Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 6: Áo đấu của ung dương




Đã một tuần trôi qua mà vẫn không thấy bài thi tiếng anh, việc này cũng không có ảnh hưởng gì đến Tống Ỷ Thi. Nếu nói về sự thay đổi, có lẽ đó là việc cô đã kết bạn với bạn cùng bàn để xem bài thi cùng nhau, bởi vậy cuối cùng bạn cùng bạn cũng đã vui vẻ cùng nói chuyện với cô.

Mặc dù cô không quan tâm đến việc mất bài thi nhưng không có nghĩa là những người khác cũng như vậy.

Bất kể là trường học quý tộc hay trường học bình thường, hầu hết các giáo viên đều sẽ thích nhưng học sinh ngoan ngoãn, tích cực và có thành tích tốt ở trong lớp. May mắn là Tống Ỷ Thi có đầy đủ các yếu tố đó. Khi trở lại văn phòng, giáo viên tiếng anh đã hỏi các đồng nghiệp của mình xem họ có thấy bài thi của Tống Ỷ Thi hay không.

“Có lẽ nó đã bị kẹp lẫn vào đống bài tập của lớp khác rồi, lần sau khi nhìn tôi thấy sẽ đem trả lại.”

“Được.”

Bên này đang nhắc đến việc bài thi, bên kia cũng nói mãi về chuyện này.

“Lão Điền, cậu thật sự quên nộp lại à?”

“Cũng may giáo viên không truy cứu, nếu không bạn học mới phải gánh chịu tội thay rồi.”

“Lần này cậu quá đáng thật, cậu giấu giếm cho bản thân mình sao? Nếu cậu muốn làm như vậy, chúng ta sẽ không thể chép bài.”

“Nếu như tôi không chép bài thì giáo viên sẽ mách mẹ tôi, tiền tiêu vặt cũng bị cắt bớt… Lão Điền, nếu như vậy thì đó hoàn toàn là lỗi của cậu.”

Điền Vấn An rùng mình một cái: “Tôi sẽ đi xin lỗi.”

“Mau đi đi.” Có người đẩy cậu ta từ phía sau.

Trong tiết học thể dục, Tống Ỷ Thi ngồi một mình ở góc trong sân, cô ôm một một cuốn sách tiếng anh và bắt đầu nhẩm từ mới: “Abandon, abandon…”

Làm một học bá quả thực không dễ dàng chút nào.

Ngay cả khi đã có ký ức của nguyên chủ rồi nhưng cô vẫn phải ôn tập và củng cố lại những kiến thức này.

Tống Ỷ Thi vừa đọc xong những từ bắt đầu bằng chữ “a” ở trang đầu tiên thì bỗng dưng cô cảm thấy có một cái bóng phủ lên trước mặt cô.

Vì vậy, cô ngẩng đầu lên.

Tống Ỷ Thi nhìn thấy trước mặt mình là một chàng trai cao lớn, trông rất quen mắt. Nhưng cô không nhớ rõ đối phương là ai. Trong mắt cô, các học sinh thể dục của lớp ba hầu như đều giống nhau nhưng Ung Dương lại có phong cách quá khác biệt và mạnh mẽ khiến cậu trở nên nổi bật so với những người khác.

Còn người trước mặt cô thì có lông mày rậm, đôi mắt to và ngũ quan cũng khá hài hòa. Tống Ỷ Thi nhìn chằm chằm vào chàng trai ấy và hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”

Điền Vấn An sửng sốt.

Tống Ỷ Thi không để ý đến chuyện bài thi bị mất sao? Cậu ấy không hề có một chút tức giận nào luôn hả?

Điền Vấn An nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt, cậu ta bất giác lại đỏ mặt. Tính cách của cậu ấy tốt quá đi!

Lúc này, một đám nữ sinh đột nhiên hét lớn.

“A a a! Ung Dương!”

“Cố lên! Cố lên! Đánh bại lớp hai nha!”

“Ung Dương đẹp trai quá!”

Khi Tống Ỷ Thi nghe thấy tiếng cổ vũ chói tai đó, cô quay lại nhìn về phía có âm thanh phát ra trong vô thức. Ung Dương đang chạy lấy đà, nhảy lên cao và ném bóng.

Vào rổ!!!

Đồng phục thi đấu tung bay trong gió theo chuyển động của Ung Dương, điều này khiến dáng người cao gầy của cậu càng thêm giống với một cây dương.

Điền Vấn An vội vã nói: “Cậu muốn áo đấu có chữ ký của anh Dương sao? Để tôi nhờ anh Dương tặng cho cậu.”

Tống Ỷ Thi: ?

