Tống Ỷ Thi khép lại đôi chân đang banh rộng của mình, tiếp tục tư thế ngồi ngoan ngoãn của mình. Dưới váy vẫn lộ ra đôi chân trắng nõn thắng tắp.
Sở Nghệ Niên nhìn sang chỗ khác, anh không nói chuyện nữa, cũng không thèm khoác lại cái áo khoác lên người.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong xe ngượng ngùng đến khó tả.
Khi bọn họ đến khách sạn, Tống Nghĩa Dũng và Vu Tú đã đến. Hai người đang ngồi ở khu vực chờ của sảnh khách sạn, dáng ngồi cứng ngắc như học sinh tiểu học đang chờ cô giáo gọi lên trả bài.
Sở Nghệ Niên sải bước về phía trước.
Người quản lý khách sạn thoáng thấy anh liền nhanh chóng đến gần.
“Tại sao không đưa bọn họ đi trước?”
Quản lý khách sạn ngạc nhiên: “Thì ra là khách quen của ngài.”
Tống Nghĩa Dũng đứng bên cạnh khịt mũi. Làm bộ vừa ra vẻ tự ti vừa ra vẻ kiêu ngạo không hề che giấu. Đây là cách đối đãi của mấy người có tiền sao...Làm người thân với mấy người có tiền có phải cũng được hưởng chút quyền lợi nhỉ?
Vài người phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám lập tức đi tới niềm nở: “Mời đi lối này.”
Tống Nghĩa Dũng lập tức đi theo, còn làm dáng vẻ ta đây trịnh trọng lắm vậy.
Nhưng Vu Tú thì ngược lại, bà để ý đến đứa con gái của mình hơn, cho nên khi đi được một đoạn, bà quay sang hỏi Tống Ỷ Thi: “Vừa nãy ở trên xe, con có lễ phép với anh họ không đấy?”
“Vâng, con rất lễ phép đó mẹ.” Tống Ỷ Thi ngoan ngoãn gật đầu.
Sở Nghệ Niên đi ở phía trước, tuy Vu Tú đã cố gắng nói thật nhỏ, nhưng mọi lời nói của bà vẫn dễ dàng lọt vào tai anh.
Nói chuyện lễ phép sao?
Là rất hiểu chuyện mới đúng.
Thậm chí còn biểu diễn màn banh chân ngay trước mặt anh.
“Sau này nhớ phải chào hỏi người khác, không được để mẹ thường xuyên nhắc nhở nữa.”
“Hờ hờ.”
“Lát nữa cũng phải ngoan ngoãn đó...”
“Vâng.”
Sở Nghệ Niên đi phía trước lắng nghe Vu Tú nói chuyện mà cứ như đang răn dạy trẻ nhỏ vậy. Nhưng bản thân Tống Ỷ Thi cũng không khác gì một đứa trẻ, cô đáp lại mẹ mình bằng giọng điệu nhõng nhẽo.
Anh không nhịn được liếc nhìn lại cô.
Lúc này, anh chỉ nhìn thấy mái tóc rũ xuống của Tống Ỷ Thi, trông thật mềm mại.
Cô bé này kỳ lạ thật đấy!
Lúc thì trông thật ngọt ngào, lúc thì lại hung dữ không thể chịu được, lát nữa lại trở mặt nũng nịu đáng ghét.
“Cậu Sở.” Quản lý đang đứng chờ trước cửa phòng bao riêng đột nhiên tiến đến chào hỏi lập tức thu hút sự chú ý của Sở Nghệ Niên.
Ngay cả Tống Ỷ Thi đang đi phía sau cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng chỉ nhìn thấy người quản lý đứng bên cạnh Tống Nghĩa Dũng, lúc nãy người đàn ông này bước đi rất nhanh, nhưng bây giờ lại dừng lại trước cửa ra vào, dường như không dám bước đi tiếp vậy.
Sở Nghệ Niên dẫn đầu bước vào, sau đó là Tống Ỷ Thi, Vu Tú và cuối cùng là Tống Nghĩa Dũng.
Bên cạnh chiếc bàn tròn lớn kiểu Trung Quốc, Vu Mẫn mặc một chiếc váy thời trang cao cấp mùa hè của LV, bà ta tươi cười đứng dậy: “Mọi người đến rồi.”
