《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Nhóm bạn của Ung Dương không hề tỏ ra vẻ bề trên, ngược lại có phần dễ gần và “thân thiện” quá mức. Tất cả bọn họ nhao nhao giới thiệu bản thân với Tống Ỷ Thi, nhưng cô không nhận được hết mặt mọi người, quanh đi quẩn lại chỉ nhớ đến mỗi hai người bắt chuyện với cô đầu tiên là Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng.
Và còn có cả người họ Dương luôn mỉm cười với cô… hình như tên là Dương Lâm? Tống Ỷ Thi không chắc lắm.
“Chúng ta phải lái xe đến đường Bình Ninh ở khu ngoại ô thành phố, ở nơi đó có một ngã ba đường. Sẽ có người đến đón chúng ta, họ đã chuẩn bị sẵn xe rồi.” Dương Lâm nói.
Ung Dương thờ ơ gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Dương Lâm cũng gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Tống Ỷ Thi.
Cậu Ung có ý gì khi đưa cô gái đó đến đây vậy?
Ánh mắt của Dương Lâm sáng lên.
Thì ra cậu Ung cũng thích diễn kịch như vậy.
Cảm nhận được có ánh mắt đang soi mói mình, Tống Ỷ Thi không nhịn được mà quay đầu nhìn, vẻ mặt bình thản.
Ánh mắt này khiến Dương Lâm hơi kích động.
Cậu ta cố gắng hết sức để đè nén cảm xúc trong lòng, dẫn mọi người ra khỏi khách sạn.
Giữa một nhóm người nhìn rất giàu sang phú quý, Tống Ỷ Thi trông đặc biệt bắt mắt, bắt mắt tới mức mãi cho đến khi cô bước lên xe, những người trong khách sạn mới hoàn hồn, mấy cô tiếp tân cũng không thể kìm nén nổi, ánh mắt lộ ra vẻ ghen tị: “Cô gái này có phải là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng không?”
Bên ngoài khách sạn.
Tề Kiến Quân mở cửa ghế trước.
“Xuống phía sau đi.” Ung Dương nói.
Tề Kiến Quân không tức giận, còn cười nói: “Đúng rồi, chỗ này là dành cho em gái Tống.” Cậu ấy vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi: …
Đủ rồi, ai thích ngồi thì ngồi.
Tống Ỷ Thi đặt một tay lên tay nắm cửa hàng ghế sau.
Đột nhiên Ung Dương nói: “Cậu gọi cậu ấy là gì?”
“Em gái. Cô ấy nhỏ hơn chúng ta, chắc phải kém tầm hai tuổi.”
“Em gái cậu đang ở thành phố Kinh.” Ung Dương bình tĩnh nhắc nhở.
Tề Kiến Quân hơi dừng lại, sau đó cười nói: “Đúng rồi, con bé đang ở thành phố Kinh. Vậy tôi đổi cách xưng hô nhé? Sau này nên gọi cô ấy như thế nào?”
Tống Ỷ Thi hơi sững sờ.
Có cần thiết phải tiến hành một buổi thảo luận đặc biệt chỉ để tìm ra cách xưng hô với cô không?
Cô nắm lấy chốt cửa xe, định bật lên… Nhưng Ung Dương giống như có mắt ở sau gáy, đột nhiên nói: “Cậu lại đây, để cậu ấy qua đó.”
Tống Ỷ Thi mím môi, mếu máo đi tới ghế ngồi vào.
Tề Kiến Quân rất chu đáo mở rộng cửa xe cho cô.
Tề Kiến Quân cười nói: “Tôi không có một đứa em gái ngoan ngoãn như vậy, nhà tôi có ba cô em gái, mỗi lần nổi giận đều đánh vào đầu tôi.” Tề Kiến Quân lắc đầu, sau đó đi ra hàng ghế phía sau, còn không quên vẫy Chu Trấn Hưng vào ngồi cùng.
Dương Lâm đứng ở bên cạnh nhìn, rất muốn lại gần, nhưng sợ Ung Dương không cho thể diện.
Mỗi lần Ung Dương mở miệng thì chưa bao giờ cho người khác mặt mũi cả. Không vui thì bảo là không vui, nếu cậu nói không cho lên xe thì ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện được ngồi vào xe của cậu.
Dương Lâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đành từ bỏ, tự mình lái xe.
