổi theo nói cái gì.

Phòng khách nhỏ hẹp, nhưng phòng cô cũng không lớn hơn cho lắm, vì vậy Vu Tú và Vu Mẫn phải ngồi ở trên giường cô.

Khi Tống Ỷ Thi bước vào, Vu Mẫn đang nhìn xung quanh căn phòng một lượt.

“Mẹ, dì.”

“Ai vậy? Thi Thi quay trở lại rồi sao?” Vu Mẫn dừng lại, ngồi xuống và vẫy tay với Tống Ỷ Thi: “Lại đây ngồi với dì nào. Còn một lúc nữa mới đến bữa tối.”

“Dì vừa mới nói cho mẹ con biết, con ở thành phố Kinh tốt như thế nào, giới truyền thông có bao nhiêu người đến phỏng vấn cháu. Ồ, người tham gia tranh tài cùng với cháu là Thẩm Diệu Chu đúng không?”

Vu Mẫn nói một lèo, nhưng Tống Ỷ Thi không nói lời nào, bầu không khí hơi lạnh lẽo trong giây lát.

Sau một hồi im lặng, Tống Ỷ Thi đi đến bàn, kéo ghế ngồi xuống, gật đầu.

Vu Mẫn nhìn cô mở cặp sách lấy bài tập ra: “Cháu phải làm bài tập sao?”

“Vâng.”

Vu Mẫn đứng lên: “Vậy chúng ta không ở chỗ này quấy rầy cháu nữa, cháu làm bài trước đi, khi nào ăn cơm thì dì gọi cháu.”

Vu Mẫn kéo Vu Tú ra khỏi phòng, chuẩn bị đi thì bà ta dừng lại ở cửa, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Tống Ỷ Thi.

Không biết có phải là ảo giác của bà ta hay không, nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, Tống Ỷ Thi có vẻ không được vui lắm? Cô cháu gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối này vậy mà cũng có cá tính riêng?

Tống Nghĩa Dũng đi tới, cười tươi đến mức các bộ phận trên gương mặt như xô vào nhau: “Hôm nay cậu Sở cũng tới sao? Khi nào vậy?”

Vu Mẫn dừng suy nghĩ, trên mặt càng vui vẻ: “Chắc là sắp đến rồi. Hôm nay đoàn phim của cậu Sở đóng máy.”

Vu Tú ngẩn người: “Đóng máy?”

Tống Nghĩa Dũng trừng mắt nhìn bà: “Đóng máy mà em cũng không hiểu sao? Chính là người ta đang quay một bộ phim truyền hình, hôm nay hoàn thành rồi nên mới đóng máy. Hinh như sau khi đóng máy xong còn có cái gì…tiệc đóng máy ấy?”

Trên mặt Vu Mẫn càng lúc càng vui hơn, bà ta cười nói: “Ừ.”

Vu Tú lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Vậy nếu như hôm nay cậu Sở tới đây, chẳng phải sẽ làm chậm trễ công việc sao?”

Tống Nghĩa Dũng vui vẻ nói: “Em thì biết cái gì? Cậu Sở không dự tiệc đóng máy, mà tới chỗ chúng ta tổ chức tiệc mừng cho Thi Thi, gọi là gì nhỉ? Gọi là cho chúng ta thể diện! Đúng là người xuất thân từ gia đình giàu có, thật không giống ai…”

Tống Nghĩa Dũng không ngừng huyên thuyên.

Bây giờ lại nhắc đến Sở Nghệ Niên, chắc ông không nhớ chuyện lần trước Sở Nghệ Niên không cho ông lên xe. Không lên được xe của Sở Nghệ Niên cũng không sao, người ta chịu nể mặt như vậy mới là có lợi!

Vu Mẫn kìm nén sự bực bội giữa đôi lông mày, cười nói: “Chúng ta là người một nhà, sao phải nhắc đến chuyện chậm trễ hay không chậm trễ?” Một câu nói bỗng chấm dứt chuỗi câu từ lảm nhảm của Tống Nghĩa Dũng.