Tống Ỷ Thi vội vàng kêu một tiếng: “Chào dì ạ.”
Lúc này Vu Mẫn mới đặt tay lên người đàn ông trung niên bên cạnh, cười nói: “Thi Thi à, đây là dượng của con đó.”
Người đàn ông lẽ ra phải lớn tuổi hơn Tống Nghĩa Dũng nhiều, nhưng ông lại trông khá trẻ trung. Ông mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, trước ngực cài một chiếc ghim bằng ngọc quý, trông ông khá tuấn tú và tao nhã, rất có khí chất của một quý tộc cổ điển ở thế kỷ trước.
Ít nhất một nửa vẻ đẹp trai của Sở Nghệ Niên được thừa hưởng từ ông.
Tên ông là Sở Văn Tường.
Không có quá nhiều mô tả hay đề cập về người đàn ông này trong tiểu thuyết. Hình như chỉ được nói đến đúng ba lần, một lần là phần giới thiệu chung mô tả ông là một người vô cùng uy lực; một lần là khi ông can thiệp vào việc con trai chơi bời với phụ nữ, thế là ông đã nhờ thư ký gửi một tờ chi phiếu cho nữ chính, yêu cầu nữ chính tránh xa Sở Nghệ Niên; lần cuối cùng là sau khi nữ chính trở nên hư hỏng, ông đã an ủi vợ chồng Tống Nghĩa Dũng.
“Bữa tiệc gia đình” này không hề tồn tại trong nguyên tác.
Tống Ỷ Thi thu lại ánh mắt soi mói, ngoan ngoãn gọi: “Chào dượng.”
Sở Văn Tường nở một nụ cười lạnh lùng và xa cách, ông gật đầu với Tống Ỷ Thi, trên mặt không hề tỏ ra khinh thường. Sau đó, ông gọi trợ lý ở bên cạnh đến đưa cho Tống Ỷ Thi một chiếc hộp.
Vu Mẫn đứng bên cạnh nói: “Đây là quà gặp mặt.”
Hai mắt Tống Nghĩa Dũng ngay lập tức nóng lên, ông ta xoa xoa hai tay của mình, hai chân phía dưới cứ liên tục vặn vẹo, giống như cái quần ông ta mặc không vừa vậy.
Sở Văn Tường cũng không khiến ông ta thất vọng, ngay sau đó lại yêu cầu trợ lý đưa quà gặp mặt cho ông ta và Vu Tú.
Mọi người cũng lần lượt ngồi vào chỗ của mình. Vu Mẫn và Sở Văn Tường ngồi ở phía trên, bên cạnh Vu Mẫn là Vu Tú, Tống Nghĩa Dũng và Tống Ỷ Thi. Sở Nghệ Niên ngồi ngay bên cạnh Tống Ỷ Thi.
Những người phục vụ lần lượt đến để phục vụ các món ăn, tất cả đều cực kỳ đắt tiền.
Đôi mắt của Tống Nghĩa Dũng bỗng chốc sáng lên.
Nhưng khi thật sự động đũa, ông ta mới sững người. Thức ăn bên cạnh có các loại chanh, nước sốt cùng các nguyên liệu khác, ngoài ra còn có đồ dùng tinh xảo gồm cốc, đĩa, dao, nĩa, đũa thìa, tất cả đều nhiều hơn nhiều so với khi ăn uống bình thường...
Cái đống này thì sử dụng thế nào đây?
Tống Nghĩa Dũng sợ mất mặt nên chỉ nhìn chằm chằm vào người khác.
Sở Nghệ Niên chú ý đến mọi biểu hiện của Tống Nghĩa Dũng, đột nhiên anh nghĩ đến chiếc váy chấm bi thô tục mang phong cách cổ lỗ sỉ từ thời nào mà Tống Ỷ Thi mặc hôm nay. Có lẽ cô không biết cách ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh, cũng không biết sử dụng những thứ này...
Sở Nghệ Niên không phải là một người thích tọc mạch chứ đừng nói là một người ôn hòa dịu dàng.
Nhưng ai biết bị ma xui quỷ khiến gì đó mà anh lại đột nhiên nhớ tới hình ảnh cô dịu dàng nói đồng ý với Vu Tú ở ngoài cửa phòng bao.
