Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 8: Bá đạo




Ung Dương cởi quần áo rồi tùy tiện ném vào máy giặt.

Khi Ung Dương quay người đi vào phòng tắm, bỗng nhiên cậu dừng lại. Sau đó, cậu quay trở lại chỗ máy giặt, lấy tờ bài thi từ trong áo ra.

Cậu rời khỏi trường và đi thẳng đến câu lạc bộ đua xe mà không đem theo cặp sách. Cho nên lúc đi đua xe, cậu đã ném thứ đó vào áo.

Suýt chút nữa tập bài thi này đã trở thành một cục giấy nhão trong máy giặt rồi.

Ung Dương mở tập bài thi ra rồi đặt nó lên bàn.

Điểm số màu đỏ tươi trên bài thi đập vào mắt cậu.

Thành tích khá tốt.

Ung Dương không nhịn được mà xem lại hai lần, cậu thầm đánh giá bài viết tiếng anh này cũng không tệ. Không có gì ngạc nhiên khi Điền Vấn An và nhóm người trong lớp lại muốn mượn bài của cô. Trong lớp có khá nhiều người đạt thành tích cao nhưng bọn họ không thèm mượn, đám người này chỉ muốn mượn bài của cô thôi… Hình ảnh của Tống Ỷ Thi hiện lên trong tâm trí của Ung Dương.

Cô gái này… tính cách rất mềm yếu sao?

Dù sao dáng vẻ của cô trông cũng rất mềm mại.

Ung Dương cầm quần áo đi tắm rửa, trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ rối loạn về những việc vừa rồi.

Cậu vừa bước vào thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Dương Dương, Dương Dương. Con có ở đây không?”

“Dương Dương, mẹ vào đây…”

Giọng nói của mẹ Ung Dương vừa vang lên kèm với tiếng mở khóa của lanh canh.

Một người phụ nữ mặc sườn xám bước bào, bà nhìn xung quanh một vòng và thấy đèn trong phòng tắm đang sáng.

“Không phải con nói cánh tay bị trầy rồi sao? Con chưa bôi thuốc mà đã tắm rửa, không sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng sao?” Người phụ nữ tức giận trừng mắt nói.

Bà đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, định đợi Ung Dương tắm xong rồi đi ra. Nhưng bỗng nhiên bà nhìn thấy bài thi trên bàn, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã thấy con điểm màu đỏ cao chót.

Dòng chữ “Tống Ỷ Thi” được viết bằng bút mực nước màu đen trên tờ bài thi đen trắng nên chúng đã bị bỏ qua.

Người phụ nữ bật dậy khỏi ghế sô pha và vội vã đi xuống lầu để gọi điện thoại.

“Mẹ à, bây giờ Dương Dương không đến được ạ, thành tích của thằng bé tiến bộ trong sự lặng lẽ ấy…”

“Cha, hiện tại Dương Dương có thể dễ dàng đạt được hơn một trăm điểm luôn!”

“Làm sao có thể là của người khác? Nhất định đây chính là điểm kiểm tra của Dương Dương. Thằng bé vốn dĩ rất lười chép bài và còn không bao giờ gian lận. Bài thi của người khác không có khả năng xuất hiện ở đây… Mọi người đã từng thấy thằng nhóc nhà mình mang đồ của người khác về nhà bao giờ chưa?”

“Thằng bé Dương Dương này từ nhỏ đến lớn, rất ít khi đạt điểm cao. Chúng ta có nên tổ chức tiệc mừng để cổ vũ cho nó không nhỉ?

Ở dưới lầu, tiếng điện thoại không ngừng reo lên.

Trên lầu, cuối cùng Ung Dương cũng đã tắm rửa xong. Vì để không làm mất tập giấy mỏng kia, Ung Dương đã cất nó trong túi bóng rổ. Sau đó, cậu ngồi trên ghế và chơi game. Ung Dương không biết rằng mẹ cậu đã mở bữa tiệc ăn mừng lớn cho cậu và mời đến tận hơn chín chín người…

Bây giờ bài viết đăng trên diễn đàn Tieba với tiêu đề là《Ung Dương thích học sinh mới đó là Tống Ỷ Thi đến từ lớp ba!!!》vẫn đang rất thu hút người đọc. Trong khi đó, Tổng Ỷ Thi còn đang ở trong bệnh viện để truyền nước.

