Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 109




Gia Trừng.

Nhân viên quầy lễ tân xác nhận mấy lần, do dự một chút, cuối cùng vẫn chuyển điện thoại cho thư ký của Đồ Nam, Ôn Thiến.

Ôn Thiến nhận điện thoại, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ nghi hoặc, sau khi nghe được giọng nói của người ở đầu giây bên kia bỗng nhiên mở to hai mắt, không dám tin cạch một tiếng đứng bật dậy đẩy ghế ra. Người trợ lý ở bên cạnh giật nảy mình: “Lại xảy ra chuyện gì sao?’’

“Không sao, không sao…Không không, có việc! Đồ Nam đâu! Không đúng, không đúng, tìm boss!’’

Tình huống vô cùng khẩn cấp, Ôn Thiến từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp phải khủng hoảng mà hoảng hốt đến vậy.

Bên trong phòng họp, Phó Tử Trừng đang nhìn Power Point thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tung tóe. Ngay khi hắn đang muốn chuyện sang trang Power Point kế tiếp thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, thư ký Ôn Thiến đang đứng ở cửa, ngay cả Đồ Nam đang chăm chú lắng nghe cũng phải giật mình.

“Thiến Thiến?’’

“Em… Em vừa nhận được một cuộc điện thoại từ cảnh sát.’’

“Có chuyện gì vậy? Chúng ta đâu có trốn thuế đâu?’’ Đầu óc Đồ Nam trống rỗng.

Ôn Thiến bất chấp trừng hắn một cái, bảo hắn đừng có nói bậy bạ. Cô nhìn về phía Trình Tuyển, người đàn ông ngồi bên cạnh cửa sổ đang nhìn vô, vẻ mặt vô cảm.

“Cảnh sát nói…’’ Cô nuốt cổ họng khô khốc một cái, tim đập như trống chầu, “Có một người phụ nữ tự xưng là vợ của Trình Tuyển đang ở đó, chờ anh đón cô ấy về nhà.’’

"!"

"Nói địa chỉ cho tôi!’’

“Boss? Boss, anh chậm một chút thôi! Đừng chạy!’’

Trình Tuyển lấy được địa chỉ ngay cả áo khoác cũng không thèm mặc, cầm điện thoại di động lên chạy như bay về phía cửa kính. Đồ Nam đã quen biết anh nhiều năm như vậy, ngoại trừ ở trong phòng tập gym hay sân vận động, còn lại chưa bao giờ thấy anh chạy như vậy, trong nháy mắt đã biến mất dạng.

Hậm đậu xe yên tĩnh không một tiếng động.

Tài xế đại thúc đang ngủ gà ngủ gật, cánh cửa thủy tinh đột nhiên bị gõ hai tiếng, khiến hắn giật mình bừng tỉnh ngay lập tức. Trình Tuyển đang đừng ngoài cửa xe, giọng điệu gấp gáp nói: “Xuống xe.’’

“Ông chủ?’’

“Không cần phải rút chìa khóa.’’

"A...Được được.’’ Tài xế vội vàng xuống xe, thì thấy Trình Tuyển nhanh chóng ngồi xuống ghế lái, khởi động xe, rồi lao vun lút ra khỏi bãi. Tốc độ lái xe của anh nhanh đến nỗi khi xoay vòng, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh ken két chói tai, vô cùng nguy hiểm.

Tài xế bị dọa quá chừng, chiếc xe đã đi xa còn hét to: “Nhớ thắt dây an toàn! Đừng đi nhanh như vậy.’’

Một trận tuyết phủ trắng khắp cả thành phố.

Mặc dù tuyết đã ngừng rơi, nhưng con đường vẫn còn đọng lại những vũng bùn trơn trượt, tất cả các phương tiện đều cố gắng đi chậm nhất có thể , nhưng mà, tốc độ một chiếc xe màu đen rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với người khác rất nhiều, thời tiết như thế này cũng giám vượt qua.

Những tài xế bị qua mặt đều đang mắng người này quả thực không muốn sống nữa.

Ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ không người, chiếc xe màu đen đang vượt qua, đúng lúc này, một tai nạn nhỏ đã xảy ra, một chiếc xe màu đỏ cũng vượt đèn đỏ, phóng nhanh về phía đối diện. Có lẽ người nọ không thấy được ngã tư còn có người khác, mắt thấy hai xe sắp chạm vào nhau, chiếc xe màu đỏ vội vàng phanh gấp.