Trong lúc đang ăn uống, Vu Mẫn thường xuyên nói chuyện phiếm với Vu Tú, đôi khi chỉ toàn nghe thấy tiếng hai người họ râm ran trong phòng ăn.
Vẻ mặt Sở Văn Tường thờ ơ, không chỉ không nói chuyện riêng, ngay cả đũa cũng không động nhiều, dường như ông không thích bữa ăn này cho lắm. Tống Nghĩa Dũng ngồi bên cạnh cũng không nói lời nào, đương nhiên không phải là do ông ta tự phụ, mà là do ông ta rất sợ mất mặt, sợ xấu hổ cho nên ông ta chỉ đành ngậm miệng lại.
Ai cũng không thể ăn một bữa hoàn chỉnh.
Chỉ có duy nhất Sở Nghệ Niên.
Sở Nghệ Niên cụp mắt xuống, anh sử dụng ngón tay mảnh khảnh nhưng khéo léo của mình cầm chiếc kéo khảm vàng nhàn nhã cắt những miếng thịt cua.
Sở Nghệ Niên đột nhiên hỏi một câu: “Ăn không?”
Tống Ỷ Thi đang xì xụp húp món canh sâm Mỹ, sau đó cô thấy trong đĩa mình có mấy miếng thịt cua đã được rưới sẵn nước cốt chanh.
Không đợi cô trả lời lại, Sở Nghệ Niên đã rút tay mình về.
Anh lại cụp mắt xuống, nhàn hạ mở nắp ra, cho thêm nước sốt hải sâm, trộn cơm với nước bào ngư....Sau khi làm hàng loạt động tác khác nhau, anh lại quay sang hỏi: “Muốn ăn không?”
Vừa nói, anh lại đẩy tất cả món ăn về phía Tống Ỷ Thi.
Hành động của Sở Nghệ Niên cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Vu Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía hai người, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc. Sau đó trên mặt bà ta hiện lên vẻ ôn nhu, cười nói: “Nghệ Niên thích em gái sao?”
Tay của Tống Ỷ Thi run lên, suýt nữa thì nhổ miếng thịt vừa ăn ra khỏi miệng mình.
Trời ạ, đừng nói câu dễ gây hiểu lầm thế chứ!
Cái gì mà thích với không thích chứ, dì muốn con chết sao!
Sở Nghệ Niên ngước nhìn về phía Vu Mẫn nhưng lại không nói bất kỳ điều gì.
Vu Mẫn cười cười, sau đó lại vội vàng nói: “Nghệ Niên thích em gái là chuyện rất tốt. Trong nhà có cả con gái là khác hẳn, chăm con gái lúc nào cũng cực hơn.”
Sở Nghệ Niên vẫn không nói gì.
Mặt khác, Sở Văn Tường vẫn luôn tỏ ra điềm tĩnh lại mở miệng nói: “Chắc không mấy ai có được bản lĩnh như cô Tống đây đâu nhỉ!”
Vu Mẫn dừng một chút, sau đó cười nói: “Anh nói đúng.”
Lời nói của bọn họ dường như có ẩn ý gì đó, một câu nhưng suy diễn ra rất nhiều thứ.
Tống Ỷ Thi chỉ biết vùi đầu tiếp tục bữa ăn của mình, cô giả vờ như mình không nghe thấy gì, chỉ cố gắng ăn cho xong.
Nhìn đi nhìn đi, chỉ là ngồi ăn chung với nhau một bữa cơm thôi mà đã cảm thấy một áp lực vô hình rồi, áp lực đến mức khiến cô cảm thấy ăn không ngon miệng chút nào. Sau này gặp mặt nhau nhiều hơn kiểu gì cũng bị mất ăn mất ngủ, gặp ác mộng, sớm muộn gì cũng rụng tóc, hói đầu...
Sở Nghệ Niên không đáp lại lời của Vu Mẫn, nhưng anh vẫn dán mắt vào hành động của Tống Ỷ Thi.
Anh vẫn đang miên man suy nghĩ, trong lòng đang tự hỏi liệu cô có đẩy lại cái bát giống như đã ném lại áo khoác của mình không. Nhưng kết quả lại là cô vùi đầu xuống và bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên cậu Sở làm công việc phục vụ người khác như vậy, nhìn cô ăn uống nghiêm túc như vậy, tự dưng anh lại cảm thấy thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Trước khi bữa ăn kết thúc, Sở Văn Tường đã rời đi trước, Sở Nghệ Niên theo sát phía sau.
