Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 207: 207: Chương 206




Suy nghĩ một hồi lâu, Hệ thống Mười Năm Thất Bát cũng đưa ra quyết định tạm tha cho ký chủ nhà mình. Chẳng qua là nó không muốn nhìn thấy cái cảnh tượng hai người ôm nhau thôi!

Nghĩ đến mà cay, nó là hệ thống, không có thực thể cũng chẳng cần nghỉ ngơi nên cứ phải chống mắt mà nhìn hai kẻ kia như thể bị cưỡng chế xem phim tâm lý tình cảm ấy. Nhưng không xem không được, từ trước khi thế giới nhiệm vụ này, nó đã hạ quyết tâm sắt thép rằng bản thân phải coi chừng từng nhất cử nhất động của Phạm Gia Huân. Nó tuyệt đối sẽ ngăn chặn mọi nguy cơ dẫn đến việc thất bại!

Phạm Gia Huân ngủ một giấc yên bình, lần này không còn mộng thấy mấy con muỗi đột biến nhưng lại mơ thấy bản thân được người ta ôm ấp yêu thương. Có điều thay vì vẻ mặt đầy thư sinh của Giang Thủy Lam, hắn thấy được ánh mắt nhu hoà trên gương mặt của Hứa Mạc Phàm.

Giật mình tỉnh dậy, Phạm Gia Huân mất hai giây đứng hình mới nhớ ra hồi tối qua bản thân có ôm tay của Hứa Mạc Phàm. Còn sáng nay thì ngoài việc hai tay hắn ôm một tay của Hứa Mạc Phàm, hai chân còn quấn một bên chân của y nữa.

Thấy người bên cạnh chưa tỉnh, Phạm Gia Huân lặng lẽ buông tay buông chân đối phương ra, coi như chưa xảy ra chuyện gì.



Hứa Mạc Phàm khẽ nhìn sang người bên cạnh đang quay lưng về phía mình, y mới từ từ ngồi dậy. Vẻ mặt hơi thất vọng, y lặng lẽ quay trở về căn phòng sát bên.

Bên này Phạm Gia Huân vẫn đang đấu tranh tâm lý, rõ ràng bản thân thích Giang Thủy Lam thế nhưng lại nằm mơ thế nào mà thấy ngay vẻ mặt của Hứa Mạc Phàm. Đúng là vô lý, hết sức vô lý.

Nghĩ lại thì Giang Thủy Lam đẹp theo kiểu thư sinh, Hứa Mạc Phàm lại đẹp kiểu sắc sảo tuấn tú. Nếu không tính đến gương mặt ngơ ngơ của y thì có lẽ y cũng sẽ trở thành đối tượng được người ta theo đuổi thành hàng dài.

Phạm Gia Huân quay người lại, Hứa Mạc Phàm đã chẳng còn thấy đâu nữa. Cái tên này không biết học được ở đâu cái kiểu đi không tiếng động cứ như bốc hơi không bằng. Tự nhiên hắn thấy bực bội trong người mà không rõ lý do.

Buổi sáng luôn là khoảng thời gian mà bất kể kẻ hầu người hạ nào cũng chẳng muốn đến gần tam thiếu gia Khúc Trường Lâm, đây đã là một sự thật hiển nhiên mà ai trong Khúc gia cũng biết.

Có điều hôm nay phá lệ không nghe được tiếng quát tháo của Khúc Trường Lâm khiến đám người hầu được một phen hốt hoảng không hề nhẹ.

Thụy Hương dẫn đầu bước vào phòng tam thiếu gia đã thấy hắn quần áo tóc tai gọn gàng. Đặt đồ ăn sáng trên bàn, mặt nàng cùng hai tên kia cũng ngáo ra trông thấy.

Ánh mắt của ba người va phải sự xuất hiện của Hứa Mạc Phàm, thật sự là do tên người mới này sao?



Trong phút chốc, Thụy Hương đã cảm thấy Hứa Mạc Phàm nhất định sẽ là kẻ có thể thay đổi được sự u mê mà tam thiếu gia dành cho Giang công tử. Nàng đã luôn đinh ninh như vậy cho đến khi thấy cái cảnh tam thiếu gia lại đến quán trà kia, cũng cùng một cái vị trí trong góc ấy mà đưa mắt nhìn về hướng Giang Thủy Lam.