Sau khi mọi người lên xe và thắt dây an toàn, Ung Dương bất ngờ giơ tay hạ tấm chắn giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau xuống.
Tống Ỷ Thi sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Ung Dương không thèm quay đầu, nói: “Đừng nhìn, đây là kính một chiều, chống đạn, cách âm.”
Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng ngồi đằng sau cũng sững sờ, đồng thanh kêu lên: “Chết tiệt!”
“Anh Dương muốn thì thầm riêng tư cái gì vậy?”
“Chắc là làm nhiều việc khác ngoài nói chuyện riêng tư.”
“Mẹ kiếp, nghĩ bậy bạ thế, cẩn thận tí anh Dương đập đầu cậu đấy.”
“? Tớ có nói gì đâu, chỉ nói chắc là tính nắm tay hay gì đó thôi…”
Hai tên ngốc ngồi ghế sau háo hức mô phỏng xem người ngồi ở đằng trước đang làm gì.
Thực ra bầu không khí ở phía trước rất căng thẳng.
Tống Ỷ Thi hỏi: “Nhiều người như vậy… đều đi sao?”
“Ừ.”
Tống Ỷ Thi cảm thấy toàn thân hơi khó chịu. Phải đi cùng với một nhóm người hoàn toàn xa lạ thì cô thà đợi nhóm Quách Viên còn hơn.
“Cậu đang lo lắng gì vậy?” Đột nhiên Ung Dương nói.
Tống Ỷ Thi lắc đầu.
Ung Dương: “Đưa những người này đi theo so với nhóm Quách Viên còn có ích hơn.”
Tống Ỷ Thi vẫn lắc đầu, cô hơi suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Có đôi khi cường long không bằng địa đầu xà (*).” Cũng giống như đạo lý “Huyện quan không bằng hiện quản (**)”.
Nhưng có lẽ cô đã nói quá nhỏ.
Ung Dương hoàn toàn không nghe rõ.
Tống Ỷ Thi khẽ thở dài, cô lấy điện thoại ra xem, có một đoạn tin nhắn QQ mà Tất Hiểu Tuệ gửi cho cô, câu cuối cùng là: [Tuần này tôi lại đến].
Câu nói này quá bắt mắt.
Tống Ỷ Thi nhìn đi nhìn lại vài lần, kìm nén sự khó chịu trong lòng.
Thực ra, cách thông minh và hợp lý nhất để tự bảo vệ mình chính là giống như Liên Hồng, thậm chí giả vờ rằng chưa từng học ở trường trung học Phong Thủy, đối với những người khác thì coi như không quen biết.
Nhưng Tống Ỷ Thi không muốn trở thành một người thông minh theo kiểu như vậy.
Cô đã nhìn thấy một đám giòi bọ thối tha đi lại trước mắt, làm sao có thể chịu đựng cơn buồn nôn mà tiếp tục chung sống hòa bình được?
Tống Ỷ Thi cất điện thoại, nhỏ giọng nói: “Nhưng vẫn có quá nhiều người…”
Cô không có ý định làm quen với những người xung quanh Ung Dương, chứ đừng nói đến việc tiếp xúc quá nhiều với họ. Nhóm người này khác với nhóm Quách Viên, độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều. Dù sao nhóm của Quách Viên vẫn chỉ là những cô cậu học sinh chưa trưởng thành, chỉ cần bỏ ra nhiều tâm tư là có thể sống hòa thuận với nhau.
Lần này Ung Dương đã nghe thấy rõ, cậu ngưng lại: “Tôi cũng cảm thấy có rất nhiều người.”
Đột nhiên cậu đạp chân ga, điều chỉnh tấm ngăn, quay đầu nói với những người ngồi ở hàng ghế sau: “Hai người các cậu, xuống xe, muốn đi chỗ nào thì đi, tôi và Tống Ỷ Thi đi trước.”
Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng đang hăng hái bắt chước thì bất ngờ bị đuổi ra khỏi xe.
Ba phút sau, Ung Dương khởi động xe.
Hai người bị bỏ lại đằng sau hít no khói.
Một lúc sau, xe của nhóm người Dương Lâm đuổi kịp, đúng lúc nhìn thấy hai người họ đứng ở ven đường.
Có người kéo cửa kính xe xuống, hả hê nói: “Bị anh Dương đuổi xuống xe sao? Đáng! Đúng là không tinh ý gì cả!”