Ai cũng biết hai người bọn họ đều là những con người bận rộn, cho nên những người còn lại không cảm thấy khó chịu gì. Không chỉ như vậy, Tống Ỷ Thi còn cảm thấy thức ăn trong bát tự dưng trở nên thơm ngon hơn khi hai người đó rời đi.
Sau khi dùng bữa suốt hai tiếng đồng hồ, Vu Mẫn miễn cưỡng nói lời tạm biệt với họ, tiếp đó yêu cầu tài xế lái xe đưa họ trở về.
Sau khi về đến nhà, Tống Nghĩa Dũng không kịp chờ đợi mở quà gặp mặt ngay trong phòng khách, Vú Tú cũng phụ ông ta mở.
Tống Ỷ Thi không hào hứng chuyện mở quà lắm, cô xoay người đi rửa mặt, đánh răng rồi lên giường nằm.
Thỉnh thoảng, giọng nói cảm thán của Tống Nghĩa Dũng từ phòng khách vọng ra:
“Chậc chậc, đúng là nhà giàu mà, xem này, họ dùng giấy gói quà khác nhau nữa này...”
“Hộp quà mà cũng làm đẹp nữa.”
“Chị em thật giàu thật đó nha! Đây là một cái chặn giấy bằng ngọc đúng không? Úi chà, to thế này cơ à...”
“Để anh xem bà ấy tặng gì cho em?”
“Chuỗi ngọc trai, vòng tay vàng... ồ, quá hợp luôn...”
Nghe đến đây, Tống Ỷ Thi liền lăn người qua một cái.
Thiệt tình, Sở Nghệ Niên đâu cần phải làm vậy chứ!
Mấy cái thứ vàng bạc đá quý gì gì đó có thể dùng được sao?
Tống Ỷ Thi mở quà của mình ra.
Bên trong hộp nhung là một cây bút nạm đá quý.
Tống Ỷ Thi cất bút vào hộp bút, vô cùng đắc chí đi ngủ.
Thực ra... Nếu bố Sở đưa cho cô một tấm chi phiếu để cô rời khỏi Sở Nghệ Niên, cô có thể không nhận cái đó sao?
Nhưng thật đáng tiếc, cái người đi chệch hoàn toàn khỏi mạch truyện gốc như cô chắc chắn sẽ không nhận tờ chí phiếu đó rồi.
Tống Ỷ Thi chặc lưỡi vài cái, sau đó nhắm mắt đi ngủ.
Trong phòng khách, hai mắt Tống Nghĩa Dũng tỏa sáng rực rỡ, ông ta nói với Vu Tú: “Anh thấy đứa con riêng của em gái em đối xử rất tốt với Thi Thi nhà chúng ta. Mấy đứa con trai nhà giàu rất thích tặng quà cho người khác, hơn nữa lại là con trai một, chưa từng trải qua cảm giác có em gái là như thế nào. Nói không chừng cái thằng đó rất thích chăm sóc cho Thi Thi. Sau này chúng ta nên để Thi Thi chơi với con riêng của chị gái em nhiều hơn...”
Vu Tú cảm giác lời nói này hình như có gì đó không đúng lắm.
Bà thẳng thắn nói với ông ta: “Người ta bận rộn suốt ngày, làm gì có thời gian chơi với Thi Thi chứ? Hơn nữa, tuổi tác giữa hai chúng nó cách xa nhau, làm sao có thể chơi với Thi Thi nhà chúng ta được?”
Tống Nghĩa Dũng vẫn còn tiếc rèn sắt không thể thành thép, thế là ông ta ném xuống một câu: “Nhìn em đi, bây giờ vẫn không hiểu gì về con đường làm giàu...” Sau đó ông ta cầm cái hộp rời đi.
Tống Ỷ Thi không hề hay biết về nội dung cuộc trò chuyện mấy cái vàng bạc gì đó trong phòng khách, cô ngủ một giấc thật thoải mái đến tận ngày hôm sau, sau đó lại bắt xe buýt đến trường cùng với chiếc ba lô sau lưng.