Tống Ỷ Thi ở bên này đã kiểm tra sơ bộ xem căn phòng có bị lục lọi hay không, sau đó mới nghiêm túc làm bài tập về nhà.

Lúc đầu cô còn hơi khó chịu, mất bình tĩnh, sau khi đeo chiếc nút bịt tai bằng xốp mua ở cổng trường với giá rất rẻ được một đôi, cô đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.

Tống Ỷ Thi mất một giờ để hoàn thành đống bài tập về nhà.

Lúc này điện thoại di động của cô rung lên.

Tống Ỷ Thi cầm lên xem, mới phát hiện Quách Viên đã kéo cô vào một nhóm WeChat.

Cô bấm vào thì thấy dòng tin nhắn.

[Đại tỷ! Chưa có đáp án cho bài tập về nhà hôm nay!]

Tống Ỷ Thi chụp một vài bức ảnh bài tập về nhà của cô và gửi đi.

[Cảm ơn đại tỷ đã cứu mạng chó của tôi!]

[Ôi, cả đời này tôi không rời khỏi cậu được rồi.]

[Phương Lập, cậu là đồ ngốc sao? Còn vẫn muốn học cho đến hết đời?]



Chưa nói được lời nào mà nhóm người này đã bắt đầu tranh cãi.

Tống Ỷ Thi nhìn thấy thì không nhịn được cười, tâm tình lập tức tốt hơn nhiều.

Tống Ỷ Thi đứng dậy, mở cửa bước ra ngoài.

Cửa phòng khách mở toang, một mùi thơm thoang thoảng bay ra từ phía phòng bếp, rất nhanh đã tràn ngập hành lang cũ hẹp. Thỉnh thoảng có người đi làm, đi học về, thậm chí có cả bà già đi vòng tới vòng lui về, ngang qua hành lang cũng không nhịn được hỏi: “Đây là đang nấu thịt rồng (*) hay sao? Mùi thơm ngon quá.”

Tống Nghĩa Dũng không giấu được sự khoe khoang trên khuôn mặt, cười nói: “Thịt rồng sao? Đây là một bữa tiệc còn quý hơn cả thịt rồng!”

Sau khi Tống Ỷ Thi bước ra, Tống Nghĩa Dũng mới bình tĩnh lại một chút.

Lúc này đây, Vu Mẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Sở Nghệ Niên vẫn chưa đến.

Bà ta nhìn Tống Ỷ Thi, mỉm cười nói: “Cháu mau gọi điện thoại cho Nghệ Niên và hỏi xem thằng bé đang ở đâu?”

Tống Ỷ Thi: ?

Mẹ kiếp, đi mà tự gọi cho Sở Nghệ Niên.

Lúc cô nằm viện đã rất vui vẻ xóa mất số điện thoại rồi!

Có lẽ bà ta thấy vẻ mặt khó chịu của Tống Ỷ Thi quá rõ ràng, cho nên nói tiếp: “Hôm nay Thi Thi mới là vai chính của buổi tiệc này, cháu gọi điện cho nó đi, cháu tra số của thằng bé trong danh bạ xem.”

Vu Mẫn cho rằng Tống Ỷ Thi không nhìn thấy số điện thoại của Sở Nghệ Niên trong danh bạ.

Tống Ỷ Thi gượng gạo lấy điện thoại ra.

Chết tiệt, làm thế nào để cô đưa ra một lý do hợp lý cho việc bản thân không có số điện thoại di động của Sở Nghệ Niên nữa?

“Không cần gọi nữa.” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Tôi ở đây.”

Sở Nghệ Niên bước vào, nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi.

Phía sau anh là trợ lý và vệ sĩ. Người trợ lý ôm bó hoa trên tay, còn vệ sĩ xách đầy đồ trên tay. Mọi người vừa bước vào, lập tức lấp đầy căn phòng khách vốn không rộng rãi cho lắm.