Y tá vén góc chăn cho Tống Ỷ Thi, cô ấy không ngừng quay đầu nhìn Sở Nghệ Niên.

“Trông anh rất giống như một minh tinh…”

Sở Nghệ Niên ngồi trên ghế sô pha, anh điềm tĩnh trả lời: “Ồ, thật như thế sao? Có rất nhiều người cũng nói tôi như vậy.

Y tá đó da mặt mỏng nên khi nghe câu trả lời của anh xong thì không dám hỏi nhiều nữa, sau đó cô ấy dặn dò những điều cần lưu ý rồi nhanh chóng đi ra ngoài ngay.

Lúc này, Sở Nghệ Niên mới đứng dậy và đi đến giường bệnh.

Tống Ỷ Thi đã ngủ rồi, cô nép mình ở trong chăn trông giống như một đóa hoa mỏng manh.

Sở Nghệ Niên quay lại tìm điện thoại trong cặp sách của cô nhưng lại không thấy.

Anh quay đầu nhìn tấm chăn đắp trên người Tống Ỷ Thi, cuối cùng anh cũng từ bỏ ý định vén chăn của cô để tìm điện thoại. Có lẽ ngay từ đầu nhà họ Tống hoàn toàn không đưa điện thoại di động cho cô.

Sở Nghệ Niên mở điện thoại, tìm số của Vu Mẫn và gửi cho bà ta một tin nhắn:

Tống Ỷ Thi bị sốt cao nên đang ở trong bệnh viện thành phố.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Sở Nghệ Niên cảm thấy gần như anh đã làm mọi thứ có thể làm. Vì vậy, anh cầm lấy áo khoác và bình tĩnh rời đi.

Anh không quay về phim trường.

Hôm nay thái độ làm việc tiêu cực của diễn viên nữ khiến mọi người rất khó chịu.

Khi anh về đến khách sạn, người trợ lý đã ngồi ở đại sảnh chờ anh. Khi anh bước vào, cậu ấy lập tức đi tới đón anh.

“Cuối cùng anh đã trở lại.” Trợ lý nói, còn nhìn phía sau Sở Nghệ Niên hỏi: “Cô gái kia đâu rồi?”

“Bệnh viện.”

“Bệnh viện? Anh đã tới bệnh viện sao?” Trợ lý bất ngờ, trên mặt hiện rõ sự khiếp sợ.

Giới giải trí cái này rất hỗn loạn, cho nên Sở Nghệ Niên lập tức hiểu ẩn ý của người trợ lý.

“Em ấy bị bệnh và ngồi xổm bên đường, tôi liền đưa em ấy đến bệnh viện. Có vấn đề gì sao?” Sở Nghệ Niên lạnh nhạt hỏi lại.

“Không, không có gì.” Trợ lý không nhịn được lại hỏi thêm: “Tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc, anh biết cô gái đó sao?” Cậu ấy làm việc với cậu Sở nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy anh đối xử tốt với ai như thế.

“Ừ.”

“Ừ?” Trợ lý tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Hả? Anh thật sự biết cô bé đó sao?”

“Ừm.”

Trợ lý tò mò hỏi tiếp: “Nếu đã quen biết thì tại sao anh không ở lại bệnh viện?”

“Ở đó có bác sĩ, y tá và bố mẹ của em ấy. Tôi ở lại thì có ích lợi gì?” Giọng nói của Sở Nghệ Niên thêm lạnh lùng: “Tôi cũng không biết chữa bệnh. Thậm chí tôi còn không phân biệt được đâu là thuốc cảm.”

“…” Anh nói thật có lý.

Sau khi lên lầu và vào phòng khách sạn, chỉ một lúc sau, người đại diện đã đem theo một chồng kịch bản đến.