Vừa bước vào lớp, cô đã nghe thấy một giọng nói the thé vang lên: “Cậu đã làm báo cáo tuần chưa?”
“Vẫn chưa, hôm qua mình đi xem buổi hòa nhạc với Lưu Khiên và những người khác.”
“Ô, ô, ô không phải là buổi biểu diễn của Phương Thiên Vương đấy chứ? Mình chẳng cướp được tấm vé nào, mẹ kiếp, ghen tị với cậu thật đó.”
“Ha ha, cậu muốn vé cũng khó lắm nha. Kêu thư ký của bố cậu mua cho cậu một tấm vé đi.”
“Nếu để bố mình không đánh gãy được chân mình mới lạ đấy...”
“Đừng nói bậy bạ nữa, cậu đi hỏi coi ai làm bài tập tuần rồi thì mượn về chép đi.”
“Còn phải hỏi nữa sao? Đám người Đường Nguyệt Trình chắc chắn đã làm rồi. Ừm, không cần hỏi nữa đâu, hỏi bao nhiêu lần cũng không cho chép đâu, người ta là học sinh ngoan, nhìn còn không thèm nhìn chúng ta, ở đâu ra cho chúng ta mượn chép?”
Mấy giọng nói liên tiếp vang lên, bọn họ không kìm nén được âm lượng của mình, giọng nói lớn đến mức Tống Ỷ Thi có thể nghe thấy rất rõ.
Khi Tống Ỷ Thi đặt cặp sách xuống, đầu dây bên kia lại lên tiếng.
“Sao lại ngốc thế? Ở đây không phải có bạn học mới sao? Đi hỏi cậu ấy đi.”
“Đi đi đi.”
Nhưng lời còn chưa dứt thì đã có người tới chỗ Tống Ỷ Thi, cậu ta gõ vài cái vào bàn của cô.
“Bạn học ơi!”
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một nam sinh thân hình to lớn, mắc áo sơ mi đứng trước mặt mình. Cậu ta cười toe toét với cô, trông cái mặt có hơi ngốc nghếch.
Lúc Tống Ỷ Thi đang nhìn cậu ta thì cậu ta cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cậu ta đột nhiên mở to hai mắt, dường như đang cố gắng thu hết tất cả khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ỷ Thi vào trong tầm mắt của mình, cậu ta lắp bắp nói: “Bạn...học… học này, có thể cho tôi mượn bài tập tiếng Anh hôm qua của cậu...chép...chép bài được không? À không, tôi chỉ muốn tham khảo thôi...”
Tống Ỷ Thi lấy quyển vở ra đưa cho cậu ta: “Đây, cho cậu mượn đấy.”
Cậu ta nắm chặt lấy bài tập tiếng Anh mỏng te trong tay, phút chốc cảm thấy không chân thực lắm.
Xét cho cùng, ba lớp có điểm cao đều là những người có điểm thi xuất sắc, được nhà trường trợ cấp học bổng vào học, nói huỵch toẹt ra là điểm cao nhưng gia cảnh không được tốt lắm.
Còn những người bị điểm kém đều xuất thân từ những gia đình con ông cháu cha.
Hai bên không ai vừa mắt ai hết, nhưng cũng vì mượn bài tập chép bài mà đôi bên không biết đã chạm trán bao nhiêu lần rồi.
Hôm nay cái người này...không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa!
Bạn học sinh mới đến à, cậu thật sự là một cô tiên nhỏ tốt bụng!
“Cảm ơn, cái này cho cậu đấy.” Cậu ta ném một cái hộp lên bàn của Tống Ỷ Thi, sau đó cầm lấy cuốn bài tập trong tay, vui mừng hớn hở chạy về chỗ ngồi.
Một đám người nhanh chóng vây quanh cậu ta: “Ê, ê, cho tôi chép chung với...”
“Cho tôi chép với, Khang Khang...”
Tống Ỷ Thi cầm lấy chiếc hộp ngắm nghía.
Lại là một hộp sô cô la khác, trên đó có in dòng chữ tiếng Pháp, cô nhìn không hiểu lắm nên đã nhét nó vào trong hộc bàn.
Bài tập tuần của cô cứ thế qua tay gần một nửa số học sinh trong lớp, sau đó chuyển đến tay đại diện tiếng Anh, cuối cùng mới lọt vào tay giáo viên tiếng Anh.