“Tôi nghĩ anh Dương không muốn đưa chúng tôi đi cùng.”
“Không phải anh Dương không muốn đưa chúng ta đi, mà là chúng ta đi theo sẽ quấy rầy anh Dương với cô bé kia!”
“Vậy phải làm gì đây?”
“Đến cũng đến rồi, không có lý do gì để quay đầu lại. Chúng ta chia thành hai nhóm đi chơi đi.” Người nói chuyện ngoảnh đầu, lớn tiếng nói: “Dương Lâm, có được không?”
Tất nhiên Dương Lâm chỉ có thể trả lời: “Không thành vấn đề!”
“Vậy đi thôi, lên xe của tôi đi. Nhanh lên, nếu không một lát nữa tôi không đuổi kịp anh Dương.”
Hai người ngồi xe gần một tiếng đồng hồ trước khi đến đường Bình Ninh ở khu ngoại ô, Tống Ỷ Thi nhìn thấy một chiếc xe buýt nhỏ màu đen ở đằng xa.
Cửa kính xe được xử lý đặc biệt, bên ngoài phủ một lớp màng mỏng, đừng nói đến tình hình ở bên trong, ngay cả bóng người động đậy cũng không có.
Tống Ỷ Thi mở cửa xe bước xuống, hơi cau mày.
Cảnh sát giao thông không mang chiếc xe này đi sao?
Ung Dương cũng bước xuống xe, đứng bên cạnh là Tống Ỷ Thi: “Nơi cần đến chính là chiếc xe đó.”
Tống Ỷ Thi khẽ “hừ” một tiếng, muốn nắm lấy thứ gì đó trong tay, nhưng vươn tay ra lại không cầm được cái gì cả.
“Túi của tôi đâu?” Cô quay sang hỏi.
“Ở trong xe, cậu muốn mang theo sao?”
Tống Ỷ Thi gật đầu.
Ung Dương cũng không nhiều lời, xoay người lấy cặp sách ra, nắm chặt quai đeo trong tay.
Tống Ỷ Thi ngẩn người: “Đưa cho tôi.”
Ung Dương né tránh đôi tay của cô, lạnh lùng hỏi: “Có cầm nổi không?”
Tống Ỷ Thi: “Cầm được chứ.”
Ngày nào cô cũng mang về nhà, chẳng lẽ không cầm nổi sao?
Ung Dương mím chặt môi, không nói gì, dán mắt vào cổ tay mảnh khảnh của cô, trong lòng không vui.
Tay chân cô gầy guộc như vậy, liệu có xách được không?
Ung Dương càng nắm chặt quai đeo cặp sách hơn, hoàn toàn không có ý định đưa cho Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi mở to mắt nhìn Ung Dương.
Sau khi nhìn chằm chằm cậu khoảng mười giây, Tống Ỷ Thi cuối cùng cũng chắc chắn rằng Ung Dương không có ý định để cô cầm cặp sách. Tại sao vậy? Lẽ nào Ung Dương sợ chiếc cặp sẽ đè nặng lên người cô?
Tống Ỷ Thi không vui, bặm môi: “Vậy thôi, không cần mang theo nữa.”
Tống Ỷ Thi không thích người khác cầm cặp giúp cô.
Giống như giữa cô và đối phương có mối quan hệ thân thiết vậy.
Ung Dương vậy mà nghe lời, ném chiếc cặp sách trở lại xe.
Đúng lúc này, xe của nhóm Dương Lâm đi tới.
Khi Dương Lâm xuống xe, những người trên chiếc xe buýt kia cũng bước xuống, bọn họ đều ăn mặc rất bình thường, có già có trẻ. Dẫn đầu là một chàng trai mặc âu phục, nhưng bộ quần áo thực sự không phù hợp với khí chất của người đó nên nhìn qua không giống người trẻ tuổi.
chàng trai vuốt tóc ngược ra đằng sau bằng gel, chân tóc vẫn còn hơi bóng dầu.
Chàng trai bĩu môi, liếc nhìn Dương Lâm, hỏi: “Cậu có phải là người đặt chỗ trước không?”
Dương Lâm gật đầu.
Gã ra hiệu cho những người xung quanh: “Đưa khăn bịt mắt cho họ.”
Người phía sau lập tức tiến lên, lấy ra một cái bịt mắt màu đen, không, nó giống như một cái khăn đội đầu hơn là bịt mắt. Người có đầu nhỏ như Tống Ỷ Thi có thể đội lọt thỏm trong đó.