“Cậu Sở, đây là kịch bản của bộ phim sắp tới sắp tới.”

Sở Nghệ Niên ngồi trên sô pha và đưa tay ra nhận duỗi lấy.

Người đại diện nhìn thấy anh đang mở kịch bản ra nên đã lập tức nói: “Quyển sách này đã được tổ duyệt qua rồi, nội dung không tệ nhưng lại không quá nổi…”

Sở Nghệ Niên không hề ngẩng đầu lên.

Vu Mẫn đã xem tin nhắn chưa? Bà ta chưa liên lạc với bố mẹ của Tống Ỷ Thi sao? Bọn họ có đến bệnh viện tìm cô không?

Bây giờ Tống Ỷ Thi còn chóng mặt sao? Thậm chí em ấy còn không thể ấn chuông gọi y tá hả?

“Cậu Sở, ý của anh như thế nào?”

“Cậu Sở?”

Lúc này, Sở Nghệ Niên mới tập trung vào kịch bản, vẻ mặt anh không thay đổi: “Ừm, tôi sẽ xem lại một lần nữa.”

Người đại diện: ?

Người đại diện: “Được rồi, vậy anh cứ từ từ xem. Hôm nay anh vất vả rồi, tôi và bọn họ sẽ không quấy rầy anh nữa.”

“Ừm.”

Cả người đại diện và trợ lý đều nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Tôi nghe nói hôm nay ở phim trường Dung Hiểu Dao đăng mấy chục cái bình luận hay sao ấy? Cậu Sở rất khó chịu sao?” Người đại diện lên tiếng hỏi.

Đúng vậy, anh ấy rất bực bội.”

“Lần này Dung Hiểu Dao này làm lố quá. Trong quá trình quay phim, cô ta còn thường xuyên mua hotsearch với thủy quân, muốn tạo ra tai tiếng cùng với thiếu gia Sở. Khi bắt đầu khởi máy, cô ta thoại không được tốt lắm. Ông Dung vì chiều con gái mà lần này đã bị mất mặt.” Người đại diện lắc đầu: “Ban nãy cậu Sở không để tâm đến kịch bản lắm…”

Trợ lý sững sờ đứng im tại chỗ.

Người đại diện quay đầu xem anh ấy: “Làm sao vậy?”

Trợ lý vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”

Thiếu gia Sở đang đọc kịch bản mà đã bị phân tâm, chẳng lẽ là vì Dung Hiểu Dao và mấy cái bình luận vớ vẩn đấy sao? Người trợ lý nghĩ đây không phải là nguyên nhân.

Cậu Sở còn nói anh ấy không biết chữa bệnh, thậm chí còn không phân biệt được thuốc cảm, ở lại bệnh viện thì có ích gì đâu?

Vừa rồi anh còn nói vậy nên có lẽ anh sẽ không bị phân tâm đâu.

Ngày hôm sau, Ung Dương đến trường học, dọc đường đi luôn có người nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. Ung Dương cũng không quan tâm lắm bởi vì từ khi sinh ra đã có vô vàn người chú ý đến cậu. Việc được mọi người quan tâm, chú ý mọi lúc ở trường là điều rất bình thường.

Cậu nhanh chóng đến tòa nhà và vào phòng học của lớp ba.

“Đồ đây.” Ung Dương đặt vật mà Điền Vấn An muốn ở trên bàn.

Điền Vấn An cầm lấy tờ giấy bài thi, lông mày cậu ta khẽ nhăn lại.

“Sao cậu còn chưa đem đi trả?”

“Hôm nay Tổng Ỷ Thi xin nghỉ phép.” Điền Vấn An thở dài nói: “Hình như cậu ấy bị bệnh.”

Ung Dương nhìn liếc qua chỗ ngồi của Tống Ỷ Thi.

Nơi đó trống rỗng, như thể là một phong cảnh bị thiếu mất thứ gì đó.