Con đường đọng tuyết quá trơn trượt không thể làm cho xe đứng vững, lấy tốc độ nhanh nhất nghiêng nghiêng đụng vào.

Chiếc xe màu đên bỗng nhiên rẽ ngoặt.

“Ầm!’’

….

Nguyễn Thu Thu ngồi trên ghế, mấy người cảnh sát trẻ tuổi mặc thường phục ngồi ở bên cạnh cô, vẻ mặt hưng phấn: “Tôi rất thích game của Gia Trừng! Trời ạ, thực sự không thể nghĩ đến?’’

“Kế hoạch game mới của công ty cô là gì vậy? Nghe nói lần này muốn theo phong cách huyễn hoặc phương Tây, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy phấn khích rồi.’’

“Tôi thế mà được gặp bà chủ Gia Trừng trong truyền thuyết, vận khí của tôi quá tốt rồi.’’

Mấy người liên tục ríu rít không ngừng, Nguyễn Thu Thu nghe đến choáng váng, người cảnh sát mang cô về cũng không thể nhìn nổi, bảo mấy người kia về vị trí của mình.

Nguyễn Thu Thu đã kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, nếu như bình thường, coi như trên đường gặp phải kẹt xe, cũng nên đến sớm rồi mới phải. Lúc cô nhận được điện thoại, Đồ Nam thiếu chút nữa đã bật khóc, một người đàn ông to lớn ngậm ngùi khóc nức nở khiến người ta vừa buồn cười vừa đau lòng. Hắn nói Trình Tuyển đang trên đường đến đó, bảo cô đợi một lát, nhưng cô đã đợi thật lâu mà vẫn không thấy anh đâu cả.

Chẳng lẽ đã lạc đường rồi sao?

Chẳng hiểu tại sao, trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn luôn có một dự cảm xấu. Hôm nay tuyết rơi lớn như vậy, ngộ nhỡ Trình Tuyển nóng lòng, không cẩn thận xảy ta tai nạn giao thông thì sao.

Cô phải tìm cách để liên lạc được với anh.

Đúng lúc này, một người cảnh sát mặc thường phục cúi đầu nhìn điện thoại nói: “Ngã tư Đông Nhai lại xảy ra tai nạn giao thông rồi.’’

“A? Thế nào rồi? Không nghiêm trọng chứ?’’

“Ai biết được, mấy người này, trời có tuyết cũng không biết phải giảm tốc độ, bọn họ đang nghĩ gì vậy, haiii.’’

Sắc mặt Nguyễn Thu Thu trắng bệch: “Chiếc xe xảy ra tai nạn màu gì?’’

“Hình như là Land Rover màu đen, tôi thấy tiểu Từ gửi tình hình, có vẻ như vẫn còn đang xử lý.’’

“Cách xa đây không?’’

Cô vội vàng hỏi, khiến đối phương không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Không xa, chỉ cần ra khỏi cửa đi về phía bên phải mấy trăm mét thì đến nơi rồi…. Này, cô đi đâu vậy?’’

Đôi chân Nguyễn Thu Thu mềm nhũn hơn nửa. Cô ích kỷ hi vọng người kia không phải là Trình Tuyển. Đầu óc cô lúc này chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, chỉ biết hớt hải xông ra khỏi cục cảnh sát, chỉ tận mắt nhìn thấy biển số xe xảy ra tai nạn mới có thể khiến cô tỉnh táo lại.

"Tuyệt đối không được, tuyệt đối không được..." Nguyễn Thu Thu vừa chạy, vừa nghẹn ngào cầu nguyện.

Cô chạy ra ngoài cửa lớn, ánh đèn đường lấm tấm khiến bóng đêm càng thêm mông lung, không thể nhìn rõ đường. Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên choáng váng, cô đã đụng vào người đang đi ở đối diện.

Đối phương lảo đảo thiếu chút nữa ngã nhào, hai người đều lùi về sau một bước, trong trong bóng đêm mới nhìn thấy rõ mặt nhau.