Đó là một người phụ nữ trung niên đã ngoài bốn mươi.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Ung Dương, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, lựa chọn đi đến trước mặt Tống Ỷ Thi, một người mà bà ta nghĩ là mềm yếu để xuống tay.
“Đeo vào đi.” Người phụ nữ nói.
Lúc này, chiếc ô tô phía sau cũng lao tới.
Chu Trấn Hưng và Tề Kiến Quân mở cửa xe bước xuống, ngu ngơ cười nói: “Đây là đang làm gì vậy?”
Chàng trai đầu bóng dầu của xe buýt nhìn Tống Ỷ Thi, ánh mắt anh ta thay đổi rõ rệt.
Anh ta chăm chú nhìn Tống Ỷ Thi, ngoài miệng nói: “Sao còn đưa cả bạn gái đến đây? Nếu một lúc nữa có khóc lóc chúng tôi cũng mặc kệ nhé…”
Gã vừa dứt lời đã thấy mắc nghẹn trong cổ họng, bởi vì gã phát hiện thanh niên trước mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, giống như đang nhìn một sinh vật đã chết. Cái nhìn này khiến gã bất giác sởn gai ốc, chợt nghĩ đến những gì người phía trên đã nói với gã trước khi đến đây đứng đợi đón.
Người đó nói rằng những người đến lần này không phải hạng bình thường.
Không bình thường ở chỗ nào?
Trước khi chàng trai nọ kịp tìm ra câu trả lời.
Ung Dương đã lên tiếng: “Mày là cái thá gì?”
Những lời này, Ung Dương vừa nói cho người phụ nữ kia nghe, cũng như cho chàng trai đầu bóng dầu này.
Chàng trai cảm thấy bị xúc phạm, nổi giận đùng đùng, đang định mở miệng.
Ung Dương cười lạnh, vững bước tiến lên phía trước, đứng chắn trước mặt Tống Ỷ Thi, giáp mặt với chàng trai nọ, khiến cho hắn ta cảm thấy như bị áp bức.
Cậu lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, mở nắp.
Ngọn lửa bốc lên, đốt cháy chiếc khăn bịt mắt trên tay người phụ nữ, khiến người phụ nữ hoảng sợ vội vàng đánh rơi đồ trên tay.
“Đi thôi, chúng ta đi xe của chính mình.” Ung Dương hất cằm, vẻ mặt trông bình tĩnh, nhưng bên trong tràn đầy sự khinh miệt.
“Cậu không muốn tuân thủ theo quy tắc sao?” Chàng trai đầu bóng dầu lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên gã gặp phải chuyện như vậy.
Ung Dương lườm gã: “Các người có cái gì hay ho sao?”
“Chúng tôi…” Chàng trai đầu bóng dầu mở miệng, cuối cùng lại ngậm vào, áp chế lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói: “Nếu như cậu không tuân thủ quy tắc, vậy thì…”
Tề Kiến Quân cười lạnh, đi tới phía trước, vỗ vai chàng trai trẻ: “Quy tắc? Có thể cậu không biết, không sao, hôm nay tôi sẽ dạy cho cậu. Chúng ta đi đến đâu thì quy định ở nơi đó đều phải theo ý của chúng ta. Trước kia cậu không biết, bây giờ thì rõ chưa?”
Gã không nghĩ còn có ai trơ trẽn bá đạo hơn họ.
Nhóm người đứng đối diện này chẳng lẽ là một đám thổ phỉ sao?
“Xem ra, các cậu không có ý định đến chỗ của chúng tôi để vui chơi, mà là bới lông tìm vết…” Chàng trai tức giận nói.
Thuộc hạ của Dương Lâm nghe vậy hơi bối rối, đang định tiến lên giải quyết ổn thỏa, nói tất cả chỉ là hiểu lầm. Nhưng phản ứng của Dương Lâm rất nhanh, cậu ta lập tức nghĩ đến tính khí của Ung Dương, tính khí của nhóm con nhà giàu đến từ thành phố Kinh. Trong từ điển của bọn họ chưa bao giờ có hai từ “cúi đầu”. Tất nhiên cũng không cần bất kì một ai đứng ra hòa giải.
Dương Lâm ra lệnh cho thuộc hạ lùi lại.
Thuộc hạ: ?
