Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 558




“Để tôi suy nghĩ đã.”

Trương Mạch Đa cầm cốc trà, cau mày suy nghĩ, uống hết cốc trà rồi chú ấy cũng đưa ra kết luận cuối cùng.

“Cứ làm theo cách cô nói, cổ phần cho cô một nửa rồi lấy ra 5% làm phần thưởng khích lệ!”

Chú ấy nói kiên quyết:

“Chúng ta nhất định phải làm lớn mạnh, không thể để cho trang trại bò sữa tập thể vượt qua!”

Trương Thiên nhướn mày, mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ trang trại bò sữa của Diêu Cách Mệnh năm xưa đã để lại bóng đen tâm lý cho chú Mạch Đa?

Tuy nhiên đây cũng là chuyện tốt, có đối thủ ở đây, cô muốn chú Mạch Đa đưa ra quyết định gì cũng dễ hơn, không muốn á hả? Nhìn trang trại bò sữa tập thể của người ta đi, không muốn thì chết.

Nói như vậy, chắc chắn chú Mạch Đa sẽ đồng ý.

Cô sờ cằm, trong lòng cảm thán, rõ ràng mình là người tốt, sao bây giờ lại giống như trùm phản diện thế?

“Vậy chú, tôi về trước mang tiền qua cho chú kiểm tra rồi chúng ta ký hợp đồng, ghi rõ việc tôi đầu tư chia cổ phần và dùng cổ phần thu hút nhân tài vào hồ sơ tài liệu, tránh sau này phía trên có cải cách gì thì chúng ta còn có chứng cứ.”

Dù làm gì, có hồ sơ giấy vẫn là tốt nhất, sau này có vấn đề còn có chứng cứ mà kiện tụng.

Trương Mạch Đa nhanh nhẹn nói:

“Được, cô đi đi.”

Trương Thiên quay lại nói rõ chuyện này với chồng, việc đầu tư này không thể giấu được, vợ chồng cần nhất là tin tưởng, bây giờ không nói, đợi đến khi Triệu Tùng tự nghe từ người khác thì đã muộn rồi.

Vẫn là tự mình nói ra thì tốt hơn.

Khi cô giải thích rõ ràng việc mình giúp đỡ cứu gia đình Liêu Chi, và nhận được vô số đồ trang sức vàng bạc do tội phạm đã giấu, Triệu Tùng gần như không nói nên lời.

“… Anh nên đi cùng em.”

Giọng anh đầy buồn bã và tự trách, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ lo lắng và hối hận.

DTV

Trương Thiên véo mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-558.html.]

“Bất ngờ là điều mà không ai có thể đoán trước được, chính em cũng không ngờ sẽ gặp chuyện như vậy nên anh đừng tự trách mình, biết đâu nếu khi đó anh ở đó, còn phải để em đến giúp.”

Triệu Tùng cứng đờ một giây, khô khan nói:

“Anh có học võ quân đội, còn luôn duy trì tập luyện, cũng biết dùng dùi cui điện.”

Nên anh chắc chắn không kéo chân sau!

Trương Thiên vỗ đầu chồng, nhẹ nhàng an ủi:

“Được rồi, em tin anh nên vì đầu tư, em cần mang sổ tiết kiệm lên thành phố rút tiền, anh có muốn đầu tư với em không?”

Đầu tư một trăm nghìn, cô chi năm mươi nghìn, chồng chi năm mươi nghìn, dù sao sổ tiết kiệm cũng còn một trăm nghìn mà.

Triệu Tùng gật đầu:

“Anh cũng đầu tư một chút.”

Dù sao tiền của anh cũng là tiền của vợ.

Cuối cùng, Trương Thiên bỏ ra năm mươi nghìn cá nhân, rút từ sổ tiết kiệm gia đình năm mươi nghìn nữa, và ký hợp đồng với Trương Mạch Đa, đóng dấu công chứng, từ nay xưởng sữa có một nửa thuộc về cô.

Trương Thiên bỏ hợp đồng vào túi hồ sơ trong suốt, nhìn Trương Mạch Đa nói:

“Bước đầu tiên tiếp theo là lập kế hoạch sản xuất năm nay, tôi đã lên dàn ý, vài ngày nữa sẽ mở họp bàn về vấn đề này, lúc ấy chú nhớ đến nhé.”

Chờ đến khi cô lên thủ đô học, xưởng sữa của đại đội vẫn phải giao cho Trương Mạch Đa trông nom. Dù người chịu trách nhiệm không phải là chú ấy nhưng có chú ấy thì xưởng sữa sẽ phát triển ổn định hơn.

Không ngờ Trương Mạch Đa lắc đầu, cười khổ nói:

“Tôi cố gắng thôi, mấy ngày nay lại có vài đội viên đến muốn chia đất, không biết họ nghĩ gì nữa? Chia đất rồi thì tự chịu trách nhiệm, đâu có tốt như làm việc tập thể?”

Chú ấy không hiểu nhưng cũng không có cách nào.

Trương Thiên cười nói:

“Đó là vì chú Mạch Đa là người tốt, cũng là đội trưởng tận tâm nên chú mới có những phiền muộn này.”

Không hổ là người kế thừa mà ông cô, Trương Đại Ngưu đã chọn từ cả đội, phát triển toàn diện về đạo đức trí tuệ lẫn thể chất, thẩm mỹ và lao động, là một nhân tài chất lượng cao.