"Chị là đồ ngốc!"
"Em là đồ đại ngốc!"
Hai cái bánh bao sữa đang ngồi trên thảm chơi trò chơi lại cãi nhau, một cái tức giận nhào vào trên người cái kia, may là thảm cũng khá dày, không bị té ngã.
Ôn Tố ở một bên đọc kịch bản thuận tiện trông chừng hai đứa nhỏ, ba năm trước đây "Một đêm may mắn" thành công giành được quán quân phòng vé, cô từ đó đặt chân vào giới điện ảnh, từ đó về sau không ngừng nhận được lời mời, năm thứ hai thành công giành được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim quốc tế A, vừa trở thành diễn viên quốc tế danh xứng với thực, sau đó lại giành được mấy giải thưởng trong nước.
Lúc những diễn viên khác còn đang đau khổ chuyển mình, Ôn Tố lúc trước vốn bị gọi là mặt than không biết diễn xuất đã thành công tiến vào giới điện ảnh, thu hoạch được mấy giải thưởng thực lực, trở thành hình mẫu diễn xuất cho các diễn viên trẻ. Bây giờ nếu còn có người phát lại diễn xuất mặt than năm đó, fan mới sẽ khiếp sợ nữ thần vậy mà trước kia lại có lúc diễn xuất cay mắt như vậy, này quả thật rất phấn đấu phải không!
Hai bánh bao dính lại thành một khối tròn lăn qua lăn lại trên thảm, Ôn Tố vội buông kịch bản, tách hai cái bánh bao ra.
Bánh bao ủy khuất lại tức giận bổ nhào vào lòng cô, mỗi đứa một bên, ôm cô làm nũng thân thiết lại còn trừng mắt liếc đối phương một cái.
"Mami, con không cần em gái này!"
"Con mới không cần chị gái này!"
Nghe nói thế, Ôn Tố vốn ôm hai cái bánh bao tròn thả hai đứa xuống, sau khi để cho bọn chúng nói rõ nguyên nhân hậu quả, giải thích lẫn nhau rồi lại quay sang ôm nhau.
Loại tình huống này đã xảy ra vô số lần ở nhà, rõ ràng lúc Sở Tĩnh Xu mang thai, hai đứa nhỏ chưa bao giờ làm ầm ĩ, vừa ra tới liền phát sinh một loạt vấn đề, hôm nay thì chị gái gặm chân em gái, ngày mai em gái lại đạp mông chị gái, nói ngắn gọn là không có ngày nào yên tĩnh.
Cũng may hai cái bánh bao cũng rất mau quên, giây trước còn cãi nhau không cần đối phương, giây tiếp theo lại ôm nhau thân thiết cùng chơi trò chơi, nếu không chắc sẽ khiến cho Ôn Tố bùng nổ.
Bánh bao trở lại hai cái bánh bao sữa ở trong lồng ngực Ôn Tố, chị gái quệt miệng hôn lên mặt Ôn Tố hai cái, chít chít làm nũng nói: "Con nhớ mẹ, chúng ta không thể tìm mẹ chơi sao."
Em gái vội vàng hôn hai cái trên mặt Ôn Tố, lúc này mới làm ổ trong lòng cô cười hì hì, "Chị là quỷ làm nũng!"
Ôm một cái bánh bao cũng đã rất mất sức, càng đừng nói cả hai cái bánh bao đều đặt lên khuỷu tay cô, từ lúc hai cái bánh bao chỉ biết uống sữa rồi đi ngủ, Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu đã mỗi người ôm một cái, theo thời gian, cánh tay Ôn Tố đều có lực hơn nhiều.
Cánh tay hơi dùng sức đặt hai cái bánh bao lên đùi, Ôn Tố kiên nhẫn nói: "Buổi chiều mẹ sẽ về, chúng ta không phải đã nói hôm nay ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ về hay sao?"
Chị gái ủy khuất dụi tới dụi lui trên cổ Ôn Tố, tựa như một con sâu róm cỡ lớn, "Con nhớ mẹ!"
Hai chị em tuy rằng diện mạo vô cùng giống nhau, nhưng tính cách khác xa vạn dặm, vô cùng dễ phân biệt, chỉ cần nghe hai cái bánh bao nói chuyện có thể nhận ra đâu là chị đâu là em.