Thuộc hạ: “Cậu Dương, bọn họ…”
Lời nói của đám thuộc hạ bị cắt ngang bởi một tiếng hét thất thanh.
Chàng trai đầu bóng dầu bị Tề Kiến Quân bẻ tay đè xuống đất, Tề Kiến Quân duỗi chân ngồi ở trên lưng chàng trai.
“Hôm nay anh Dương có khách quý, nên lão tử sẽ kiềm chế. Nếu đổi lại là nơi khác, tao có thể đánh gãy con mẹ nó eo của mày, khiến cả nửa đời sau của mày phải ngồi xe lăn.” Trên mặt Tề Kiến Quân lộ ra vẻ tức giận, khác hẳn bộ dạng giống như đang khổ sở đứng trên đỉnh núi tuyết, lạnh lẽo đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem vì chờ Ung Dương đến.
Đây mới chính là bộ mặt thật của thế hệ thứ hai nhà tài phiệt.
Tống Ỷ Thi: …
Nếu không phải là đi theo Ung Dương tới, thì không biết ai mới là một lũ khốn nạn.
Cô mím môi, thở nhẹ, không nói gì.
Ung Dương có cách làm việc và xử lý của riêng cậu.
Cho dù bây giờ đã chứng minh được nhóm người này hung ác giống như trong tiểu thuyết gốc miêu tả, nhưng cô vẫn muốn ra mặt dù là tốt hay xấu.
Chu Trấn Hưng đứng ở một bên hình như đã chú ý đến phản ứng của cô, vội vàng tiến lên phía trước như muốn khuyên nhủ: “Này, đừng dùng bạo lực như vậy, Tiểu Tống hơi sợ hãi rồi kìa.”
Nhóm người do chàng trai đầu bóng dầu kia đưa đến khi nghe thấy lời này mới hoàn hồn, ôm chầm lấy nhau.
Tống Ỷ Thi nhỏ giọng nói: “Tôi không sợ.”
Ánh mắt Tề Kiến Quân sáng ngời, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp, nói: “Đừng sợ.” Sau đó đột nhiên đứng lên, một tay xách cổ chàng trai đầu bóng dầu. Dù sao chàng trai nọ cũng là người trưởng thành, tuy rằng không cao bằng bọn họ, nhìn cũng không cơ bắp, nhưng vẫn có hơi nặng. Lúc này ở trong tay Tề Kiến Quân lại giống như một chú gà con…
Tề Kiến Quân xách anh ta đến bãi cỏ bên cạnh.
Khu vực này là một địa điểm du lịch khá vắng vẻ, xung quanh rất ít xe cộ đi qua đi lại, từ bãi cỏ nhìn lên nhìn xuống cũng chẳng có mấy bóng người. Bãi cỏ vùng ngoại ô không có hàng rào, phía dưới là những con đường đèo uốn lượn hết vòng này đến vòng khác.
Tề Kiến Quân nói: “Nếu tao ném mày từ đây xuống, mày nghĩ sẽ gãy tay hay là gãy chân?”
“Thằng khốn nạn!” Chàng trai đầu bóng dầu buông lời mắng chửi, Tề Kiến Quân thật sự xách hắn ta hướng ra ngoài lề.
Đôi chân gã lơ lửng giữa không trung, gã vội vùng vẫy theo bản năng.
Tất cả những người đứng phía sau không dám di chuyển.
Chu Trấn Hưng thấy vậy hơi buồn cười nói: “Lũ các người là cái thá gì? Vậy mà lại dám đặt ra quy tắc cho chúng ta? Không có gan lên cướp người về sao?”
“Sao mãi dây dưa không xong thế, nhanh lên đi.” Ung Dương sốt ruột nói.
Tề Kiến Quân trả lời: “Được thôi, vậy để tôi ném gã đi. Hôm nay không phải mang theo rất nhiều người sao? Để tôi đếm, một, hai, ba,... có cả thảy tám người. Trong tám người này sẽ có một người tình nguyện đưa chúng ta đến đó đúng không? Ok, ném thôi.”
Cả chàng trai đầu bóng dầu và người phụ nữ trung niên đều suýt khóc vì sợ hãi.
Bọn họ thề, kể từ khi bắt đầu làm việc cho đến nay, có trò độc ác nào mà họ chưa chơi qua? Nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống chết tiệt như bây giờ.
Đếm từng người họ như đếm củ cải.