Thỉnh thoảng trong hành lang có hàng xóm đi ngang qua, ngó vào hỏi: “Ông Tống, có người thân đến thăm nhà sao?”

“Trông người đó hơi giống một ngôi sao nổi tiếng…”

“Đi thôi đi thôi, làm gì có chuyện một ngôi sao nổi tiếng sẽ tới chỗ này chứ?”

Những âm thanh bên ngoài dần nhỏ đi.

Sở Nghệ Niên yêu cầu vệ sĩ đưa đồ cho anh, rồi bảo mọi người đi xuống lầu trước.

Anh nhìn một lượt xung quanh.

Căn nhà nhỏ và chật chội, lớp sơn trên bàn đã bong tróc, ngay cả chiếc ti vi cũng là loại có màu cồng kềnh từ nhiều năm về trước.

Nơi đây giống như một khu ổ chuột vô cùng bấp bênh, chỉ cần một cơn gió, một trận mưa có thể thổi bay gạch ngói.

Sở Nghệ Niên lập tức cau mày.

Lúc anh đi quay phim, không phải là chưa bao giờ đến những nơi có hoàn cảnh khó khăn gian khổ. Núi sâu, sa mạc, nơi nào anh cũng đã đi qua. Thậm chí anh còn từng đến châu Phi để quay.

Nhưng không có nơi nào như nơi này, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tống Ỷ Thi đã lớn lên ở một nơi như thế này?

Sở Nghệ Niên càng cảm thấy rằng Tống Ỷ Thi không nên ở lại một nơi như vậy.

“Chúng tôi có thể phục vụ bữa tối bây giờ không?” Người đầu bếp kéo cửa ra, yếu ớt hỏi.

“Được.” Vu Mẫn vỗ tay nói: “Nào, chúng ta ngồi xuống trước đi.” Ở một nơi như vậy, bà ta không hề tỏ ra bất thường, thậm chí còn rất bình tĩnh như thể mình cũng là chủ nhân ở nơi này…

Lúc này lông mày của Sở Nghệ Niên mới giãn ra, thấp giọng nói: “Ừ.” Nhưng anh không lập tức ngồi xuống luôn, mà đưa tay đón lấy bó hoa sao baby từ tay trợ lý.

Thực ra, ngay sau khi mua xong, Sở Nghệ Niên đã hối hận.

Anh không biết tại sao mình lại mua thứ này?

Nhưng mua thì cũng đã mua rồi.

Sở Nghệ Niên đột nhiên nhìn về phía Tống Ỷ Thi: “Lại đây.”

Tống Ỷ Thi trợn tròn mắt: ?

Những người xung quanh cũng sửng sốt.

Đầu bếp lần lượt bưng các món ăn lên, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi này, xuống dưới lầu chờ.

Nhưng những người ngồi xung quanh bàn ăn không chú ý đến những món ngon được chế biến cầu kỳ, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ Thi và Sở Nghệ Niên.

Tống Ỷ Thi đứng đờ người ra: “...Làm gì?”

Sở Nghệ Niên nhướng mày, cũng cảm thấy tặng hoa lúc này hơi ngại.

Vì vậy anh đã chọn ra hai ba bông từ bó hoa, rồi ném bó hoa trở lại cho trợ lý.

“Anh nhìn thấy ở bên đường, cảm thấy rất đẹp.” Sở Nghệ Niên nói, đột nhiên đi đến trước mặt Tống Ỷ Thi, giơ tay lên cài hai ba bông hoa sao baby lên tóc của Tống Ỷ Thi.

Tống Ỷ Thi: !

Không chỉ Tống Ỷ Thi bị sốc mà cả Vu Mẫn, Vu Tú và Tống Nghĩa Dũng cũng vậy.

Trợ lý đứng bên cạnh nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ được một câu: “Tuyệt vời! Quả nhiên là anh Sở! Lúc trước còn cảm thấy việc gửi hoa khá thô tục!”