Quách Viên đứng cách Ung Dương mấy hàng ghế than thở: “Lớp chúng ta mới có Tổng Ỷ Thi nhưng mà bây giờ cậu ấy không có đi học. Việc này khổ sở quá đi mất!”

“Đúng vậy, hôm nay chúng ta không thể chép bài nữa rồi.”

“Bọn mình còn chưa trả vở ghi chép cho cậu ấy nữa.”

“Chúng ta nghỉ tiết học tiếp theo để đi thăm cậu ấy đi. Nhân tiện, mang bài tập của ngày hôm nay cho Ỷ Thi luôn.”

“Quách Viên, cậu chính là một con quỷ độc ác. Ỷ Thi đang bị ốm mà cậu còn muốn đem bài tập cho cậu ấy làm sao?”

“Không phải, tớ không có ý đó, cậu đừng nói nhảm. Tớ chỉ rất muốn đi thăm bạn học mới để bày tỏ sự quan tâm của chúng ta mà thôi…” Quách Viên nói xong đột nhiên cô ấy quay đầu nhìn về phía Ung Dương.

Ung Dương: ?

Quách Viên: “Thiếu gia Ung có muốn cùng đi thăm bạn học mới không?”

Ung Dương: ?

Ung Dương cảm thấy hơi kinh ngạc, không, là rất kinh ngạc.

Có chuyện gì đã xảy ra lúc cậu không đi học vậy? Khi nào mà nhóm người này lại thân thiết với người mới thế? Còn chủ động đến tận bệnh viện để thăm?

Ung Dương liếc nhìn Điền Vấn An.

Từ lúc nào Điền Vấn An có năng lực lớn như vậy? Bởi vì cậu ta thích bạn học mới cho nên những người khác đã cho bạn học mới vào cái vòng tròn này sao?

Muốn vô được cái vòng tròn của lớp này là một việc không hề dễ dàng chút nào. Ung Dương hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai.

Nhiều người nói rằng cậu có tính kiêu ngạo và khó đối phó. Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người trong lớp này đều giống nhau. Chỉ là tính cách của cậu khó chịu hơn mọi người thôi.

“Thiếu gia Ung, cậu sẽ đi sao?” Quách Viên vươn cổ hỏi.

Dường như câu hỏi của cô ấy đã thu hút sự chú ý của vô số người. Ai cũng nhìn Ung Dương như thể họ đang muốn nghe câu trả lời của cậu.

Không thể hiểu được việc này.

Ung Dương khẽ nhíu mày: “Tôi không đi.”

Quách Viên chậc lưỡi: “Được thôi, vậy lát nữa chúng tôi sẽ đi.”

“Được thôi. Nhân tiện tôi sẽ không cần phải học hai tiết tiếp theo. Thật tuyệt vời biết bao!”

Mấy người vui vẻ nói chuyện rôm rả một lúc, sau đó bọn họ thật sự thu dọn cặp sách rồi đến tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ.

Đây là lần đầu tiên giáo viên chủ nhiệm nghe họ nói rằng cả lớp muốn phát huy hết tình cảm đoàn kết và họ rất quan tâm đến sức khỏe của bạn học mới. Lý do xin nghỉ này quá vô lý… Nhưng lời từ chối đến miệng rồi lại bị giáo viên chủ nhiệm nuốt vào trong.

Thật vậy, để cải thiện tình hình trong lớp thì mọi người cần đoàn kết với nhau hơn. Các bạn có thành tích tốt sẽ kèm các bạn kém và học sinh trong lớp sẽ có thể giúp đỡ nhau trong tương lai, cùng nhau tiến bộ. Đó thật sự là một chuyện tốt. Như vậy sẽ không làm các phụ huynh thất vọng với số tiền mà họ đã bỏ ra…

Chủ nhiệm lớp ký giấy xin nghỉ phép cho bọn họ, nhóm người Quách Viên cầm tờ giấy chạy đi. Trước khi đi họ còn lắc bài tập trong tay và nói với chủ nhiệm: “Chúng em sẽ mang bài tập đến cho bạn học mới…” Ý của bọn họ là cứ yên tâm, bọn em không quên việc học tập đâu.