Chưa nói đến đạo đức tam quan, mấy người đó thậm chí còn không có sự đồng cảm cơ bản nhất.
Rốt cuộc ai mới là đồ khốn nạn đây!
“Đừng, đừng đừng! Trước khi mọi người đến, quản lý đã nói với chúng tôi rằng phải đối xử thật tốt với các cậu, tuân thủ theo mọi yêu cầu của các cậu… Không cần đeo, không cần đeo nữa! Lên xe, lên xe ngay thôi!” Chàng trai nọ nói một hơi dài.
Gã không biết đám người này đến từ đâu, nhưng từ cách ăn mặc và nói chuyện của bọn họ thì cho dù có phải rơi từ đây xuống đến văng não ra cũng biết bọn họ nhất định không phải người bình thường.
Nếu không thể trêu vào thì đừng có cố.
“Sớm nói như vậy không phải tốt hơn rồi sao?” Tề Kiến Quân nói xong, kéo gã trở về, nhưng vẫn không buông tay.
Cậu ấy đá chàng trai nọ xuống đất, túm tóc đập mặt xuống nền cỏ hai lần: “Lần sau phải nói sớm, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế này đâu, rõ chưa?”
Chàng trai trên mặt dính đầy bùn đất, sắc mặt tái nhợt, gần như thở không ra hơi, mũi miệng chảy đầy máu, không thể điều khiển giọng nói của mình nữa, trả lời yếu ớt: “Vâng, vâng…”
“Lên xe đi.” Ung Dương nói xong, quay đầu đi về phía xe của chính cậu.
Đi được nửa đường, cậu không quên quay lại vẫy tay với Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi liếm môi.
Tất nhiên cô sẽ không đồng tình với chàng trai trẻ đó.
Trong dây chuyền công nghiệp này, ngoại trừ người bị hại ra thì không ai vô tội.
Cô nghĩ rằng Tề Kiến Quân đã trút giận cho Tất Hiểu Tuệ, vì vậy cô ngẩng mặt lên thì thầm với cậu ấy: “Cậu rất lợi hại.”
Tề Kiến Quân sững sờ.
Điều này quá mới mẻ.
Bọn họ từ nhỏ đã rất ngỗ nghịch, không tuân theo quy tắc, gây họa hết chỗ này đến chỗ khác. Họ đã thấy rất nhiều người vì hèn nhát và sợ hãi mà xin lỗi, còn có bố mẹ ông bà cầm gậy đánh mắng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy nghe thấy có người nhìn bọn họ ra tay làm những việc này mà lớn tiếng khen ngợi.
Người nói những lời này lại còn là một cô gái xinh đẹp.
Chết tiệt!
Trong lòng giống như được chắp cánh bay lên đến tận thiên đường.
Tề Kiến Quân xoa hai tay, nhưng vẫn có hơi không thoải mái, vội vàng cười nói: “Không có gì, không có gì.”
Chu Trấn Hưng trợn tròn mắt nhìn cậu ấy từ phía sau: “Mẹ kiếp, Tề Kiến Quân, lại còn giả vờ cái gì thế?”
Tống Ỷ Thi tính khen xong thì thôi.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi: “Gã đó nặng lắm sao?”
Tề Kiến Quân liếc nhìn chàng trai đầu bóng dầu: “Cậu nói gã đó hả? Nặng chứ. Nhất là lúc giãy giụa giống y như con lợn chết.”
Tống Ỷ Thi gật đầu nói: “Cậu nên lui về phía sau nửa bước, để khi gã giãy giụa sẽ không kéo theo cả cậu cũng bị ngã.”
Nếu gã tự ngã chết thì khỏi phải nói, đó là chuyện vui lớn.
Tề Kiến Quân hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười thật tươi: “Cậu nói không sai.”
Tống Ỷ Thi đã nói xong, cô cũng không muốn dây dưa quá nhiều với bọn họ, bèn xoay người đi về phía Ung Dương.
Ung Dương chỉ biết đứng đó thu tay về, sắc mặt u ám.
“Lên xe thôi.” Tống Ỷ Thi nói, lần này cô đã có ý thức tự mở cửa ghế phụ ngồi vào, tránh việc phải cãi nhau với Ung Dương cả nửa ngày.
Ung Dương nheo mắt, nhìn về phía Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng.
Hai người kia sợ tới mức rụt cổ lại.