“Trông em giống một cô bé hơn rồi.” Sở Nghệ Niên hơi nhướng mày, nở một nụ cười dịu dàng: “Không phải các cô gái nhỏ đều thích đeo kẹp tóc trên đầu sao?”

Lúc này Vu Mẫn mới cười thành tiếng, nói: “Đúng vậy, Thi Thi của nhà chúng ta rất đẹp, nhưng lúc nào cũng chỉ để mặt mộc, các cô bé khác ngoài dùng kẹp tóc còn thích hoa cài rực rỡ trên đầu. Vậy mà Thi Thi không thích dùng cái gì cả. Mà bây giờ, để dì xem nào…trông ra dáng một cô bé hơn rồi đấy!”

Vu Tú nghe xong mấy lời này hơi đỏ mặt, bà nhỏ giọng nói: “Là do chúng ta ngày thường không hay để ý, cũng, cũng chưa bao giờ mua cho Thi Thi…”

“Có sao đâu, hôm nay không phải Nghệ Niên đã bù đắp cho Thi Thi rồi hay sao?” Vu Mẫn híp mắt cười.

Nghĩ đến lòng dạ hẹp hòi của Sở Nghệ Niên, nhưng Tống Ỷ Thi vẫn nói “Cảm ơn.”

Sau đó bọn họ mới vào chỗ ngồi.

Ở biệt thự nhà họ Mạc bên kia.

Bạn bè của Mạc Tiếu Phàm đã tới cửa, nhưng họ vừa bước vào đã thấy vài cô gái đang ngồi trên tấm thảm trong phòng ngủ của Mạc Tiếu Phàm, tất cả họ đều đang cúi lưng, cầm bút trên tay cẩn thận viết gì đó.

Bạn của Mạc Tiếu Phàm sốc đến mức tóc giả trên đầu sắp rơi ra ngoài.

“Cậu làm gì thế? Chỗ của cậu sao lại biến thành trung tâm học tập rồi? Thật đáng sợ!”

“Mạc Tiếu Phàm, cậu bị ai đoạt xá rồi sao?”

“Lần trước tới đây, tớ đã cảm thấy cậu có chỗ nào không đúng, hay cậu đến bệnh viện kiểm tra xem sao? Chẳng lẽ có chuyện gì xấu xảy ra rồi sao?”

Mạc Tiếu Phàm trợn tròn mắt: “Học tập cái nỗi gì.”

Vừa nói, cô ấy quay đầu liếc nhìn các cô gái: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau viết đi!”

Bạn của Mạc Tiếu Phàm bước tới và nói: “Thư xin lỗi? Đây là cái quái gì vậy? Một nhóm người viết cho cậu một lá thư xin lỗi? Cậu đang làm gì với mấy thứ hoa hòe lòe loẹt thế này? Ngứa tai gai mắt thì cứ ra tay đánh thôii. Nếu cảm thấy chưa hết giận thì để bọn tớ giúp cậu…”

Mạc Tiếu Phàm đẩy mọi người ra: “Các cậu đang nói cái quái gì vậy, đây không phải là xin lỗi tớ, mà là đang xin lỗi người khác.” Nói xong, trong đầu Mạc Tiếu Phàm hiện ra hình bóng của Tống Ỷ Thi.

Thanh tú xinh đẹp.

Xinh đẹp như một bông hoa được chạm khắc bằng ngọc, ngay khi chạm vào sẽ vỡ tan.

“Người ta không thích sự thô lỗ…” Mạc Tiếu Phàm nói.

Mạc Tiếu Phàm nói xong, quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Mau viết đi, nếu mấy người không nhận được sự tha thứ, từ nay về sau mỗi ngày đều phải viết một bức! Không được viết giống nhau…”

“Phải thật chân thành tình cảm, có hiểu không?”

“Không học văn tử tế sao? Viết vớ vẩn gì vậy?”

“Chị Mạc, em, có mấy tiết em không học nghiêm túc…”

“Chị Mạc, em cũng…”

“Không học hành tử tế, còn có mặt mũi nói sao?”