Thụy Hương quay sang nhìn hai gã người hầu, rồi cả ba người lại cùng nhìn qua Hứa Mạc Phàm. Cái ánh nhìn ấy rõ ràng và trắng trợn đến mức Hứa Mạc Phàm cũng phải thấy rùng mình, thiếu điều chạy trốn khỏi sự "phán xét" ấy!

Nhìn tam thiếu gia lại lạc vào cõi u mê với Giang Thủy Lam, Thụy Hương cắn chặt khớp hàm, nàng suy nghĩ thử bản thân có nên tìm đến hai vị thiếu gia còn lại bàn về kế hoạch đắp tiền lên người Hứa Mạc Phàm để y trở nên có khí chất hơn không. Chứ cứ nhìn tam thiếu gia trồng cây si mà không có kết quả lại còn bị khinh thường thế này, nàng không cam tâm!

Bình thường thiếu gia rất hay đi theo Giang Thủy Lam rồi luyên thuyên những thứ trên trời dưới đất nhưng công tử nhà họ Giang nào có muốn để ý đến đâu. Về sau, Giang công tử đã quyết định đi bằng xe ngựa hoặc cưỡi ngựa để tránh khỏi sự lẽo đẽo của tam thiếu gia. Nhưng vậy thì vậy, tam thiếu gia vẫn cứ đến quán trà này đều đều để nhìn Giang đại thiếu.

Cách đây một tháng, nàng còn được nghe thiếu gia tâm sự muốn nhờ đại thiếu gia và nhị thiếu gia tìm cách để về chung một nhà với Giang công tử nữa. Có điều Giang công tử và Hoàng công tử là một đôi, họ không công khai nhưng lúc đi tìm hiểu thì nàng có biết được. Nàng đã biết thì không có cái lý do gì phu nhân, lão gia và hai vị thiếu gia không biết. Cho nên họ cũng không muốn tam thiếu gia dây dưa với Giang công tử đâu.

Đó là chưa kể thế lực và chống lưng của nhà họ Khúc có thể chèn ép nhà họ Giang nhưng nhà họ Hoàng vẫn còn đó. Nghe đâu các vị trưởng lão của nhà họ Hoàng cũng đều là những kẻ có chút tiếng tăm trong giang hồ, mối quen biết của họ cũng rất rộng. Thành ra khi hai nhà Giang Hoàng liên hợp thì cũng rất khó đối phó.

Thụy Hương nắm chặt tay, nàng bây giờ chỉ biết đặt hi vọng vào cái tên ngốc Hứa Mạc Phàm này thôi, y nhất định phải chiếm được cảm tình của tam thiếu gia trước khi tam thiếu gia mở miệng nói muốn Giang Thủy Lam.

Bất chợt, Hứa Mạc Phàm cảm thấy ánh mắt của Thụy Hương trở nên hung hăng hơn, y cũng không rõ ba người các nàng muốn truyền tải thông điệp gì với y, tại sao họ không nói trực tiếp mà cứ phải nhìn bằng cái ánh mắt ẩn ý như vậy.

Hứa Mạc Phàm rất muốn cầu cứu tam thiếu gia nhưng người lại đang mải mê nhìn đám thư sinh kia ngâm thơ đối chữ.

Hệ thống Mười Năm Thất Bát bên này cũng nôn nóng không yên. Phạm Gia Huân muốn làm cái gì thì mặc hắn đi, hắn không chèn ép nhà họ Giang thì mọi thứ đâu còn giống kịch bản nữa. Thụy Hương à Thụy Hương, cô đứng yên một chỗ làm người hầu là được rồi, không nhất thiết phải cố gắng trở thành ông tơ bà nguyệt đâu.

Còn nữa, cái tên Hứa Mạc Phàm, ngươi không cần phải cảm thấy chột dạ hay sợ hãi trước áng mắt của Thụy Hương đâu, ngươi cứ yên tâm mà trở thành một tên mất trí nhớ đi.

Tự nhiên Hứa Mạc Phàm lại cảm nhận được một ánh nhìn không được thân thiện lắm nhưng không rõ là đến từ đâu. Y cảm thấy cái ánh nhìn này mà giao đấu với ánh mắt của Thụy Hương thì tốt hơn là hướng về phía y.