“Mẹ kiếp, cậu nói xem có phải…anh Dương chưa từng được Tống Ỷ Thi khen ngợi đúng không? Tớ cảm thấy ánh mắt của anh Dương như muốn ăn tươi nuốt sống tớ.”
“Cũng có thể là như vậy…”
“Hì hì, vậy là tớ được khen trước cả anh Dương rồi hả? Mẹ kiếp, mình giỏi thật đấy!”
“Cậu tỏ ra quá giỏi rồi, kiểu gì cũng bị anh Dương đánh cho to đầu mà xem!”
“...”
Tề Kiến Quân ôm lấy trái tim nhỏ bé đang run rẩy của mình, quay trở lại xe.
Nhưng một lúc sau, cậu ấy không nhịn được cười.
“Nếu anh Dương thật sự thích cô gái này thì tớ nghĩ cũng ổn thôi. Cô ấy là kiểu người hiếm có, xinh đẹp, học giỏi, tính tình tốt, không sợ hãi chúng ta, mẹ kiếp, lại còn quan tâm đến chúng ta nữa.”
Chu Trấn Hưng tặc lưỡi: “Đúng vậy, anh Dương tìm được cô gái này ở đâu vậy?”
Lúc này, Dương Lâm thò đầu ra, cuối cùng cũng có chỗ để nói chuyện, cậu ta hỏi chàng trai đầu bóng dầu: “Cậu không đi sao?”
Chàng trai tóc dầu run rẩy nói: “Mọi người đi theo bà ấy trước đi.” Gã chỉ vào người phụ nữ trung niên rồi nói tiếp: “Chúng ta còn phải ở lại chỗ này, hôm nay có hai nhóm khách quý.”
Dương Lâm không nói gì, mời người phụ nữ trung niên lên xe, sau đó đi trước mở đường.
Tống Ỷ Thi và nhóm của cô nhanh chóng biến mất khỏi đường cao tốc này.
Chính vào lúc này, nhóm người do chàng trai tóc dầu dẫn đầu nghênh đón lượt khách thứ hai.
Có một hàng xe ô tô màu đen nối đuôi nhau, một người đàn ông to lớn mặc đồ đen bước ra khỏi chiếc xe dẫn đầu.
Chàng trai tóc dầu che mặt hỏi: “Có phải là ông Thẩm, người đã đặt chỗ trước không ạ?”
Người đàn ông to lớn mặc đồ đen đứng lùi sang bên cạnh, giọng trầm khàn nói: “Không phải tôi.”
Người đàn ông to lớn mặc đồ đen có đôi mắt lạnh lùng, đối mặt với tình trạng thê thảm của chàng trai tóc dầu cũng không tỏ ra khác thường.
Chàng trai tóc dầu ngước lên, nhìn về phía sau.
Gã chỉ nhìn thấy một chàng trai cao ráo, mặc áo sơ mi quần dài bước ra khỏi xe. Vẻ ngoài vô cùng xuất sắc không phải ai cũng có được.
Chàng trai tóc dầu hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi nghẹn lại.()
Gã quay lại và nói: “Hãy phát khăn bịt mắt cho họ…”
Chàng trai trẻ kia cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: “Bịt mắt?”
Nghe thấy âm thanh, người đàn ông to lớn mặc đồ đen tiến lên một bước, cầm lấy chồng khăn bịt mắt ném xuống đất rồi giẫm lên.
Chàng trai tóc dầu thấy mí mắt hơi giật, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành.
“Không bịt mắt, cũng không ngồi xe của cậu, mau dẫn đường đi.” Người đàn ông to lớn mặc đồ đen nói.
Chàng trai trẻ kia nhìn với vẻ thờ ơ, trịch thượng, không nói một lời nào nhưng tỏa ra khí thế áp đảo người khác.
Chàng trai tóc dầu há hốc mồm, một ngụm máu tươi nghẹn trong cổ họng.
Con mẹ nó chứ! Còn có thể tốt hơn không?
Hôm nay tất cả đều muốn vi phạm quy định của khu nghỉ dưỡng sao?
(*): Ý nói dù là người có thế lực mạnh mẽ tới đâu cũng chưa chắc đã bằng người ở địa phương.
(**): Ý nói khi gặp một vấn đề thì đi tìm kiếm người trực tiếp phụ trách sẽ tốt hơn một nhà lãnh đạo cấp cao.
《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》