Hoàn toàn khác với chị mình, em gái nắm tay Ôn Tố, cười meo meo nói: "Con muốn ăn bánh ngọt nhỏ!"
Vừa nghe đến bánh ngọt nhỏ, chị gái cố gắng kéo dài chiếc cổ ngắn, cũng không nhắc tới đi tìm mẹ nữa, hưng phấn mà kêu theo: "Ngọt!"
Được lắm, hai cái tên nghiện đồ ngọt này,
Vì để làm yên lòng hai cái bánh bao, Ôn Tố nhìn thời gian, lôi kéo hai cái bánh bao cùng nhau làm, cũng may Ôn Tố còn có thể khống chế được tình hình, phòng bếp mới không bị làm cho hỏng bét.
Mới vừa bỏ khay bánh vào lò, chợt nghe ở cửa truyền đến động tĩnh.
"Mẹ!"
Hai cái bánh bao vốn đang vói đầu nhìn lò nướng hưng phấn kêu la một trước một sau chạy ra, Ôn Tố dọn dẹp hết đồ vật trên bàn mới đi theo ra khỏi phòng bếp.
Nhìn người bước vào, bánh bao thất vọng không nói nên lời, "Dì nhỏ..."
Nhìn thấy hai cái bánh bao vốn đang chạy về phía mình, Sở Tĩnh Đồng rất là vui vẻ, không ngờ hai cái bánh bao lại không để cho cô có chút mặt mũi, Sở Tĩnh Đồng nhìn thấy trong lòng muốn nghẹn lại.
"Nhìn thấy dì nhỏ không vui sao?" Sở Tĩnh Đồng ôm hai bánh bao một cái, cúi đầu hôn mỗi đứa một cái, hai cái bánh bao bị hôn cười khanh khách không ngừng.
Sở Tĩnh Đồng đang học đại học, không biết là bị vài người trong nhà cảm hóa hay sao, cố ý thi vào học viện điện ảnh, học khoa đạo diễn.
Bánh bao vẫn rất thích dì nhỏ, say mê chít chít hôn lên mặt dì nhỏ.
Chỉ là cửa lại truyền đến tiếng động, hai cái bánh bao vội vàng vùng vẫy từ trong lòng dì nhỏ đi ra, lạch bạch chạy tới trước cửa.
"Mẹ!!"
Ôn Tố đi ra lúc Sở Tĩnh Xu đang hưởng thụ cơn mưa nước bọt của hai cái bánh bao. Nhìn thấy Ôn Tố đi ra, Sở Tĩnh Xu nắm tay hai cái bánh bao, hôn lên mặt cô.
Sở Tĩnh Xu xoa xoa đầu hai cái bánh bao, hỏi: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Chuẩn bị xong!"
Trả lời cô là hai cái giọng điệu trẻ con tràn đầy năng lượng.
Hôm nay các cô muốn dẫn hai cái bánh bao đi dự tiệc sinh nhật của Đặng Tuyết Nghi.
Ôn Tố trước sau vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Ngư tiểu thư, bởi vì ba năm trước đây Ngư tiểu thư đã qua đời vì bệnh, khi đó Sở Tĩnh Xu ở bên cạnh cô không rời, cô không thể tham dự tang lễ của Ngư tiểu thư.
Sau vẫn là ở ngày sinh nhật của Đặng Tuyết Nghi, Đặng Tuyết Nghi uống say khướt, cầm lấy ảnh chụp trên điện thoại cho Ôn Tố xem, Ôn Tố mới có thể tận mắt nhìn thấy Ngư tiểu thư.
Trên ảnh chụp là một cô gái thanh tú yếu ớt, hẳn là do hàng năm sinh bệnh, trên mặt có vài phần u sầu, không thể gọi là mỹ nhân, nhưng lại mang một khí chất đặc biệt.
Ngư tiểu thư qua đời được một năm, Đặng Tuyết Nghi đều buồn bã không vui, mãi cho đến sinh nhật của hai cái bánh bao, Ôn Tố mời cô đến chơi, Đặng Tuyết Nghi nhất thời bị hai cái bánh bao béo tròn trắng trẻo hấp dẫn, từ đó về sau u mê đứa nhỏ khó kiềm chế.
Đồ chơi của hai cái bánh bao có thể lấp đầy một căn phòng ở, trong đó một nửa đều là do Đặng Tuyết Nghi đưa tới.
