Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 555




Nghĩ đến đây, cô cũng hiểu rõ tại sao các chú các thím lại có biểu hiện như vậy.

Nhưng việc phân chia đất không liên quan đến gia đình cô, hộ khẩu hai người đã chuyển lên thủ đô, không chia đến họ.

Chỉ ngồi nhìn thôi.

Tuy nhiên có người không hài lòng khi thấy cô nhàn rỗi.

“Đại đội trưởng, việc phân chia sản xuất và đất đai thuộc về người của đại đội, Trương Thiên và gia đình không liên quan đúng không? Tôi nghĩ nên bảo cô ta ra ngoài.”

Một giọng nói chua ngoa sắc bén vang lên, ngay lập tức át hết tiếng thảo luận trong hội trường.

Ánh mắt Trương Thiên trở nên sắc lạnh, cô ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một bóng hình quen thuộc.

Cô mỉm cười nhưng không có ý cười:

“Hoàng Phụng Tiên, bà sống ở bờ biển hả? Quản rộng như vậy! Đại đội trưởng nói tất cả mọi người của đại đội phải đến, hơn nữa sao tôi không phải là người của đại đội hả? Tôi lớn lên ở đây, mẹ chồng và nhà chồng đều ở đây, dù hộ khẩu đã chuyển đi học nhưng lòng tôi vẫn ở đây! Vậy nên tôi là người của đại đội!”

Hoàng Phụng Tiên mặt mày tối sầm, há miệng định chửi, sau lưng đột nhiên có một bàn tay túm lấy tóc kéo bà ta ra sau.

“Bà già mất nết, dám bắt nạt con dâu tôi, xem tôi có đánh c.h.ế.t bà không.”

DTV

Mẹ chồng của Trương Thiên, góa phụ Tôn mồm miệng chửi bới tay chân đánh đ.ấ.m Hoàng Phụng Tiên, Triệu Quế ngồi bên cạnh thì lén giơ chân cản Hoàng Phụng Tiên.

Hai người lôi kéo nhau, những người xung quanh nhanh chóng can ngăn.

Trương Thiên sững lại một chút rồi nhanh chóng kéo Triệu Tùng chạy qua giúp bà.

Đợi đến khi cả hai bên đều bị kéo ra một đoạn, góa phụ Tôn mới thở phào nhẹ nhõm vuốt lại tóc, chỉnh sửa lại quần áo, đôi mắt khinh miệt nhìn Hoàng Phượng Tiên nói:

“Đánh nhau với tôi, bà bị nước vào não rồi à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-555.html.]

“Á á á á! Tôi liều mạng với bà.”

Hoàng Phượng Tiên mặt mày dữ tợn, cào cấu lao lên phía trước, lại bị người phía sau ôm lấy kéo lại, sau đó bị kéo ra khỏi hội trường lớn.

Trương Thiên ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được muốn vỗ tay cho bà nhưng do không khí ở hiện trường nên đành ngoan ngoãn ngồi xuống, đồng thời nhìn bà và bà nội với ánh mắt vỗ về.

Những người như Trương Mạch Đa và vài người khác ngồi trên cao nhìn một lúc, cuối cùng lên tiếng:

“Được rồi, yên lặng!”

Cuộc sống nông thôn thường xuyên như thế này, xem nhiều lần cũng quen.

Chú ấy nhìn Trương Thiên, ánh mắt dịu dàng:

“Đồng chí Trương Thiên đã mang lại những thay đổi to lớn cho đội, giúp mọi người có thể sống thoải mái ngoài việc ăn no, xưởng sữa và cơ sở cung cấp sữa cũng do cô ấy thành lập. Tôi tin rằng, trong toàn đại đội và toàn huyện, không ai có thể thay thế cô ấy làm xưởng trưởng xưởng sữa!”

Ánh mắt chú ấy nghiêm nghị quét qua mọi người một vòng, khi thấy những kẻ ngớ ngẩn cúi đầu xuống, chú ấy mới tiếp tục nói về việc tiếp theo.

“Ngoài chia đất thì còn có chia sản vật, tài sản tập thể của đội sẽ được phân phối theo điểm công của từng gia đình, bao gồm nông cụ, gia súc, máy kéo nhưng những máy móc lớn như máy kéo có giá trị cao, không thể phân chia nên sẽ được quy đổi ra tiền hoặc mọi người tự thỏa thuận với nhau.”

“Còn về gia súc mà tập thể đại đội nuôi dưỡng như heo dê bò, các hộ có đủ điểm công có thể quy đổi điểm công mang về. Đối với gia súc ở cơ sở cung cấp sữa, liên quan đến vấn đề sản xuất của xưởng sữa, chỉ có thể quy đổi ra tiền, không thể mang về nuôi.”

“Còn về xưởng sữa và xưởng thức ăn chăn nuôi thuộc về doanh nghiệp của đại đội nên không chia.”

Chủ đề cuộc họp kết thúc, tiếp theo là chia đất.

Những người tham dự, ít nhất một nửa đã ký vào bản cam kết, xác nhận sau này không lấy một đồng của nhà nước, tự mình canh tác và chăn nuôi.

Vì thiếu nhân lực nên Trương Thiên được gọi đến giúp.

Tuy nhiên đến phần chia đất thì mọi người lại tranh cãi.