Đối với Nguyễn Thu Thu mà nói, cô chỉ mới một ngày không thấy Trình Tuyển. Nhưng trong khoảnh khắc này cô không thể nào biết được, Trình Tuyển đã ôm nổi đơn và tuyệt vọng hy vọng chờ đợi cô bảy tháng lẻ năm ngày trong thế giới này.

Anh ngây người tại chỗ, cơ thể cứng ngắc, vẻ mặt cũng cứng đờ đến đáng sợ, tầm mắt rơi vào trên người Nguyễn Thu Thu, giống như dính nhựa cao su, không bao giờ rời đi nữa.

“…”

“…”

Bầu không khí yên tĩnh không một tiếng động.

"Trình..."

Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp gọi tên anh xong, chỉ thấy Trình Tuyển đã bước lên một bước, cô bị một lực mạnh kéo qua, lao thẳng vào vòng tay của người đàn ông trước mặt. Anh ôm chặt cô vào lồng ngực, hai cánh tay ra sức siết chặt, đè chặt hơi thở cuối cùng của cô, chặt đến mức khiến Nguyễn Thu Thu gần như muốn nghịt thở. Cô thực sự không thở nổi, nhưng theo bản năng vẫn muốn trấn an Trình Tuyển trước tiên.

Cô không thể ngờ tới Trình Tuyển sẽ sợ thành dáng vẻ như thế này, cánh tay ôm lấy cô vào trong ngực vẫn một mực run rẩy, không biết là vì thời tiết quá lạnh hay vì những cảm xúc chập chờn trong người quá lớn.

Nguyễn Thu Thu chỉ đành phải nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng anh, để anh yên tâm trở lại.

Lồng ngực quen thuộc mà ấm áp, mang theo hơi thở chỉ duy nhất thuộc về anh, khiến thần kinh căng cứng của Nguyễn Thu Thu buông lỏng mấy phần.

Dẫn đến di chứng là cái mũi chua xót, nước mắt không nhịn được rơi xuống, Nguyễn Thu Thu hai mắt ngấn lệ mông lung thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng: “Em còn tưởng anh bị tai nạn, làm em sợ muốn chết! Anh có biết em vẫn ở trong cục cảnh sát suy nghĩ lung tung hay không, còn tưởng anh không biết em…’’

Những giọt nước mặt lớn chừng hạt đậu lã chã rơi xuống, chẳng mấy chốc đã thấm ướt vạt áo trước ngực Trình Tuyển.

Anh trầm mặc kiên nhẫn lắng nghe Nguyễn Thu Thu líu ríu trong ngực khóc lóc kể lể oán trách, những giọt nước mắt thấm ướt vạt áo dán chặt vào lồng ngực anh, tựa như ngọn lửa thiêu cháy da thịt. Cánh tay anh chỉ muốn dùng sức ôm chặt để cho giữa hai người không còn một khe hở, nhưng lại sợ làm cô đau.

Mấy người cảnh sát cùng ra ngoài nhìn thấy hai người đang ôm nhau, ăn ý cười cười một tiếng. Bọn họ ra hiệu với nhau yên lặng không một tiếng động quay lại trong phòng, để lại không gian yên tĩnh cho hai người kia.

Nguyễn Thu Thu vẫn còn đang khóc.

Đã có lúc, cô thực sự nghĩ rằng mình đã đánh mất Trình Tuyển, trước kia rõ ràng thoải mái đến nhường nào, hai người bọn họ đều có cuộc sống riêng của mình, nếu như ai có người mình thích thì sẽ chia tay trong hòa bình, còn phải chúc phúc đối phương. Còn bây giờ, nếu như Trình Tuyển dám có ý định không an phận, cô nhất định sẽ chính tay đâm cẩu nam nhân này.

Đến bây giờ Nguyễn Thu Thu mới nhận ra được, Trình Tuyển đã chiếm một vị trí lớn đến nhường nào ở trong lòng cô.

Cô khóc nức nở vài tiếng, đúng lúc này, một giọt chất lỏng đặc dính đột nhiên nhỏ xuống trán cô, chậm rãi trượt xuống.

Tí tách.

Lại một giọt.