Vào buổi chiều tiết học thứ hai và thứ ba là tiết học tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh siết chặt micro nói: “Chúng ta hãy nói về bài tập tuần được phát trong lớp hôm qua. Lớp trưởng mang xuống và phát cho lớp, sau đó thì đọc điểm cho các bạn.”
Lớp trưởng lớp tiếng Anh đứng trên bục đọc tên và phát lại bài tập tuần cho họ.
Nhưng khi đọc hết danh sách lại không thấy đọc tên của Tống Ỷ Thi.
Cậu học sinh thể thao ngồi ở hàng sau ngay cạnh Ung Dương sửng sốt, cậu ta nhỏ giọng lầm bầm: “Không đúng, tôi nhớ là đã đưa cho bạn học mới nộp lên rồi mà...”
Liên Phi đi ngang qua bàn học của Liên Hồng, híp mắt hỏi: “Em đang nhìn cái gì?”
Liên Hồng giật mình, suýt nữa đã làm đổ nước trên bàn.
Cô ta lén lút che đi những thứ trong tay.
Liên Phi nhướng mày, vươn tay kéo cô ta qua.
Đó là bài tập tiếng Anh.
Ở cột tên có ba chữ đúng và đẹp: Tống Ỷ Thi.
“Chị còn tưởng lúc nãy em ở trong văn phòng giúp chấm điểm gì đó?” Sắc mặt Liên Phi lạnh lẽo: “Em xấu hổ sao? Làm ra cái chuyện thấp hèn như vậy.”
Liên Hồng bị mắng đến mức không dám lên tiếng.
Liên Phi giật lấy tờ tuần báo và nhìn điểm số trên đó.
135 điểm.
Điểm số rất cao.
Liên Phi bình tĩnh gấp bài tập tuần lại.
“Chết tiệt thật, không phải là tôi quên nộp ấy chứ?” “Tôi đã làm mất tuần báo của bạn mới vô mất rồi.” “Tôi phải làm sao đền bù cho cậu ấy đây?”
Ung Dương đang nằm ườn ra bàn, nhưng bên tai cứ vang vang mấy lời về học sinh mới.
Cậu chống hai tay thẳng người lên, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Điền Vấn An, con mẹ nó, cậu bị ngu rồi sao? Nói lảm nhảm cái gì vậy hả?”
“Tôi đã làm mất bài tập tuần tiếng Anh của bạn học sinh mới vào rồi, bây giờ chuyện tôi muốn nói chính là chuyện này đấy. Người ta học giỏi như thế mà bây giờ lại không được điểm nào, không phải sẽ rất khó chịu sao? Người ta không giống như chúng ta, người ta học hành chăm chỉ...” Điền Vấn An huyên thuyên mãi không ngừng, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh cậu ta mượn chép bài tập tuần của bạn học mới vào.
Cô thật xinh đẹp, lại còn rất dịu dàng nữa...
“Chết tiệt, không phải lát nữa cậu ấy sẽ khóc lóc đấy chứ?”
Khóc sao?
Hình như hôm qua, học sinh mới vào kia còn nhìn cậu chằm chằm rất lâu, lâu đến nỗi cậu đã khắc ghi hình ảnh của người con gái ấy. Bây giờ Điền Vấn An vừa nhắc đến, cậu lập tức tưởng tưởng ngay đến hình ảnh giàn giụa nước mắt của cô....
Ung Dương không khống chế được bản thân, vô thức ngước mắt lên nhìn cô.
Vừa nhìn vào học sinh mới kia, anh thấy quái lạ, cái cô gái này khóc lóc chỗ nào chứ? Cô còn đang nghiêng đầu đọc một tuần báo với người bạn cùng bàn của mình.
Góc nghiêng mặt của cô lọt thẳng vào tầm mắt của Ung Dương
Mắt là mắt, mũi là mũi, miệng là miệng.
Chết tiệt, sao tự dưng lại đi đọc cái câu thơ đó chứ?
Đôi môi hồng hào,... mắt sáng hiền lành, giỡn mặt cái gì vậy?
Nếu cô khóc thật, chưa biết chừng còn đẹp hơn cả mấy bức tranh cậu vừa phác họa trong đầu nữa, phải không nào?