Tống Ỷ Thi: “Tôi cần một chiếc áo có chữ ký làm gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay của cô tràn đầy nghi hoặc.

“Các bạn nữ, không, không phải chỉ riêng con gái mà thậm chí tất cả mọi người ai cũng muốn có được nó mà! Các bạn nữ của lớp năm đều muốn nó. Lần trước, chúng tôi đấu với trường bên cạnh, chiếc áo mà anh Dương cởi ra đã được đội bóng kia bán đấu giá. Có rất nhiều cô gái tranh giành nhau để mua chiếc áo đó đấy.” Điền Vấn An cảm thấy khá bất ngờ.

Cậu ấy thật sự không muốn nó sao?

Tống Ỷ Thi thậm chí còn sốc hơn.

Cậu ta bị điên à!

Ai lại muốn áo đấu của Ung Dương làm gì?

Cho dù Ung Dương có đẹp đến đâu đi chăng nữa, cô cũng không cần đồ của cậu!

“Cảm ơn, tôi không cần.”

Điền Vấn An nhàn nhạt đáp: “Ồ, ồ.”

Cậu ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cậu thực sự không giống với những người khác…”

Quả thật, Tống Ỷ Thi vừa xinh đẹp, tính tình lại rất tốt, học tập cũng khá giỏi. Thậm chí cô còn cho chép bài tập về nhà. Đương nhiên những điều đó không phải là trọng điểm. Vấn đề chính là Tống Ỷ Thi còn không thích Ung Dương. Cô đúng là một cô gái cá tính…

Tống Ỷ Thi trầm mặc một lúc, sau đó cô vội vàng phủ nhận tận ba lần: “Tôi không phải, tôi không phải, tôi không phải. Tất cả mọi người đều giống nhau, ai cũng có một đôi mắt, một cái mũi và một cái miệng cả.”

Sao cô lại không giống người bình thường?

Đó không phải là tiêu chuẩn của nữ chủ trong tiểu thuyết sao?

Ở trong cuốn tiểu thuyết này, trước nay nữ chủ đều không có kết cục tốt, cho nên cô bày tỏ sự chối bỏ nhận xét rằng cô rất khác biệt.

Điền Vấn An cười khúc khích, nhìn có chút ngớ ngẩn.

Cậu ta vội vàng thu lại nụ cười rồi nghiêm túc nói: “Thật sự xin lỗi cậu, tôi đã lỡ làm mất bài thi của cậu, xin lỗi cậu nhiều.”

Lúc này, Tống Ỷ Thi mới nhớ ra đối phương là ai.

“À, việc này không liên quan đến cậu đâu. Nếu như cậu làm mất bài thi mà không nộp thì có lẽ giáo viên đã sớm tìm tôi để nói chuyện rồi.”

Tống Ỷ Thi càng thể hiện sự lý trí và rộng lượng, Điền Vấn An càng cảm thấy có lỗi.

“Chắc chắn tôi sẽ tìm lại bài thi về cho cậu, cậu chờ đi, tôi đảm bảo sẽ tìm được nó…” Điền Vấn An nói xong liền chạy đi. Chạy được nửa đường, đột nhiên cậu ta nhớ ra một chuyện nên đã quay lại và ném một hộp đồ vào trong lòng của Tống Ỷ Thi, sau đó lại chạy đi mất.

Tống Ỷ Thi cúi đầu xuống nhìn.

Lại là một hộp sôcôla.

Tống Ỷ Thi: ?

Thói quen gì đây? Mọi người trong lớp này có sở thích tặng sôcôla cho người khác sao?

Cậu ta đã mượn bài thi của Tống Ỷ Thi, bây giờ bài thi đã bị mất, mắc dù nó đã qua tay của người khác nhưng Điền Vấn An cảm thấy cậu ta vẫn phải chịu một phần trách nhiệm về việc này.

Điền Vấn An cẩn thận nghĩ lại xem mình đã làm mất thứ này ở đâu, sau đó cậu ta cúp tiết thể dục rồi trốn học đi đến văn phòng của lớp ba.

Trong văn phòng, các giáo viên đang trong chuyện về bạn học sinh mới chuyển tới.

“Sang năm nếu có thêm hai người đạt điểm cao nữa thì chúng ta mới xứng đáng với số tiền lớn mà các lãnh đạo đã bỏ ra để mời chúng ta đến đây dạy…”

“Thảo nào khi bài thi bị mất, lão Lưu vẫn muốn tìm lại nó. Hóa ra là vì ông ấy muốn giữ lại lớp của mình vào năm sau khi trường ta phân chia lại các lớp học.”