Trong lòng Nguyễn Thu Thu lộp bộp một tiếng, cô vội vàng muốn Trình Tuyển muốn Trình Tuyển buông tay, nhưng Trình Tuyển lại làm như không nghe thấy nói thể nào cũng không thả lỏng, Nguyễn Thu Thu quả thực gấp gáp đến bật khóc, cố gắng túm cánh tay của anh, lúc này mới làm cho mình rời khỏi lồng ngực của Trình Tuyển một nửa.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, Nguyễn Thu Thu lau sạch chất lỏng trên cái trán ướt sủng của mình, cẩn thận nhìn lại một chút, là máu.

Cô hoảng hốt ngửa đầu nhìn lên, cái trán của Trình Tuyển chẳng biết đã bị thương từ lúc nào, trên làn da trắng nõn bê bết máu, theo mí mắt xinh đẹp rơi xuống, hai bên gò má đều là máu, nhìn thấy mà giật mình.

Nguyễn Thu Thu sợ hết hồn hết vía: “Anh sao vậy….Trình Tuyển! Trình Tuyển!’’

Trong tiếng kêu của cô, cả người anh lảo đảo lung lay rồi té ngã bất tỉnh nhân sự trong vũng nước đọng lại trên mặt đường.

"Trình Tuyển!"

...

Nguyễn Thu Thu quả thực muốn khóc khô cạn cả nước mắt rồi.

Cũng may có mấy người cảnh sát kịp thời phản ứng, giúp cô mang Trình Tuyển đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện đã lập tức được mang vào phòng cấp cứu, tâm tình thay đổi nhanh chóng, Nguyễn Thu Thu đang đứng trên bờ vực của sự sụp đổ. Cố kiềm chế bản thân mình không thể khóc nữa, nhưng làm thế nào cũng không thể lau khô nước mặt, lúc mấy người Đồ Nam chạy đến thì thấy Nguyễn Thu Thu còn khoác trên mình áo khoác của cánh sát, trên mặt đều là máu, ngồi dựa vào tưởng mà khóc.

Cảnh tượng này muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.

“Chị dâu, rốt cuộc cũng tìm được chị rồi! Bây giờ boss như thế nào rồi.’’

“Tôi…Tôi không biết… Anh ấy chảy thật nhiều máu….’’ Nguyễn Thu Thu khóc đến mức thở không ra hơi, còn nghĩ kỹ nếu như Trình Tuyển không sống được cô cũng sẽ đi theo anh, “Tôi, anh ấy chết tôi cũng không sống được…’’

“Em phải sống thật khỏe mạnh.’’

Một giọng nói người đàn ông có vẻ hơi khàn khàn vang lên sau lưng, là Trình Tuyển.

Nguyễn Thu Thu mờ mịt, tiếng khóc dần dần im bặt, trên mặt còn loang lỗ mấy giọt nước mắt, nhìn hơi ngơ ngác. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Trình Tuyển đang đi đến trước mặt cô, ngồi xuống. Trình Tuyển im lặng nhìn cô, trên trán anh quấn một lớp băng gạc trắng tinh, máu đã ngừng lại, nhìn cũng không đang lo ngại.

Bác sĩ đứng ở bên cạnh nói: “Ảnh hưởng của tai nạn xe không nghiêm trọng lắm, nhưng lần sau nhất định phải thắt dây an toàn. Còn nữa, ngất xỉu là vì tuột huyết áp, cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ, về phương diện ăn uống phải chú ý một chút.’’

Lại là… Dinh dưỡng không đầy đủ?

Lại còn vì lý do này?

Cô đang ở đây lo lắng vớ vẩn cái gì vậy!

Nguyễn Thu Thu muốn tức giận, lại vừa muốn cười, nhưng chẳng hiểu sao nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Cô không phải là một người thích khóc, nhưng không biết tại sao hôm nay chỉ cần nhìn thấy Trình Tuyển thì sẽ bật khóc. Tâm trạng thay đổi nhanh chóng khiến cô không thể kiềm chế được những cảm xúc của mình.

Hai người bọn họ ngồi xổm xuống mặt đối mặt, khiến Nguyễn Thu Thu hơi quẫn bách che mặt lại, không muốn Trình Tuyển nhìn thấy nước mắt của mình.

Trình Tuyển bình tĩnh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ngũ quan bỗng nhiên phóng đại.

Trong tiếng kinh hô của Ôn Thiến, anh duỗi tay ra ấn chặt sau ót của Nguyễn Thu Thu, chân sau hơi kiễng lên, hôn lên môi cô.