Cho nên mỗi lần gặp mặt, chỉ cần thời gian cho phép, Đặng Tuyết Nghi đều đến nhà Ôn Tố nhìn hai cái bánh bao nhỏ.
Mà bọn chúng cũng rất thích cô, là người bọn chúng yêu thích nhất ngoại trừ mẹ và mami, ông ngoại bà ngoại, dì nhỏ dì họ.
Sau khi đem bánh ngọt trong lò nướng giao cho Sở Tĩnh Đồng, Ôn Tố và Sở Tĩnh Xu mỗi người nắm tay một cái bánh bao mang theo quà tặng rời nhà.
Hai cái bánh bao ngồi ở ghế trẻ em ở đằng sau ríu rít nói chuyện, Sở Tĩnh Xu lái xe liếc mắt nhìn Ôn Tố có chút đăm chiêu, nói: "Em biết không, sáng nay chị Kha nhắn tin nói, chị ấy muốn kết hôn."
Đột ngột nghe Sở Tĩnh Xu nói chuyện, Ôn Tố có chút giật mình, mất một lúc mới ý thức được cô đang nói gì, không khỏi có chút kinh ngạc, "Sao? Chị ấy muốn kết hôn?", cô còn tưởng rằng Ninh Ngọc Kha sẽ chỉ yêu đương cả đời, sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại.
Thấy lực chú ý của Ôn Tố chuyển dời đến trên người mình, Sở Tĩnh Xu hài lòng cong khóe miệng, nói: "Đúng vậy, hơn nữa người này em đã từng hợp tác."
Đáy mắt Ôn Tố xẹt qua một tia kinh ngạc, người cô từng hợp tác?
Nhìn thấy Ôn Tố đang vắt óc suy nghĩ, Sở Tĩnh Xu gợi ý: "Không phải diễn viên, cũng không phải đạo diễn."
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu Ôn Tố, cô buột miệng nói: "Nhan Lộ?"
Sở Tĩnh Xu không ngờ cô có thể đoán trúng nhanh như vậy, sắc mặt có chút bối rối, "Sao em có thể đoán trúng nhanh như vậy?", rõ ràng còn có nhiều người từng hợp tác như vậy, cho dù là nhà sản xuất, chuyên viên hóa trang, hay biên kịch cũng đều có thể, nhưng cô lại có thể đoán đúng, nhất định là có ấn tượng rất sâu với Nhan Lộ!
Chẳng lẽ cô có thể nói Nhan Lộ là nữ phụ trong nguyên tác, cho nên mới có thể đoán trúng nhanh như vậy sao?
"Ấn tượng." Ôn Tố đơn giản nói, chú ý đến mặt Sở Tĩnh Xu đều đen lại, cô lại bổ sung: "Dù sao "Hồ sơ tội phạm" cũng ôm được bảy giải thưởng, trình độ của cô ấy rất tốt."
Nghe nói như thế sắc mặt Sở Tĩnh Xu mới dịu đi một chút, bộ kịch truyền hình kia đúng thật rất hấp dẫn, có thể nói là bộ phim hình sự trinh thám hấp dẫn nhất trong những năm gần đây, là bộ phim hình sự trinh thám có danh tiếng tốt nhất trong các phim cùng thể loại, lúc đang mang thai, cô cũng xem "Hồ sơ tội phạm" những ba lần.
Nhanh chóng ổn định lại bình dấm chua của vợ mình, Ôn Tố lúc này mới bắt đầu cảm thấy kinh ngạc với tình cảm của hai người, nghĩ đến Thẩm Mạn Huy đến nay vẫn còn độc thân, Ôn Tố có chút cảm khái.
Cô vẫn nghĩ Nhan Lộ cuối cùng có thể thành công theo đuổi Thẩm Mạn Huy, không ngờ lại bất động thanh sắc đi nắm lấy Ninh Ngọc Kha.
Chẳng lẽ Thẩm Mạn Huy tập trung sự nghiệp, không còn lòng dạ nào yêu đương.
Nói đến Thẩm Mạn Huy, cô ta bây giờ đã hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu thị hậu, dù sao từ ba năm trước đây Ôn Tố đã không còn quay phim truyền hình, cô ta rốt cuộc cũng được xuất đầu.