Hiếm khi Ung Dương ở lại lớp học thêm. Trong lớp học, các dãy ghế hầu như đều trống trơn.

Nhóm người này thật sự đã đi rồi sao?

Ung Dương không khỏi quay đầu nhìn về phía Điền Vấn An.

May mắn là Điền Vấn An vẫn còn ngồi vững.

“Cậu không đến bệnh viện à?” Ung Dương hỏi.

Điền Vấn An lắc đầu: “Không phải hôm qua cậu đã nói rằng hôm nay chúng ta sẽ chơi một trận với lớp bảy lúc tan học sao? Tôi chờ đánh xong rồi lại nói.”

Ung Dương: …

Cậu muốn khuyên Điền Vấn An ngừng thích cô càng sớm càng tốt. Cậu ta kém thông minh như vậy, theo đuổi được cái rắm ấy!

Điền Vấn An tìm được đề tài nên cậu ta không ngừng nói về giải đấu bóng rổ.

“Cú ném đó thực sự tốt… Quá đỉnh!”

“Tôi không thể làm được nhưng nếu đổi thành anh Dương thì chắc chắn không thành vấn đề…”

Trong lòng Ung Dương có chút khó chịu.

Thậm chí trong lòng cậu còn có chút đồng tình với bạn học mới đó. Lần sau nếu Điền Vấn An tỏ tình với cô thì cô nhất định đừng tin cậu ta. Nếu yêu đương với Điền Vấn An thì chắc chắn cô sẽ phải khóc vì sự vô tâm của cậu ta.

Chẳng bao lâu sau đã đến giờ tan học rồi.

Ung Dương cầm túi của mình lên rồi đi đến sân bóng rổ cùng với đám người Điền Vấn An. Mặt khác, khi nghe tin Ung Dương sẽ tham gia thi đấu, đã có rất nhiều lớp chạy đến chiếm hết khán đài của sân bóng rổ. Thậm chí có những cô gái cầm nước, khăn lông… trên tay để cổ vũ cậu. Ngay khi Ung Dương vừa ra sân, những tiếng hét chói tai vang lên như muốn làm sập mái nhà.

Liên Phi và Liên Hồng cùng một đám người đang ngồi ở trên khán đài.

Sắc mặt của Liên Phi không tốt lắm, cô ấy cất giọng hỏi: “Cậu đăng bài lên làm gì vậy?

“Liên Phi, cậu nói như vậy là đang trách tôi sao?” Cô gái cao lớn bên cạnh không vui nói: “Cậu thử nghĩ xem, toàn trường có bao nhiêu người thích Ung Dương? Cậu muốn giữ mặt mũi nên tôi đã giúp cậu đăng bài viết đó rồi. Như vậy, sẽ có nhiều người muốn trừng trị Tống Ỷ Thi mà cậu sẽ không phải làm gì. Có gì không tốt đâu?”

“Ung Dương chỉ đến tìm tôi với Liên Hồng thôi. Nếu cậu ấy biết thì sẽ nghi ngờ tôi. Cậu có nghĩ đến vấn đề đó không vậy?”

Nữ sinh cao lớn ngượng ngùng nói: “Tôi làm vậy không phải vì muốn tốt cho cậu sao? Tôi thấy thiếu gia Ung lại dính dáng đến cái tờ giấy không có lai lịch gì kia. Nghĩ đến việc cậu buồn bã vì chuyện đó nên tôi mới tức giận. Cậu xem, hôm nay Tống Ỷ Thi nói bị ốm nên không đến trường nhưng tôi nghĩ do cô ta chột dạ về vụ việc với Ung Dương nên mới không dám đi học.

“Cậu sớm muộn gì cũng lộ ra cái đuôi trước thiếu gia Ung. Nếu Tống Ỷ Thi sớm chột dạ thì cậu còn đăng bài viết kia làm gì? Chắc chắn việc làm của cậu có lưu lại dấu vết. Đừng ngu ngốc như vậy.” Liên Phi đứng lên nói: “Tôi đi đến phòng thay đồ chờ Ung Dương.”