“Chuyện này dễ dàng mà, ngày hôm qua không phải lão Lưu nhờ mấy học sinh lớp hai giúp chấm bài thi sao? Nếu hỏi học sinh lớp hai thì có lẽ các em ấy sẽ biết bởi vì chắc chắn các em ấy đã nhìn thấy bài thi kia rồi.”

Điền Vấn An nhớ kĩ chuyện này rồi cậu ta quay người đi tìm lớp hai.

Những học sinh thể dục của lớp ba rất hòa thuận với nhau và họ cũng không có sự phân biệt với các lớp còn lại. Không những vậy, vì có Ung Dương là lão đại của bọn họ nên mối quan hệ giữa họ với các cô gái ở các lớp khác cũng khá tốt.

Điền Vấn An trực tiếp gọi một học sinh nữ thuộc lớp hai mà cậu ta quen biết để hỏi chuyện.

“Ngày hôm qua cậu cũng đi chấm bài thi à? Lớp tôi có Liên Phi, Liên Hồng, Quan Hiểu Hiểu cũng đến giúp giáo viên ấy… Để tôi gọi Liên Phi ra giúp cậu.”

“Đừng gọi Liên Phi, nếu không Liên Phi sẽ tưởng rằng tôi được anh Dương phái tới, như vậy anh Dương sẽ giết tôi mất.” Điền Vấn An suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu gọi Liên Hồng ra đây cho tôi đi.”

Cô gái kia quay đầu gọi Liên Hồng.

Khi Liên Hồng bị gọi thì cô ta có chút sợ hãi.

Ngay cả sau khi chuyển trường, nhân duyên của Liên Hồng vẫn không tốt lắm. Liên Phi rất nổi tiếng trong trường học và cô ta đi theo và chơi với Liên Phi nên mới có thể giống với dáng vẻ của tiểu thư nhà họ Liên. Nhưng giờ đột nhiên có người đến tìm với cô ta, người đó lại chơi chung hội với Ung Dương. Thế nên, tim Liên Hồng đập thình thịch, cô ta không ngừng suy nghĩ miên man.

“Cậu, cậu tìm tớ?” Liên Hồng liều mạng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Điền Vấn An hỏi.

“À, tôi muốn hỏi cậu một việc.”

“Cậu nói đi.”

“Ngày hôm qua cậu chấm bài thi ở trong văn phòng đúng không?”

Đột nhiên, Liên Hồng có dự cảm xấu.

Cô ta nhéo đầu ngón tay. Không, không thể nào có chuyện đó được!

“Cậu có thấy một bài bài thi tiếng anh không? Bài đó có ghi tên Tống Ỷ Thi.” Điền Vấn An nói ra cái tên đấy, trong đầu cậu ta lóe lên một suy nghĩ. Quả thật, bạn học mới đó rất đẹp, ngay cả cái tên thôi cũng đã thấy đẹp rồi.

“Tống, Tống Ỷ Thi?”

Lúc đó, đột nhiên toàn bộ máu đều dồn lên não Liên Hồng.

Cô ta chân tay bủn rủn, suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Điền Vấn An thấy mắt của cô ta liên tục đảo sang phía khác, vẻ mặt của Liên Hồng hiện rõ sự căng thẳng, ngay cả cổ cô ta cũng đỏ bừng…Thế nên, Điền Vấn An lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, có thật là cậu không nhìn thấy bài bài thi đó không?”

“Tôi không biết…” Liên Hồng nhỏ giọng nói. Cô ta cảm thấy không cam lòng. Cô ta được nhà họ Liên đón về trên đường, lúc đó cô ta mới có thể chuyển đến ngôi trường này. Tống Ỷ Thi dựa vào cái gì? Rõ ràng là trước khi chuyển trường, cô ta và Tống Ỷ Thi đều bị bắt nạt giống nhau. Nhưng tại sao khi cậu ta vừa mới chuyển đến đây thì đã có Ung Dương bảo vệ, còn cô ta lại không có ai giúp đỡ?

Điền Vấn An cười lạnh một tiếng: “Cậu nói dối tôi đúng không?”

Điền Vấn An rất có kinh nghiệm trong việc hù dọa người khác, cậu ta giữ Liên Hồng lại rồi liên tục hỏi cô ta mấy câu liền. Trong chốc lát, Liên Hồng bị dọa chết khiếp.

Cô ta không thể chọc vào nhà họ Điền.

Chưa kể đến việc sau lưng của Điền Vấn An còn có Ung Dương chống lưng cho cậu ta.

Hai mắt của Liên Hồng đỏ hoe, cô ta ước rằng lúc đó mình không ngu ngốc mà đi trộm đồ của Tống Ỷ Thi như vậy.