Chỉ là không biết vì sao Thẩm Mạn Huy trước sau cũng không có dấu hiệu muốn phát triển ở giới điện ảnh. Nhưng mà Ôn Tố cũng không quá để ý, cô và Thẩm Mạn Huy không đi cùng một con đường, cho dù Thẩm Mạn Huy muốn tiến vào giới điện ảnh, cũng không trở ngại gì đến cô.
"Chị ấy nghiêm túc sao?" Ôn Tố quay lại đề tài.
Sở Tĩnh Xu khẽ cười, "Vậy thì không biết, có lẽ chị ấy chỉ là nói vui mà thôi."
Ôn Tố nhíu mày, không nói gì. Nếu Ninh Ngọc Kha có tâm tư này, chắc là động tâm thật sự với Nhan Lộ.
Nhưng mà chuyện này cô cũng không quan tâm, hai đứa nhỏ cũng đã đủ gây áp lực với cô rồi.
Chị gái tò mò nghểnh cổ nhìn về phía trước, giọng điệu trẻ con hỏi: "Kết hôn là hai người sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ hay sao?"
Sở Tĩnh Xu ôn nhu nói: "Đúng vậy, giống như mami với mẹ vậy."
"Vậy con muốn cùng em gái kết hôn!" Chị gái hưng phấn mà kêu lên.
Không đợi hai mẹ của nó cười ra tiếng, chợt nghe tiếng em gái lẩm bẩm nói: "Em không muốn kết hôn với chị."
Chị gái cho rằng mình bị ghét bỏ, nổi giận kêu: "Chị mới không cần em gái này!"
"Là em không cần người chị này!"
Hai cái bánh bao lại cãi nhau, nếu không phải trên người còn đang thắt dây an toàn, hai đứa nhỏ có thể đã lăn lộn thành một khối.
Ôn Tố bất đắc dĩ nhìn Sở Tĩnh Xu, vừa lúc gặp đèn đỏ, Sở Tĩnh Xu nhân cơ hội cúi người hôn lên môi cô, lúc này mới cười cười đi vỗ về hai cái bánh bao sữa.
Hai cái bánh bao vừa rồi còn đang tranh chấp không cần đối phương đôi mắt đen láy long lanh to tròn nhìn thấy các cô, chị gái học dáng vẻ của Sở Tĩnh Xu, muốn hôn lên mặt em gái, không ngờ bị em gái tát lên mặt một cái.
Bên trong xe lại tràn ngập âm thanh trẻ con nhao nhao ồn ào.
Nghe mấy giọng điệu trẻ con tức giận cãi nhau, trong lòng Ôn Tố lại vô cùng an ổn.
Chú ý tới vẻ mặt của cô, Sở Tĩnh Xu hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Ôn Tố lắc đầu, xoay người đi dẹp yên hai cái bánh bao đang tranh cãi ầm ĩ.
Bây giờ sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, hiện tại tốt đẹp không gì sánh bằng, có lẽ tương lai có thể sẽ gặp khó khăn, nhưng có cô ở bên, dù là cực khổ cũng sẽ trở nên ấm áp lãng mạn.
Phiên ngoại hoàn
_________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
A, thật ra tôi còn muốn viết một chút về giai đoạn mang thai, nhưng mà bị chết từ trong trứng nước, cộng thêm hiện tại kiểm duyệt nghiêm ngặt, hứng thú đối với phiên ngoại cũng không cao.
Hẳn là sẽ không có phiên ngoại mới, cảm ơn mọi người đã ủng hộ lâu như vậy, thật sự vô cùng vui khi được quen biết các bạn.
Hy vọng có cơ hội chúng ta có thể tái kiến giang hồ.
Yêu mọi người, moa moa ~
Nha nha nha, thiếu chút nữa quên, tiếp theo sẽ lấp hố "Nữ chủ nói ta liêu nàng", sau đó cập nhật "Hắc phấn", tiểu thiên sứ nào cảm thấy hứng thú có thể chuẩn bị nha!
Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
_________________________________
Editor có lời muốn nói *^____^*
Đến đây thì bộ "Xuyên thành vợ trước của bạch nguyệt quang" cũng đã kết thúc, cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.
Đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên còn nhiều sai sót, mình đang cố gắng chỉnh sửa lại các chương cho hoàn thiện hơn.
Một lần nữa xin cảm ơn mọi người rất nhiều!
Noname_426