“Nếu bị phát hiện thì cậu nói với Ung Dương là tôi đăng là được chứ gì…”

Liên Phi rời đi mà không thèm nhìn lại.

Liên Hồng nhìn trái nhìn phải rồi vội vàng chạy theo. Cô gái cao cao kia sợ mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn nên suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định đuổi theo Liên Phi.

Liên Phi đã đợi rất lâu ở gần phòng thay đồ. Khi nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ, cô ấy biết là trận đấu đã kết thúc và người thắng là Ung Dương. Sau đó, Liên Phi đưa ví của mình cho Liên Hồng rồi bảo cô ta: “Đi mua nước đi.”

Liên Hồng không hài lòng về việc Liên Phi dám sai khiến cô ta như một chân chạy vặt. Nhưng Liên Hồng không dám nói gì, cô ta chỉ gật đầu rồi rời đi.

Một lúc sau, Ung Dương và đồng đội trong đội bóng rổ của cậu trở về phòng thay đồ. Khi thấy nhóm người đang đi tới, Liên Phi không vội vã xông vào, cô ấy quyết định chờ đến khi Liên Hồng mua nước xong thì cô ấy mới từ từ cầm chai nước đi đến phòng thay đồ.

Ung Dương mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Điền Vấn An còn đang thán phục cậu: “Hôm nay anh Dương giỏi thật đấy, cậu mạnh đến nỗi lớp bảy suýt khóc luôn…”

Ung Dương vừa quay đầu lại thấy cậu ta đang tươi cười nên cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Tên ngốc này không nhớ rằng bạn học mới còn đang ở trong bệnh viện sao?

“Anh Dương…”

Bỗng nhiên, Ung Dương mở miệng nói: “Cậu đừng thích Tống Ỷ Thi.”

Liên Phi đứng ở ngoài cửa, cô ấy không thở nổi và suýt nữa làm vỡ chai nước trên tay.

Cô ấy không dám đứng lại nữa, vội vàng quay người đi ra ngoài nhưng cuối cùng lại đụng phải Liên Hồng và cô gái cao lớn kia.

Liên Phi lạnh lùng liếc bọn họ rồi bước nhanh ra ngoài.

Sau khi rời khỏi sân bóng rổ, nữ sinh cao lớn kia như từ trong mơ tỉnh lại, khàn giọng nói: “Cậu Ung thực sự thích Tống Ỷ Thi…”

Liên Hồng im lặng một lúc, cũng nhỏ giọng nói: “Em nghe lớp hai nói rằng hôm nay Tổng Ỷ Thi bị bệnh mà Ung Dương không hề tới thăm. Em còn tưởng rằng thiếu gia Ung chỉ lợi dụng cậu ta như một món đồ chơi. Không ngờ…”

Không ngờ tới, Ung Dương bá đạo đến nỗi không cho phép người khác thích Tống Ỷ Thi.

Cô gái cao lớn kia còn nói: “Trước nay tôi còn chưa từng thấy cậu Dương như vậy bao giờ…”

Liên Hồng: “Liên Phi, chị…”

Một tiếng “Rầm” vang lên, nắp chai nước khoáng bị vặn một chút đã văng ra ngoài, nước bắn tung tóe khắp sàn nhà.

Hai người còn lại không dám nói gì, họ chỉ nhìn Liên Phi tức giận rời đi mất.

Trong phòng thay quần áo, Điền Vấn An kinh ngạc nhìn Ung Dương: “Anh Dương? Cậu nói cái gì cơ?”

Ung Dương cảm thấy bản thân cậu quả thực đã có bệnh rồi.

Điền Vấn An thích Tống Ỷ Thi hay cậu ta có nhớ cô không thì liên quan gì đến cậu?

Ung Dương tức giận cau mày, cậu cầm lấy chiếc túi của mình rồi sải bước ra ngoài, hoàn toàn phớt lờ Điền Vấn An.