“Bây giờ bài thi đó đang… đang ở chỗ của Liên Phi.” Liên Hồng thì thầm nói.

“Được rồi, tôi đã biết.” Lúc này, Điền Vấn An mới buông cô ta ra rồi xoay người rời đi.

Liên Hồng đứng im tại chỗ, tim lại đập nhanh hơn. Lần này không phải là ảo giác mà là do cô ta đang run lên vì quá sợ hãi.

Liên Hồng xoay người rồi vội vã chạy đi tìm Liên Phi.

Liên Hồng cúi đầu, dáng vẻ rụt rè như bị bắt nạt: “Vừa rồi Điền Vấn An đến gặp em để hỏi về tờ bài thi của Tống Ỷ Thi.” Lúc này, cô ta dừng lại một lúc sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước kia Tống Ỷ Thi thường xuyên dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình để dụ dỗ các học sinh nam xung quanh giúp đỡ cậu ta. Lần này cậu ta còn lợi hại hơn, ngay cả Ung Dương…”

“Câm miệng đi.”

Liên Hồng cúi đầu xuống thấp hơn: “Em thật sự không lừa chị, là Điền Vấn An đến hỏi em mà. Ngoài Ung Dương ra thì không ai có thể sai khiến Điền Vấn An. Tống Ỷ Thi có tiền án, cậu ta thường xuyên dây dưa và cấu kết làm điều xấu khắp mọi nơi…”

Người bên cạnh tràn đầy phẫn nộ nói: “Tống Ỷ Thi này là cái thá gì? Cậu ta cũng xứng sao? Tớ thấy cậu không cần buồn làm gì đâu Phi Phi.”

“Được rồi, đừng nói nữa.”

Liên Phi nghĩ đến quyển bài thi đặt ở trên bàn, đột nhiên cổ họng cô ấy có chút nghẹn ngào.

Ở bên kia, Ung Dương vừa bước xuống sân đấu bóng rổ, Điền Vấn An đã đi tới và đưa cho cậu một chai nước.

“Anh Dương, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu nói đi. Có việc gì?”

“Anh Dương, cậu giúp tôi hỏi Liên Phi để lấy lại đồ với…”

Ung Dương dừng lại: “Tại sao cậu không tự đi hỏi đi?

“Liên Phi rất kiêu ngạo, trừ cậu ra, cậu ta không nghe những người khác ở trong trường đâu.” Điền Vấn An nói và kể cho Ung Dương nghe toàn bộ câu chuyện về tờ bài thi ngay lập tức.

Sau đó, Ung Dương mới biết rằng bạn học mới kia tên là Tống Ỷ Thi.

“Việc này không liên quan gì đến tôi. Tôi không cần chép bài của Tống Ỷ Thi để nộp làm gì.” Ung Dương sải bước đi về phía phòng thay đồ của sân tập bóng rổ.

“Tôi sẽ đem đổi cho cậu cái mô hình ở nhà tôi mà lần trước cậu bảo thích!”

“Cái mô hình đó không phải cậu không chịu bán sao?” Ung Dương cười nhẹ một tiếng: “Vậy nếu cậu muốn đổi thì được thôi, tôi đồng ý vụ giao dịch này.”

“Được rồi, bây giờ tôi đưa cho cậu.”

“Thôi, ngày mai tôi đưa cho cậu sau, tạm thời tôi không lên lớp.” Ung Dương nói, cậu cầm lấy áo khoác rời sải bước rời đi.

Sau khi rời khỏi phòng thay quần áo, Ung Dương không khỏi nhíu mày.

Tên nhóc Điền Vấn An này thích cô gái kia sao? Nếu không thì tại sao cậu ta phải tốn công như thế để làm gì?

Trong vô thức, trong đầu Ung Dương tưởng tượng ra khung cảnh bạn học mới kia đang đứng cạnh Điền Vấn An.

Nhưng con mẹ nó! Trông chẳng xứng đôi chút nào!

Tống Ỷ Thy ngồi ở trong phòng học thì bỗng nhiên cô bị hắt xì một cái.

“Bị cảm à?” Bạn cùng bàn thì thào hỏi, lúng túng đưa cho cô một tờ giấy.

Tống Ỷ Thi lắc đầu: “Cảm ơn.”

Cô hoàn toàn không biết rằng sau lưng mình có một đám người đang bận rộn với tờ bài thi của cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Điền Vấn An: Bạn học mới vừa xinh đẹp lại còn tốt tính nữa!

Tống Ỷ Thi: Cậu ta là ai thế?

Bắt đầu đếm ngược tới lúc anh Dương bị đánh giá gió hại. Với lại, Thi Thi của chúng ta thật đúng là làm vạn người mê mà, hì hì.