Các cô gái há hốc mồm, không dám nói gì.

Họ cho rằng chị Mạc cũng có vài tiết học hành không nghiêm túc! Nếu yêu cầu cô ấy viết đoạn văn ngắn kia, hẳn cũng sẽ không viết ra được!

Mấy cô gái ngồi xung quanh bàn trà hối hận rơi nước mắt.

Nếu cho bọn họ một cơ hội, cho dù có phải đâm đầu vào gốc cây đến chết thì họ cũng sẽ không bao giờ đi quấy rầy Tống Ỷ Thi.

Phải viết thật chân thành, mỗi ngày viết thư xin lỗi không được lặp lại giống nhau, không được dưới sáu trăm chữ, còn phải viết…cái này còn khó hơn so với học văn!



Bữa cơm của gia đình nhà họ Tống khá thịnh soạn.

Vu Tú và Tống Nghĩa Dũng rất hào hứng ăn.

Bà đã nghe Vu Mẫn kể rất nhiều chuyện về Tống Ỷ Thi lúc còn ở thành phố Kinh, Vu Mẫn cũng đọc cho bà nghe những bình luận của cư dân mạng, tất cả đều khen ngợi Tống Ỷ Thi. Về phần Tống Nghĩa Dũng, ông chưa bao giờ được ăn nhiều món ngon đến vậy, vừa ăn vừa không quên chụp một vài bức ảnh.

Không thể gây rối với bất kỳ ai, cũng như không thể phá vỡ nguyên tắc của mình, Tống Ỷ Thi chỉ đành nghiêm túc ngồi ăn uống.

Thôi thì cứ cúi đầu im lặng ăn cho xong. Nếu có ai hỏi câu hỏi mà cô không muốn trả lời thì chỉ cần ậm ừ bỏ qua.

Thói quen ăn uống của Sở Nghệ Niên cũng kén giống con người anh, anh chỉ ăn vài miếng, hầu như không động đũa tí nào.

Môi trường ở đây quá tệ đối với anh.

Sau khi đặt đũa xuống, ánh mắt của Sở Nghệ Niên rơi trên người Tống Ỷ Thi.

Cô ăn trông thật ngon lành.

Đây chính là kiểu đứa trẻ mà người lớn thích nhất.

Sở Nghệ Niên bất giác nhếch miệng cười.

Chẳng mấy chốc bữa ăn đã kết thúc.

Trong số những người Vu Mẫn đưa tới có một cô giúp việc, cô giúp việc lên tầng rửa bát đĩa, trong khi Sở Nghệ Niên chuẩn bị rời đi.()

“Thi Thi mau đi tiễn đi.” Vu Mẫn nói: “Dì với mẹ cháu có chuyện cần nói.”

Tống Ỷ Thi im lặng đứng dậy và tiễn Sở Nghệ Niên ra ngoài.

Cho đến khi cả hai đi ra hành lang.

Sở Nghệ Niên đột nhiên quay lại.

Đèn cảm ứng ở phía sau lưng anh đột ngột vụt tắt, chỉ còn lại ánh trăng chiếu từ bên ngoài tòa nhà vào, kéo dài cái bóng của Sở Nghệ Niên…

Đứng trước Tống Ỷ Thi, anh giống như một con dã thú rình rập trong bóng tối.

Tống Ỷ Thi giậm chân.

Đèn cảm ứng không sáng.

Chết tiệt, cái đèn hỏng này.

Nên sớm được sửa chữa!

“...Có chuyện gì vậy?” Tống Ỷ Thi không thể chịu đựng nổi sự yên tĩnh, vì vậy cô lên tiếng.

Lúc này Sở Nghệ Niên mới nhẹ nhàng mở miệng: “Em xóa số điện thoại của anh? Phải không?”

Một chút hương rượu vang đỏ thoang thoảng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp.

Xong đời rồi!

Đúng là lòng dạ hẹp hòi!

(*): còn có tên gọi là rồng lười cuộn, một loại bánh bao nhân thịt.

《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》