Điền Vấn An ở phía sau lo sợ: “Tôi bị sao vậy? Tại sao anh Dương lại không cho tôi thích bạn học mới thế?”

Tống Ỷ Thi uể oải nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt lại.

Có khoảng mười người vây quanh cô. Bọn họ đem cho cô nào là trái cây, nào là sô cô la, còn có rất nhiều hoa. Không biết là ai đã mang một lẵng hoa to gần bằng đầu người tới nữa! Khoảnh khắc Tống Ỷ Thi nhìn thấy lẵng hoa này, cô còn nghĩ rằng lẵng hoa to đùng này là dùng để chia buồn cái chết của mình luôn.

Vu Tú chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy nên bà có chút luống cuống. Cuối cùng, bà quyết định đứng ngoài phòng bệnh để chờ.

Trong phòng bệnh, một nhóm người khô khan hỏi thăm cô. Rốt cuộc, trước đây bọn họ chưa từng có kinh nghiệm nhiều trong việc thăm hỏi người bệnh.

Quách Viên thở dài nói: “Đừng đứng ngốc như vậy, hãy gọt táo cho Ỷ Thi đi.”

“Ai sẽ gọt đây? Tớ sẽ không làm đâu.”

“Tớ, tớ cũng không biết làm.”

“Không phải ở đây có dao gọt hoa quả hay sao? Cậu lên mạng kiếm cách dùng nó đi!”

“Được thôi, để tớ thử xem sao…”

Vài người lóng ngóng mở giỏ trái cây ra.

Thông thường công việc này đều do bảo mẫu đảm nhận.

“Mẹ kiếp, tên ngốc nào lại chọn sầu riêng? Bốc mùi quá.”

“Thảo nào dọc đường tớ lại ngửi thấy có mùi gì nồng nặc như vậy…”

Tống Ỷ Thi: ?

Điều này khác xa so với nội dung ban đầu của cuốn tiểu thuyết quá.

Tại sao bọn họ không điên cuồng coi thường cô, tát vào mặt cô, nói xấu, bắt nạt và chọc tức cô vậy?

Tại sao bây giờ những người trong lớp ba lại có dáng vẻ trông không thông minh lắm nhỉ?

Bên ngoài phòng bệnh.

Vu Mẫn và thư ký của bà ta đã tới đây.

Vu Tú kinh ngạc nhìn bà ta: “Sao em lại đến đây? Không phải em rất bận sao?”

Vu Mẫn nhìn chằm chằm cảnh tượng trong phòng bệnh, cười nói: “Dù bận cỡ nào thì em cũng phải tới thăm Thi Thi.”

“Các bạn học của Thi Thi đều ở bên trong…” Vu Tú xấu hổ nói.

“Không sao, em ở bên ngoài đợi một lát cũng được.” Vu Mẫn dừng một chút, sau đó nhìn Tống Ỷ Thi qua cửa kính, sau đó bà ta nở một nụ cười nói: “Thi Thi vừa chuyển trường mà đã thân thiết với bạn học như vậy rồi.Thi Thi thật sự rất đáng yêu, con bé có thể khiến mọi người xung quanh ai cũng yêu quý nó.”

Vu Tú chỉ có thể cười cười, bà không biết nói tiếp như thế nào bởi vì từ trước đến nay bà chưa từng thấy con gái của mình có quan hệ tốt với bạn bè bao giờ cả…

Vu Mẫn cười nói: “Ngay cả Nghệ Niên cũng rất thích con bé.”

Vu Tú lại càng sợ hãi, bà không biết nên trả lời như thế nào.

Vu Mẫn nói: “Lần sau hãy để Thi Thi đến nhà em chơi nhiều hơn đi.”

Bên trong phòng bệnh có một giọng nói truyền ra: “Tớ khá giỏi trong việc gọt trái cây đúng không? May mắn là hôm nay anh Dương không đến, nếu cậu ấy mà gọt hoa quả thì chắc chắn là chúng sẽ bị biến dạng hoặc lăn vòng vòng xuống đất luôn. Hahaha! Hahaha!”