Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 564




Cũng không thể đợi đến lúc Triệu Khoan làm xong hết mọi việc rồi thì ông nội Trương Đại Ngưu và người ba già của bọn họ mới biết chuyện từ miệng người khác đó chứ?

Một khi người khác liên tưởng số tiền này đến rương vàng kia thì người đầu tiên gặp nạn chính là Triệu Khoan, tiếp đến là người trong gia đình.

Nhà bọn họ sẽ không được bình an.

Nghe Trương Thiên nói xong, người trong phòng im bặt.

Một lúc lâu trôi qua, tiếng rầu rĩ của Triệu Khoan từ sau cửa truyền đến.

“Vậy đợi đến khi ông nội và mọi người về, em sẽ nói chuyện với họ.”

Cuối cùng thì tảng đá lớn đè nặng trong lòng Trương Thiên cũng rơi xuống.

Trước mắt cứ khuyên bảo cậu bé đã, những chuyện còn lại đợi từ từ nói tiếp.

Thấy Trương Thiên đã khuyên nhủ được Triệu Khoan, bấy giờ Trương Hồng Binh mới lấy chìa khoá mở cửa.

Triệu Khoan là người biết giữ chữ tín, chuyện mà cậu bé đã đáp ứng thì chắc chắn cậu bé sẽ làm được.

Mấy chị em ngồi trong phòng, vừa xem TV vừa đợi mọi người về.

Những người về đầu tiên là bà nội Vương Nhã Tĩnh và Chung Quyên, sau đó đến người ba già Trương Vệ Quốc, cuối cùng là ông nội Trương Đại Ngưu.

Trương Thiên đợi đến khi mọi người ăn xong cơm tối mới mở miệng nói về chuyện của Triệu Khoan.

Cô vừa mới giải thích xong, sắc mặt mọi người trong gia đình lập tức thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-564.html.]

“Tiểu Khoan à, con có lòng như vậy là tốt. Nhưng Triệu Hữu Đức là con sói mắt trắng không tim không phổi, chắc chắn cậu ta sẽ không nhớ ơn con đâu. Con giúp cậu ta, con phải cẩn thận nếu không tương lai cậu ta sẽ quay ngược cắn con đấy.”

Chung Quyên nói những lời thấm thía.

Bà nội im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu bé.

Trương Vệ Quốc có vẻ hơi căng thẳng:

“Thằng năm, nếu Triệu Hữu Đức không lừa người ta nhiều tiền như vậy thì chú sẽ đồng ý, nhưng đây là năm vạn khối đấy, có gom tiền của cả nhà chúng ta cũng chưa chắc đã được nhiều như thế! Dù chú có nói là người trong nhà cũng hỗ trợ một ít, mọi người cũng sẽ không tin! Con có tới tiệm cầm đồ trong thành cũng không thể tránh được người ta. Ở cái nơi nhỏ bé như vậy, mọi người đều quen biết nhau, nếu để người ta biết con trả nợ năm vạn khối giúp Triệu Hữu Đức, anh truyền tôi, tôi truyền anh, chắc chắn tất cả người trên dưới công xã sẽ biết chuyện con cầm vàng đi đổi lấy tiền trả nợ! Năm đó Triệu Hữu Đức còn định bỏ đói con đến chết, có những người còn ra tay tàn nhẫn hơn cậu ta vì cái rương vàng kia, thậm chí còn có kẻ giấu s.ú.n.g trong tay. Nếu để những người đó biết con nắm giữ vàng trong tay, mà lại còn là cả một rương vàng, chú có thể tưởng tượng luôn được viễn cảnh con bị cướp!”

Chỉ bị cướp thôi thì còn may, nếu đối phương b.ắ.n Triệu Khoan một nhát thì coi như bỏ cả mạng!

Trương Vệ Quốc càng nghĩ càng khó chịu, ông ấy cau mày, mặt nhăn nhó trông vô cùng khó coi.

DTV

Triệu Khoan đợi ông ấy nói xong mới đáp lời:

“Chú, con biết mình làm như vậy là nguy hiểm, nhưng cũng như chú nói đấy, chú ta lừa quá nhiều tiền! Vì thế mà hôm nay thím Bao Tử thắt cổ, đại đội cũng không có khả năng để chi trả quá nhiều tiền trợ cấp cho những gia đình bị lừa. Mà năm nay bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền từ việc đồng áng thì vẫn chưa ai tính được. Con chỉ mong là sẽ không còn người nào phải tìm đến cái c.h.ế.t vì Triệu Hữu Đức tạo nghiệt nữa thôi.”

Triệu Khoan vừa mới dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng.

Trương Thiên cũng không ngờ lý do khiến Triệu Khoan muốn trả nợ cho Triệu Hữu Đức là đây.

Cô còn tưởng Triệu Khoan vẫn coi Triệu Hữu Đức là chú nên mới muốn trả nợ giúp anh ta.

Xem ra là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Mọi người im lặng một lúc lâu, Trương Đại Ngưu – người từ đầu chí cuối chỉ ngồi một bên quan sát, không nói lời nào bỗng lên tiếng.

“Ông không phản đối việc cháu gửi tiền ra ngoài.”