Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 553




Bỏ vào xong, anh ta ngừng một chút rồi lại lấy ra một bó tiền.

Mắt anh ta lóe lên vẻ hung ác:

“Mình phải nghĩ cách lấy hết tiền, để đám người năm xưa cười nhạo mình phải c.h.ế.t đói!”

Ngày hôm sau, anh ta tìm những người đã nộp tiền qua cửa, phát cho mỗi người hai trăm đồng, đồng thời ghé sát tai họ dặn dò.

“Anh em, đây là tiền hoa hồng từ việc bán được một phần hàng, vừa có là tôi mang đến ngay cho cậu.”

Những người nhận tiền không khỏi vui mừng hò reo, lòng càng thêm tin tưởng Triệu Hữu Đức.

Thấy đối phương như vậy, Triệu Hữu Đức càng thêm cố gắng, giống như vô tình nói:

“À này, tôi nghe nói những người ở nơi khác được chia đất, có người tên là Nhậm Gia đã bán hết lợn cừu bò được chia và đi làm ăn ở miền Nam, một ngày kiếm được mười nghìn đồng, giờ về quê xây nhà lầu rồi!”

Người nghe tin bỗng ngây người:

“Thật, thật hả?”

Một ngày mà thành triệu phú?

Anh ta không phải đang mơ chứ?

Nghĩ vậy, anh ta lập tức nhéo mạnh vào đùi mình, đau đến nhăn mặt nhăn mày.

Triệu Hữu Đức không để ý đến hành động của đối phương, tiếp tục nói:

“Tôi còn lừa cậu được sao, chuyện này đăng trên báo mà, tiếc là ở đây mình không có báo của thành phố đó, muốn cho cậu xem cũng không được.”

Nói xong, anh ta thở dài đầy tiếc nuối.

“Em tin! Nhưng thật sự kiếm được mười nghìn đồng một ngày sao.”

Người này vẫn không tin.

Triệu Hữu Đức cố tình tỏ vẻ tức giận:

“Chuyện kiếm tiền, cậu nghĩ tôi sẽ lừa cậu sao? Đây đều là cơ hội kinh doanh! Nếu không phải vì chúng ta là đối tác, tôi cũng chẳng muốn nói với cậu!”

Nói xong, anh ta quay đầu đi ngay, để lại người đó đứng ngơ ngác, mắt lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Mùng năm Tết đón Thần Tài.

Trương Thiên nhìn chút thức ăn còn lại trên bàn, lộ vẻ may mắn như sống sót sau tai nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-553.html.]

DTV

Cuối cùng cũng ăn xong rồi, dù đồ ăn ngon đến đâu, ăn ba bữa một ngày, ăn liên tục mấy ngày cũng chán!

Triệu Tùng thì không cảm thấy ngán, anh nhanh chóng ăn hết mấy miếng thịt kho tàu còn lại rồi ăn bánh bao chấm trứng chiên hẹ, sau đó uống thêm ngụm canh thịt viên.

“May mà bây giờ nhiều động vật đang ở kỳ cạn sữa, nếu không thì có thêm tiền cũng không ai chịu ra ngoài làm việc.”

Trương Thiên vui mừng nói.

Muốn nghỉ làm cũng không được, nếu không bò sữa và dê sữa sẽ đau tức vì đầy sữa, cứ không ngừng húc vào hàng rào.

Triệu Tùng bình thản nói:

“Sẽ không thiếu người đâu, làm một việc có mất bao nhiêu thời gian đâu chứ? Chỉ là chuyện tiện tay thôi.”

Công việc ở xưởng sữa đều phân công rõ ràng, như vắt sữa, nhiều nhất là một giờ là xong rồi nhận lương gấp ba lần, vậy nên ai cũng tranh nhau làm.

Anh liếc nhìn vợ, khóe miệng khẽ nhếch, chỉ có vợ yêu của anh mới nghĩ là không ai muốn làm thôi.

Trương Thiên không biết suy nghĩ của chồng, nhanh chóng uống hết canh, lau miệng sạch sẽ rồi tựa vào tường.

“Thời tiết lạnh thế này, lát nữa chúng ta còn phải đi kiểm tra máy móc ở công xưởng, ước gì có cánh cửa thần kỳ, mở ra là đến công xưởng ngay.”

Cô tiếc nuối nói.

“Có thể tưởng tượng trong mơ.”

Triệu Tùng nói bâng quơ rồi cầm bát đũa ăn xong vào bếp.

Trương Thiên oán trách nhìn anh, cầm cốc trà uống một ngụm.

Chồng mình ngày xưa thú vị biết bao, nghe thấy gì không hiểu còn tò mò hỏi, giờ thì còn trêu mình nữa, chán thật!

Cô vừa nghĩ vừa lẩm bẩm thế, sau đó loa ngoài nhà đột nhiên phát thanh thông báo.

“Thông báo, thông báo! Mời toàn thể thành viên đại đội đến hội trường lớn thảo luận về việc chia ruộng đất!”

“Thông báo, thông báo! Mời toàn thể thành viên đại đội,…”

Trương Thiên nhíu mày nhìn Triệu Tùng.

Triệu Tùng trầm mặt, nói:

“Chắc có chuyện gì rồi, chúng ta mau đến hội trường lớn.”

“Được.”

May mà mấy hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp từ trên trời chiếu xuống, tuyết vốn đọng trên đường cũng tan thành nước, thấm vào bùn đất, làm cho mặt đường mềm hơn nhiều, đi xe đạp cũng không lo trơn trượt.